ТИШИНА – Tĩnh lặng (песма - thơ). Маи Ван Фан – Mai Văn Phấn. Превео Милутин Ђуричковић - Milutin Đuričković dịch sang tiếng Serbia
Маи Ван Пхан – Mai Văn Phấn
Превео Милутин Ђуричковић - Milutin Đuričković dịch sang tiếng Serbia

Dịch giả - TS. Milutin Đuričković

Milutin Đuričković nhận danh hiệu Viện sĩ hoàng gia Serbia, 11/2016
Maivanphan.com: Dịch giả - TS. Milutin Đuričković (Cộng hòa Serbia) vừa gửi tôi bài thơ “Tĩnh lặng” do ông chọn từ tập thơ “The Selected Poems of Mai Văn Phấn” (Nxb Hội Nhà văn, 2015) của tôi qua bản tiếng Anh của các nhà thơ, dịch giả Lê Đình Nhất-Lang và Susan Blanshard để dịch sang tiếng Serbia*. Xin trân trọng cảm ơn Dịch giả - TS. Milutin Đuričković đã dành thời gian và tâm huyết cho chùm thơ của tôi!
Milutin Đuričković là nhà văn, nhà báo, tiến sĩ nghiên cứu văn học người Serbia. Ông sinh năm 1967 tại Decanе (Serbia). Tốt nghiệp tại Khoa Ngôn ngữ học Serbia ở Pristina, nơi ông từng nhận bằng thạc sĩ. Milutin Đuričković giành học vị tiến sĩ tại Khoa Triết học ở Đông Sarajevo. Ông là giáo sư tại trường Đại học Nghiên cứu chuyên nghiệp cho giáo dục tại Aleksinac. Cộng tác viên của nhiều tờ báo và tạp chí. Ông đã tham gia 50 hội nghị khoa học trong nước và thế giới. Tác phẩm của ông được in trong 40 tuyển tập thơ và những câu chuyện cho trẻ em và người lớn. Thơ của ông được dịch ra 20 thứ tiếng. Ông là một nhà phê bình thường trực của các tờ báo hàng ngày, như “Politika”, “Borba”, “Dnevnik”, “Unity, Victory”... Ông là biên tập tạp chí “Lighthouse” và “Our creation”. Thành viên của Hội Nhà văn Serbia và Hiệp hội Nhà báo Serbia. Ông đã xuất bản 54 cuốn sách cho trẻ em và người lớn (thơ, tiểu thuyết, truyện, phê bình, chuyên khảo, tuyển tập văn học…). Hiện ông sống ở Belgrade.
Maivanphan.com: Translator - Dr. Milutin Đuričković (Republic of Serbia) has just sent me a poem “Silence” selected by himself from my poetry book “The Selected Poems of Mai Văn Phấn” (Publishing House of The Vietnam Writer’s Association, 2015) in English version by poet – translator Nhat-Lang Le & Susan Blanshard to be translated into Serbian. I would like to give my respectful thanks to Translator - Dr. Milutin Đuričković for having spent time and devotion on the translation for my bunch of poems!
Milutin Đuričković the Serbian writer, journalist and doctor of literary science. He was born on 1967 in Decanе (Serbia). He graduated at the Department for Serbian Philology in Pristina, where his master's degree He earned his doctorate at the Faculty of Philosophy in East Sarajevo. He works as a professor at the College of Professional Studies for Educators in Aleksinac. A collaborator of many newspapers and magazines. He has participated in 50 scientific conferences in the country and the world. Represented in 40 anthologies of poetry and stories for children and adults. His poems were composed and individually translated into 20 languages. He was a constant critic of daily newspapers: “Politika”, “Borba”, “Dnevnik”, “Unity, Victory”... He edited magazines “Lighthouse” and “Our creation”. Member of the Association of Writers of Serbia and the Association of Journalists of Serbia. He published 54 books for children and adults (poems, novel, story, critic, monography, antology…). Lives in Belgrade.
Dịch giả - TS. Milutin Đuričković (bên trái, ngoài cùng) cùng các đồng nghiệp Serbia
ТИШИНА
Хиљаду ствари вратити на једну, где једна иде?
Зен КОАН
1.
Једна страница
Отвара територије писама
Шуме и планине
Реке и језера
Путеви писама
Држећи књигу
Ја
Ја сам писмо
Откуцаји писма су моје ритмичко дисање
Моје дланови
Мој прамен црне косе
Мој жута кожа
Светло на страници
Смањује свет
И мене
У једно.
2.
Мали поток у планини
Тече стално
У језеро без звука
рибе пливају
Вода остаје на истом нивоу
Мирни гргечи
На оближњем врху дрвета
На месту где се излива поток
Таласи се нежно ђире у кроговима
и бледе
Дно језера је бескрајно тихо
Док се планина креће заједно са водом
3.
Млаз светлости околине
Ја
У подножју олтарског торња
Приближава се лице мог оца
(Умро је пре 3 године)
Приближава се лице моје баке
(Умрла је пре 27 година)
Мој отац се опоравио и руке му више не дрхте
Моја бака више није повијена
Сваки од њих ме учи како да се сетим
Да заборавим
Ја сам провидан
Док одлазим
Држећи у руци
Цвет.
4.
Сто са четири ноге
Равна површина
Поставите га на таласе
Дно се не предаје
Лети као магла
Да ли је светло као облак
Шушти као лишће
Затварам очи
Наставник оцењује
Даје ми два бода… десет бодова ...
Чак и нулу
На врху моје лаве.
5.
Јаје
Топло испод
Крила
мајке која лежи на њима
Ја мирно спавам у планинском ваздуху
Дрво сенчи
Вода која запљускује пиринач
Кораци јелена
Лежање унутар љуске јајета
Постепено попримама облик мрава
Живина и живине
Као и многе животиње
Растем на
Сновима раног сунца и
Од кише
Од звезда које падају
Све доле до земље
Отресајући љуску светлости
Ја отворам очи и устајем.
6.
Црно воће
Сазрело високо на небу
Где лотоси
И хризантеме цветају
Моја коса и рамена су бели
Мој стабљика
Почиње да жути
Црне површине се смањују
Нестају брзо
Рука
Сахрањује ме у јаму
Не треба ми вода
Ја растем као младице у пустињи.
7.
Између круа светлости око мене
И празнине таме
Стоји зид непалског папира
Јa размишљам
Да нацртам цртеж на њему
Из мрака
Неко пише на једној страни папира
Назив мог цртежа.
8.
Птице позивају, сан, капи воде које падају ...
Цртање вертикалне линије
Глас, туга, пољупци ...
Цртање хоризонталне линије
Линије које се секу
Искрице су светлости
Које вам показују пут понекад
А некада заслепљују
Ја се скрашавам
Да бих се даље повукао од линије.
9.
Ја отворим чакру*
Светло не испуњава моје тело
Тама је и даље уперена ка мом челу
И мојим леђима
Ја отварам очи да гледам вату која гори
Ватра је капија
За некога ко напушта скривање и таму
Да би се вратио на хладном место
Гледам!
Ја гутам ватру очима
Ја уништавам прикривање и таму
Мојим очима.
___________
* Енергетска тачка људског тела, према Хинду и тантричкој традицији.
10.
Голубице које се смеју
Заробљене у мрежу
Поред мамац птица
Њихове очи су зашивене
Али њих никада ништа не боли!
Оне плачу у рукама убица птица
Затворене у затворским ћелијама
Оне су очерупане и изкрвариле
Али њих никада ништа не боли!
Оне су печене до златне боје
Унутар намашћеног тигања
Али њих никада ништа не боли!
Моје мисли се смењују неповезане
Ја отворам очи да гледам тек
пожњевено поље
Видим голубице које се смеју
и прикупљају пиринач
Оне долазе у јатима
Прикупљају пиринач.
11.
Ја сам керамичка ваза која отвара уста
Спољном свету
У мени
Врт је инкубатор за саднице
Рано сунце натапа
Сваке биљке корен
На обали реке
Моје ноге дотичу плиму испод
На надолазећој плими
Рибе и шкампи су опуштене
Не пливају
Брод плови без иједног весла
Не могу да седим дуго
Вода капље низ странице чамца
Птице се чују високо изнад
Неко покуца јако
На вазу.
12.
Паукова мрежа је исплетена
Између два краја грома
У еху који прави метак
Туп ударац електричног чекића
Пиштаво дрмусањевоза
Звук астероида који пада на земљу
Пружене сјајане нити
У безброј пролазака
Звукови који нестају
Само се паук враћа
И преде више нити.
13.
Светлост заласка сунца бачена је преко мојих груди
Када почнем да медитирам
Један сунчев зрак је капија
Кроз коју започињем путовање
У тишини постајем песак или камен
Временски ништаван
И у ноћи нетакнута тама
Не више сува
Не више оштра
Ја сам једнак
И мешање са светом
Када се вратим након дугог путовања
Сунчев зрак је још увек тамо.
14.
Мост спаја две обале
Са челичним рамом
Направљен је од тамне цигле
Њихова боја остаје црвена дуги низ година
Када су цигле сложене једне до других
Пут је гладак
Са тешким људским корацима
Или звуцима копита животиња
Мост почиње да вибрира
Седим у лотос позицији*
Испод моста вода је мирна
Знам да водена струја и даље тече.
________
* Седећи положај у коме су ноге постављене на супротним бутинама.
15.
Црна птица тоне
Црни кров
Црна земља
И безбојно светло
Све постаје бело попут млека.
Ја горим као стабло дрвета
Кога су избушили инсекти
Птица је рањена
Тло је грчу
Све вегетација је отрована
Прикупљам светло
И сакупљам сузе
Да прође кроз наше ране
Све постаје бело попут млека.
16.
Ја сам у базену до цвета
Сав мирис се задржава
Близу тла
Небо се окреће изнад моје главе
Ја се претварам у препреку
Ствари око мене расту
Старе
Цвет у средини
Диже стаклени весник
Обележава данас
Сада
Прошлост
И будућност
Погледајте једни друге са две стране
Цвет представља усне Буде.
17.
Грандиозна кап воде
Лежи у дубоком бунару
Концерт бр. 1 у Д молу од Ј.С. Баха
Пада у бунар
Мале капи воде
Носе зелено светло
Зелени пиринча садница
Семе
Пупољци банане
Поље младог дуда
Сезона је хлорофила
Рођен из капи воде
У облику зелених јаја
Отицање
Прелива у земљу.
18.
Кроз свећу
И у други свет
Очи отворене
У сенци зида
Ја сам на раскрсници
Многи системи препорука
Многе душе анимирати
Нежив
И неименован.
Што је свест више испуњена звуком
И перцепција боја
Више је увек мирно
И слободно у свим стварима
19.
Светло
Раздваја стабло
Жута на једној страни
Тамно љубичаста са друге стране
Кора је глатка на једној страни
Груба са друге стране
Сап се разликује на двије стране
Бео
Црн
Затворам очи и дишем
Дрво расте
Обе половине дрвета имају исте цветове боје
Цветања у гомили испред зрака светлости
Оштрог као оштрица секире.
20.
Чаша воде
Налази се испред свеће
Безбојно светло
Које капље одозго
Показује пут за воду да измири
Што више провидан постајем
Шиљак замка
Црне стреле
Бег
Из мојих табана и дланова.
21.
Ја сам изгубљен у свету играчака
Лутки за дечекаи девојчице
Осмех поред вунене рибе
Дрвени петао
Чврсто стоји на једној нози
Папирни делфин
Носи мали глобус на глави
Сви су непокретни
у ништавилу
Ореоли снова
Људске деце
Они који су се крећу
Да би били природни, једнаки, невин
Ја сам од вуне, папира, дрвета ...
22.
Звукови висећих звона
Падају у ноћи као пенушаво семе
Једва схватам
Стабла дрвећа су управо порасла
Врт се смањио до величинезагрљаја
Још једна успаванка која долази од висећих звона
Седим
Спусти кавез око мене да заустави ветар
И безброј звукова
Висећа звона су нанизана
На врху неба.
23.
Само у тишини схватам
Да сам у зазену са многим другим
измешаним аурама
Из других простора
Ја лечим своје ране
Али друге
Лече непознате пацијенте
Пацијенти не знају
Они пролазе кроз ауре.
24.
Два објекта су на столу
Сат
Притискивач за папир
Не могу да прочитам књигу
Или да мислим о било чему
Мој ум је нејасан
Док дуго гледам у сваки објекат
Окренем један од њих
Подесим размак између
Видим један траг светлости
Између сата и притискивача за папир од шљунка.
25.
Један по један
Латице цвета опадају
Мирис
Да ли је лак и чист
Затворио сам врата чврсто
Не допуштајући никоме
Ни накошеном сунцу
Ни ветру који дува
Где се Буда управо појавио
У оквиру несталног простора
Између крунице цвета и земље.
26.
Кос птица која је управо одлетела
Има савршену хармонију боја
Сива птица
Две беле пруге на њеним образима
Једна црна тачка од груди до браде
Цртам птицу
И боју стрпљиво
Не тако!
Ипак не тако!
И даље седим овде
И посматрам птице које лете
И боје.
27.
Моје тело се уклапа у таму
Само моје руке остају запаљене
Дланови окренути нагоре
Као две површине језера
Две отворене чиније
Две зимске пећине
Дубоке јаме две звезде
Уста две рибе ...
Не могу се наћи у свемиру
Парови
Као две руке
Спајање
Јер свака звезда, чинија
Риба, пећина, језеро ...
Повезује посебну таму.
28.
У сумрак
Или вероватно у зору
Албатрос
Слеће на колац
Посматран издалека он је само црн
Као слика од исеченог папира
Или статуа са постољем
Море је браон
Ја ћу фокусирати своје мисли
На ходање по води
Без икаквих отисака
Иза мене
Птица не лети.
29.
На путу до обале
Лежи пешчани спруд
шкољке
Лук таласа који запљускују
Обриси галебова лете
Или само слећу на хоризонту
Они су као контуре
Особа која леже лицем на доле
Ветар дува са мора
Лепи ме за моју кошуљу
Онда надувава тканину
Моје тело унутра
Јесте језгро
Горког семена
Полузрелог воћа.
30.
Башта
Јама
Миран и транспарентан
Простор
Лептир
Црвен и усамљен
Једри
И лерша
Слече на врх дрвета
Не
Није усамљен
Лептир је цвет
Из овог простора, овог јарка и овебаште ...
Слеће
Да искључи време
Да би цвет постао пупољак.
31.
Небо је као лук
Ја сам у сред њега
Ветар завија
Од врха моје главе
Кроз моје табане
Ја удишем великодушан ваздух
У морске дубине
Ја растежем лук
Да се дрвеће наслони на планинске обронке
Да сабије зору у ноћ
Као бор
Који се закачио за земљу
Протеже своје гране ка небу
Моје срце усмерена ка мети
Енергија концентрисана у мом стомаку
Пуштам лук
Стрелица и ја летим паралелно са Земљином површином.
32.
Помаља се камена плоча
Њен комад још увек закопан у јами
Птица
Небо скрива њену путању
Ватра
Гори у чежњивим очима
Борац црта свој мач
Када птица заврши свој цртеж на небу
Душа земље прожима камену плочу
Људи се претворити у угаљ у својој чежњи.
33.
Рука мога оца
Моја је сенка
Док мешам чај
Вода кључа
Пара се шири кухињом
Лишће чаја потопљено у земљаној посуди
Служим чај свом оцу
Дубоки мирис чаја меша се
Са мирисом биљке из врта
Дашак зноја мога оца
Држи земљану шољу
Рука мога оца сува и храпава
Мељу мојим длановима.
34.
Нови дан на обали
Таласи су умањили
Остављајући иза себе чисту камену плочу
Неко је закорачио
И сео на њега
Птичији измет
И прашина која се таложи на њему
Ноћу
Вода поново расте и пере га
Море
је стрпљиво
годинама.
35.
Ветар ме је по изласку
Затворио овде
Са листом
Гледам у оквир врата и решетке на прозорима
Знам да не могу сломити
Вене листа
Осим само његове жуте тачке
Раширити брзло
Али влага дише
У зеленим хлорофилним површинама
Не треба претеривати
У пролеће.
36.
Ја сам накит
Начињен од металних шипки
Савијен и закачен
Папиром причвршћеним на моју главу
Само из љубави
или беса
Легура је савијена
Синоћ у сну
Тај накит
Растао је брзо
Од семена до листа.
37.
Изгубио сам се у продавници тканина
Ролне тканина нагомилане као трупаци
Спретно се провлачим кроз њих
Ово је тамно браон
Плава
То је наранџаста
Чисто бела
Бордо црвена ...
Било која боја
Више је него довољна
Да нека особа носи током свог живота
Ја ходам
Држћи чашу воде
Моја једина брига је
Просипање приликом сваког корака
38.
Ја сам вегетација
Светлост мог претходног живота
Црта на белом платну
Моје тело је имобилисано
Облогама
Чекајући да корење продре са свих страна
Некада пропада
Некада цвета
Обоје је заједничко искуство на овој светлости.
39.
Ставих на гомилу пет облутака шљунка
И нацртати кругове таласа око њих
Данас схватам
Да нисам био у праву
Од пет облутака шљунка
Простиру се праве линије
Нећу више да слажем
Ствари једне на другу никада више
У мом видном пољу.
40.
Река пресушује
Ходамо кроз њено корито
Када вода почне да расте
Вероватно ћемо приметити.
41.
Скицирам на папиру
Танке линије оловком
Надоле потези праве лишће
Нагоре они су цвеће..
42.
Ја седим под плаштом светлости
На самом дну
Када Он шета
Његов огртач ме дотиче
Понекад одозго
Понекад одоздо
Ја сам обојен светлом када се будим
Али када спавам
Ја то препуштам сновима
Постоје снови
Где не можете да пронађете таму.
43.
Седим
И бацам цвеће по води
Ослобађам га
На огромној површини
И јасно
Звона
Звони кроз моје теле
У дубини воде
Донг!
Ја тонем
Онда се поново појављујем.
44.
Са врха врда
Видим унутрашњост земље
Пламени црвено око
Које гледа у небо
Земља
У облику ока
Пламтеће црвено
Лебди далеко...
Лебди...
45.
Посуда воде и ја смо беле боје
И земља древно жута
Поље испред
И звоно
Тамно жуто
Пругаста мачка у дворишту
Има беле закрпе на леђима
Ја звоним жуто
Звоно
Бела боја се шири
Мачка хода тихо
Отресајући сунчеву светлост на земљу
Шета све док
Не постане само бела мрља.

Nhà thơ - Dịch giả Lê Đình Nhất-Lang

Nhà thơ - Biên tập viên Susan Blanshard
Translated from Vietnamese by Lê Đình Nhất-Lang
Edited by Susan Blanshard
Silence
A thousand dharmas come back to one, where does one go?
A ZEN KOAN
1.
A page
Opens territories of letters
Forests and mountains
Rivers and lakes
Roads of letters
Holding the book
I
I am a letter
The letter strokes are my rhythmic breath
My upturning palms
My slash of black hair
My yellow skin
The light on the page
Reduces the world
And me
Into one.
2.
A small stream in the mountain
Flows steadily
Into a lake without a sound
Fish swim
Water remains at the same level
A kingfisher
Still perches
On a nearby tree top
At the throat of the outpouring stream
Waves gently expand in circles
And fade
The lake bottom is infinitely silent
As the mountain moves with the water.
3.
A stream of light is surrounding
Me
At the foot of the altar tower
Drawing near to my father’s face
(He was 3 years gone)
Drawing near to my grandmother’s face
(She was 27 years gone)
My father has recovered from hand trembles
My grandmother no longer stoops
Each of them teaches me how to remember
A way to forget
I am transparent
As I leave
Holding in my hand
A flower.
4.
A table with four legs
A flat surface
Place it on waves
The ground doesn’t yield
It flies like fog
Is light as a cloud
Rustles like leaves
I close my eyes
The teacher is grading
Giving me two points… ten points…
Even a zero
On top of my head.
5.
An egg
Warm under
Its brooding mother’s
Wings
I sleep soundly in the mountain air
Tree shades
Water that pounds rice
Deer footsteps
Lying inside the eggshell
I gradually take the form of ants
Fowl and poultry
Like so many animals
I grow up on
Dreams of early sunlight
Of rains
Of stars falling
Down to earth
Shaking off the shell of light
I open my eyes and stand up.
6.
A black fruit
Ripened high in the sky
Where lotuses
And chrysanthemums are blooming
My hair and shoulders are white
My stalk
Begins to turn yellow
Black areas are shrinking
Vanishing quickly
A hand
Buries me in a pit
Needing no water
I grow as a sapling in the desert.
7.
Between the circle of light around me
And the void of darkness
Stands a wall of nepal paper
I contemplate
Making a drawing on it
From darkness
Someone is writing on one side of the paper
A name for my drawing.
8.
Bird calls, a dream, falling drops of water…
Draw vertical lines
A voice, sadness, kisses…
Draw horizontal lines
The intersecting lines
Are sparkles of light
Which show you the way sometimes
And blind you other times
I settle down
To pull the lines further apart.
9.
I open my chakras (*)
Light does not fill up my body
Darkness still centers on my forehead
And my back
I open my eyes to watch a burning fire
Fire is the gate
For one to leave concealment and darkness
To return to a cool place
I watch!
I swallow the fire with my eyes
I destroy concealment and darkness
With my eyes.
_____________
(*) Energy points inside human bodies, according to Hindu and tantric traditions.
10.
The laughing doves
Trapped in a net
Next to a decoy bird
Their eyes are sewn shut
But they are never in pain!
They cry in the hands of a bird-killer
Incarcerated in prison cells
They are plucked and bled
But they are never in pain!
They are roasted golden
Inside a greasy pan
But they are never in pain!
My thoughts turn incoherent
I open my eyes to watch the field just harvested
See laughing doves collecting rice
They come in flocks
Collecting rice.
11.
I am a ceramic vase opening its mouth
To the outside world
Inside me
A garden is incubating seedlings
Early sunlight soaking
Each plant root
On a river bank
My feet touch the tide ebbing beneath
On a rising tide
Fish and shrimps just let go
Without swimming
A boat floats with no one paddling
I cannot sit for long
Water tapping on the sides of this boat
Birds calling from high above
Someone knocks hard
On the side of the vase.
12.
A spider web is spun
Between two ends of thunder
Within a bullet’s echo
An electric hammer’s thud
A train’s screeching jolt
The sound of an asteroid falling on earth
A shiny thread is stretched out
In countless fleeting
Disappearing sounds
Only the spider turns back
And spins more threads.
13.
Dawn’s light is thrown across my chest
When I begin to meditate
One strip of sunlight is the gate
To begin a journey
I silently become sand or a stone
Inane in weather
And night’s pristine darkness
No longer dry
No longer sharp
I am equal to
And mixing into the world
As I return after a long journey
That strip of sunlight is still there.
14.
A bridge spanning two riverbanks
With a steel frame
Is built with dark bricks
Their insides remain red through many years
When bricks are laid next to each other
The road is smooth
With heavy human footsteps
Or sounds of animals’ hooves
The bridge begins to vibrate
I sit in lotus position*
Under the bridge the water is still
I know the current is still flowing.
__________
* A cross-legged sitting position in which the feet are placed on opposing thighs.
15.
A black bird sinks in
A black roof
A black ground
And colorless light
All is whitening like milk.
I am burning like a tree trunk
Hollowed out by insects
The bird is wounded
The ground is convulsing
All vegetation is poisoned
I gather light
And collect tears
To stream through our wounds
All is whitening like milk.
16.
I am in zazen next to a flower
All fragrance lingers
Near the ground
The sky turns over my head
I am turning into an obstacle
Things around me growing
Getting older
The flower in the middle
Erects a glass post
Marking today
Now
Past
And future
Look at each other from two sides
The flower represents Buddha’s lips.
17.
A grandiose drop of water
Lying in a deep well
Concerto No. 1 in D minor by J.S. Bach
Falls into the well
Small drops of water
Carry green light
The green of rice seedlings
Seeds
Banana buds
A field of young mulberry
It’s the season of chlorophyll
Born out of water drops
In the shape of green eggs
Swelling
Overflowing the ground.
18.
Through the candle
And into another realm
Eyes open
In the shadow of a wall
I am at the crossroads
Many systems of reference
Many souls animate
Inanimate
And unnamed
The more awareness is filled with sound
And color perceptions
The more one is still
And free in all things
19.
Light
Splits a tree trunk
Yellow on one side
Dark purple on the other
Bark is smooth on one side
Rough on the other
Sap is different on two sides
White
Black
I close my eyes and breathe
The tree is growing
Both halves of the tree have the same color flowers
Blooming in crowds before a hatchet blade of light.
20.
A glass of water
Is placed in front of the candle
Colorless light
Dropped from above
Shows the way for water to settle
The more transparent I become
Spike trap
Black arrows
Escape
From my soles and palms.
21.
I am lost in the world of toys
Boy and girl dolls
Smile next to a fish made of wool
A wooden rooster
Stands firmly on one foot
A paper dolphin
Carries a tiny globe on its head
All are immobile
In nothingness
The halos of dreams
Of humanities’ children
Those who are moving
In order to be natural, equal, innocent
I am made of wool, paper, wood…
22.
Sounds of wind chimes
Fall in the night as sparkling seeds
I hardly realize
Tree trunks have just grown
The garden has shrunk into an arm’s embrace
Another lullaby of chimes
I sit up
Drop a coop around me to stop the wind
And a myriad of sounds
The chimes are strung
On top of the sky.
23.
Only in silence I realize
That I am in zazen with many others
Mixing auras
From other spaces
I heal my own wounds
But others
Are treating unknown patients
The patients don’t know
They are going through auras.
24.
Two objects on the table
A clock
A pebble paperweight
I cannot read a book
Or think through any subject
My mind is vague
As I stare at each object a long time
I turn one of them
Adjust the space between
I see a single trail of light
Between the clock and the pebble.
25.
One by one
A flower’s petals fall
Fragrance
Is light and pure
I shut the door tight
Not letting anyone in
Nor slanting sunlight
Nor blowing wind
Where Buddha has just appeared
Within the fleeting space
Between the receptacle and the ground.
26.
The ring-ouzel which just flew away
Has perfect color harmony
A gray bird
Two white stripes on its cheeks
One black spot from breast to chin
I draw a picture of the bird
And color patiently
Not like that!
Still not like that!
I keep sitting here
Looking at the flying birds
And coloring.
27.
My body blends into darkness
Only my hands remain alight
My palms turn up
Like two lake surfaces
Two open bowls
Two winter caves
The deep pits of two stars
The mouths of two fish…
One cannot find in the universe
Pairs
Like two hands
Joining
Because each star, bowl
Fish, cave, lake…
Connects to a separate darkness.
28.
At dusk
Or probably at dawn
An albatross
Lands on a barrier pike
Seen from afar it is only black
Like a paper cut painting
Or a single block statue with stand
The sea is a calm brown
I focus my thoughts
On walking on water
Without leaving any footprints
Behind me
The bird no longer flies.
29.
On the way to shore
Lies a sand plot
Oyster shells
Bow in the lapping waves
Shapes of seagulls flying
Or just landing on the horizon
Are like contours
Of a person lying face down
Wind blowing from the sea
Sticks me to my shirt
Then inflates the fabric
My body inside
Is the core
The bitter seed
Of a half ripe fruit.
30.
A garden
A ditch
A quiet and transparent
Space
A butterfly
Red and lonely
Glides
And flutters
It lands on a tree top
No
It is not lonely
The butterfly is a flower
From this space, this ditch, and this garden…
It lands
To shut down time
For the flower to become a bud.
31.
The sky is like a bow
I am in the middle of it
Wind howls
From the top of my head
Through my soles
I breathe earth’s generous air
Into the deep sea
I stretch the bow
For trees to press against mountainous profiles
To compress dawn into night
Like a pine tree
Clutching earth
Stretches its branches to the sky
My heart aimed at the target
Energy concentrated in my belly
I release the bow
The arrow and I fly parallel to the earth’s surface.
32.
A stone slab emerges
Its chunk still buried in a pit
A bird
The sky hides its flight path
Fire
Burns in longing eyes
A martial artist draws his sword
When the bird finishes its sketch on sky
Earth’s soul permeates the stone slab
Humans turn into coal by their longing.
33.
My father’s hand
Is in my shadow
While I am mixing tea
Water is boiling
Steaming the kitchen
Tea leaves soaked in earthenware pot
I serve tea to my father
The deep tea fragrance is blending
With the aglaia fragrance from the garden
A whiff of my father’s sweat
Holding the earthenware cup
My father’s hand dry and rough
Inside my palms.
34.
New day on the coast
The waves have receded
Leaving behind a clean stone slab
Somebody has come to step
And sit on it
Bird feces
And dust settling on it
At night
Water rises again and washes it
The sea
Is patient
In years.
35.
The wind upon leaving
Imprisoned me here
With a leaf
Looking at the door frame and window bars
I know I cannot break
The leaf’s veins
If only its yellow spots
Spread out fast
But moisture is breathing
Into green chlorophyll areas
One should not overreact
In spring.
36.
I am a trinket
Made of metal bars
Bent and attached
With paper fastened to my head
Just out of love
Or anger
The alloy has been bent
Last night in a dream
That trinket
Grew up fast
Seed to leaf.
37.
I get lost in a fabric store
Rolls of fabrics piled up like logs
I use adeptness to sneak through
This is deep brown
Blue
That is orange
Delicate white
Bordeaux red…
Any color
Is more than enough
For one person to wear throughout his life
I walk
Holding a glass of water
My only concern is
Spilling on any step
38.
I am vegetation
Light from my previous life
Draws on a white canvas
My body is immobilized
In a group of sheaths
Waiting for roots to penetrate from either side
Once withering
Once thriving
Both are common experiences in this light.
39.
I stack up five pebbles
And draw circles of waves around them
Today I realize
I was wrong
From the five pebbles
Straight lines are radiating
I will not stack
Things upon each other any more
In my field of vision.
40.
The river runs dry
We walk across its bed
When water rises
We will probably be notified.
41.
I sketch on paper
Thin pencil lines
Downward strokes make leaves
Upward ones are flowers.
42.
I sit under the cloak of Light
At the very bottom
When He walks
His cloak touches me
Sometimes from above
Sometimes from below
I am dyed with light when waking up
But when sleeping
I leave it up to dreams
There are dreams
Where you cannot find darkness.
43.
I sit down
And drop flowers on water
Releasing them
On a surface vast
And clear
Bells
Ring through my body
Into the depth of water
Dong!
I sink
Then emerge again.
44.
On top of the hill
I see inside the ground
A flaming red eye
Looking at the sky
The earth
In the shape of an eye
Flaming red
Floating away…
Floating…
45.
The bowl of water and I are white
The ground an ancient yellow
The field in front
And the bell
Dark yellow
The tabby cat in the yard
Has white patches on its back
I ring the yellow
Bell
A white color spreads
The cat walks softly
Shaking sunlight all over the ground
It walks until
it is only a white spot.

Dịch giả - TS. Milutin Đuričković cùng đồng nghiệp Serbia
Tĩnh lặng
Muôn pháp về một, một đi về đâu?
CÔNG ÁN THIỀN
1.
Trang sách
Mở mặt đất chữ
Rừng núi
Sông hồ
Những con đường chữ
Nâng cuốn sách
Tôi
Là một chữ
Nét chữ nhịp thở
Bàn tay lật lên
Nét tóc cứng
Da vàng
Ánh sáng trên trang sách
Thu thế giới
Và tôi
Thành một.
2.
Mạch nước nhỏ trong núi
Chảy đều
Xuống lòng hồ không tiếng động
Đàn cá bơi
Mực nước giữ yên
Con chim bói cá vẫn đậu
Trên ngọn cây gần đó
Nơi họng nước đổ xuống
Vòng sóng lan nhẹ
Mờ dần
Đáy hồ lặng im
Núi theo mặt nước chuyển động.
3.
Luồng sáng đang vây
Tôi
Dưới chân ngọn tháp
Ghé sát mặt bố tôi
(Người mất đã 3 năm)
Ghé sát bà nội tôi
(Người mất 27 năm về trước)
Bố tôi đã khỏi bệnh run tay
Bà nội không còn đi còng
Mỗi người dạy tôi cách nhớ
Một cách quên
Tôi trong suốt
Ra đi
Trong tay cầm một bông hoa.
4.
Chiếc bàn bốn chân
Mặt phẳng
Đặt lên sóng
Mặt đất không lún
Bay như sương
Nhẹ như mây
Reo lên như lá
Tôi nhắm mắt
Thầy giáo đang chấm bài
Cho điểm 2… điểm 10…
Cả điểm 0
Trên đỉnh đầu tôi.
5.
Quả trứng
Ấp trong đôi cánh
Của mẹ
Tôi ngủ say trong khí núi
Bóng cây
Nước giã gạo
Tiếng chân hươu nai
Nằm trong vỏ trứng
Tôi dần thành hình kiến
Hình chim chóc, gia cầm
Như bao muông thú
Tôi lớn bằng giấc mơ
Của ánh bình minh
Của cơn mưa
Bầy sao sa
Trái đất
Rũ lớp vỏ ánh sáng
Tôi mở mắt đứng lên.
6.
Trái cây màu đen
Chín từ đỉnh trời
Nơi hoa sen
Hoa cúc đang nở
Tóc và vai tôi màu trắng
Chiếc cuống
Bắt đầu ngả vàng
Màu đen đang co lại
Tan nhanh
Có bàn tay
Chôn tôi xuống hố
Không cần nước
Tôi mọc cây non trên sa mạc.
7.
Giữa quầng sáng quanh tôi
Và khoảng không tối thẳm
Ngăn bằng lớp giấy dó
Tôi quán tưởng
In lên đó hình họa
Từ phía bóng tối
Ai đang viết lên sau mặt giấy
Đặt tên cho bức tranh của tôi.
8.
Tiếng chim, giấc mơ, giọt nước rơi...
Thành đường kẻ dọc
Giọng nói, nỗi buồn, nụ hôn...
Là đường kẻ ngang
Đường kẻ giao nhau
Là đốm sáng
Lúc soi đường
Lúc làm lóa mắt
Tôi tĩnh lặng
Kéo đường kẻ xa nhau.
9.
Mở các luân xa(*)
Ánh sáng không tràn cơ thể
Bóng đen còn tụ trên trán
Và lưng
Mở mắt nhìn lửa cháy
Ngọn lửa là cửa ngõ
Cho ẩn khuất, ám tối
Về nơi mát mẻ
Tôi nhìn!
Nuốt ngọn lửa bằng mắt
Tiêu diệt những ẩn khuất, ám tối
Bằng ánh mắt.
______
(*) Vùng huyệt đạo vận hành trong cơ thể người.
10.
Những con chim ngói
Mắc bẫy trong tấm lưới
Cạnh chim mồi
Hai mắt bị khâu
Nhưng không hề đau!
Chúng kêu lên trong tay gã sát chim
Bị nhốt vào những gian nhà tù
Bị vặt lông, cắt tiết
Nhưng không hề đau!
Bị quay vàng
Trong chảo mỡ
Nhưng không hề đau!
Tôi bị tạp niệm
Mở mắt nhìn cánh đồng mới gặt
Những con chim ngói đang nhặt thóc
Bay về từng đàn
Nhặt thóc.
11.
Tôi là chiếc bình gốm hở miệng
Thông với bên ngoài
Trong tôi
Vườn ươm hạt giống
Nắng sớm đang tưới
Đẫm từng gốc
Bên dòng sông
Dưới chân tôi nước rút
Thủy triều lên
Tôm cá buông mình
Không bơi
Con thuyền tự trôi không cần ai chèo
Tôi không ngồi được quá lâu
Nước vỗ vào mạn thuyền róc rách
Tiếng chim trên cao
Có ai đưa tay gõ mạnh
Vào thành chiếc bình.
12.
Tơ nhện giăng
Hai đầu tiếng sấm
Giữa khoảng khắc tiếng vọng viên đạn
Tiếng búa máy
Đoàn tàu dồn toa
Tiếng thiên thạch rơi vào trái đất
Sợi tơ óng ánh kéo căng
Giữa muôn tiếng động
Tan biến mong manh
Chỉ còn con nhện bình thản quay về
Dệt thêm những đường tơ.
13.
Bình minh vắt ngang ngực
Lúc tôi bắt đầu hành thiền
Dải nắng ấy là cửa ngõ
Khởi đầu cuộc lên đường
Tôi lặng yên làm cát đá
Ngây ngô trong mưa nắng
Bóng đêm trinh bạch
Không khô cứng
Không còn sắc nhọn
Tôi bình đẳng
Hòa trong thế giới
Đi xa trở về
Dải nắng ấy vẫn còn chỗ cũ.
14.
Là chiếc cầu vắt qua đôi bờ
Thân cốt thép
Được xây bằng gạch
Lòng viên gạch nhiều năm vẫn hồng
Lát cạnh nhau
Đường đi rất phẳng
Có tiếng chân người
Hay móng chân muông thú
Cây cầu rung lên
Tôi ngồi kiết già*
Dưới chân cầu mặt nước phẳng lặng
Tôi biết nước vẫn trôi đi.
________
(*) Ngồi vắt chéo hai chân lên nhau hình hoa sen.
15.
Chìm vào cánh chim đen
Mái nhà
Mặt đất đen
Cùng ánh sáng không màu
Tất cả đang trắng ra như sữa
Tôi nóng một thân cây sâu đục
Cánh chim bị thương
Lòng đất quặn thắt
Vùng cây cỏ nhiễm độc
Gom ánh sáng
Dồn nước mắt
Chảy qua những vết thương
Tất cả đang trắng ra như sữa.
16.
Tọa thiền cạnh bông hoa
Hương thơm ngưng lại
Gần mặt đất
Bầu trời quay trên đầu
Mình thành vật cản
Xung quanh cảnh vật đang lớn
Đang già
Bông hoa ở giữa
Dựng cột thủy tinh
Làm hôm nay
Bây giờ
Quá khứ
Tương lai
Nhìn nhau hai phía
Cánh hoa tượng hình môi Đức Phật.
17.
Giọt nước lớn
Nằm trong giếng sâu
Bản Concerto I cung Rê thứ của J. S. Bach*
Rơi vào lòng giếng
Những hạt nước nhỏ
Mang ánh sáng xanh
Màu xanh lá mạ
Đọt mầm
Nõn chuối
Bãi dâu non
Mùa diệp lục
Sinh từ hạt nước
Hình những quả trứng xanh
Dâng
Tràn lên mặt đất.
________
(*) Johann Sebastian Bach (1685 – 1750): nhà soạn nhạc người Đức.
18.
Qua ngọn nến
Vào cảnh giới khác
Nhiều con mắt mở
Trong bóng tối bức tường
Tôi ở giữa
Nhiều hệ quy chiếu
Những linh hồn hữu tri
Vô tri
Và chưa được đặt tên
Trí huệ vang âm thanh
Sắc giác
Càng tĩnh lặng
Tự do trong vạn vật
19.
Ánh sáng
Chẻ dọc thân cây
Bên này màu vàng
Nửa kia tím thẫm
Một phía vỏ cây trơn nhẵn
Phía khác xù xì
Nhựa hai bên cũng khác
Trắng
Và đen
Nhắm mắt thở nhẹ
Cây đang lớn
Hai nửa cây cùng một màu hoa
Nở chi chít dọc lưỡi rìu ánh sáng.
20.
Ly nước
Đặt trước ngọn nến
Ánh sáng không màu
Buông trên cao
Soi cho nước lắng xuống
Tôi dần trong lại
Bàn chông đen
Những mũi tên đen
Thoát ra
Từ gan bàn chân, bàn tay.
21.
Lạc vào thế giới đồ chơi
Những cô cậu búp-bê
Mỉm cười bên con cá bằng nỉ
Con gà trống gỗ
Đứng vững trong tư thế một chân
Con cá heo giấy
Đội quả địa cầu bé nhỏ
Tất cả bất động
Trong tính không
Hào quang giấc mơ
Của tuổi thơ nhân loại
Những người đang chuyển động
Được hồn nhiên, bình đẳng, thơ ngây
Tôi bằng nỉ, bằng giấy, bằng gỗ...
22.
Tiếng chuông gió
Rơi trong đêm những hạt sáng
Tôi thoáng biết
Những thân cây vừa nở
Khu vườn hẹp lại trong vòng tay
Hồi chuông nữa vang lên
Tôi ngồi dậy
Rắc quanh tôi chiếc lồng ngăn gió
Ngăn muôn tiếng động
Chuông treo
Trên đỉnh trời.
23.
Tĩnh lặng mới biết
Mình tọa thiền cùng nhiều người khác
Đan hào quang
Từ những không gian khác
Tôi tự chữa lành vết thương
Nhưng người khác
Đang điều trị cho bệnh nhân xa lạ
Những người bệnh không biết
Mình đang đi qua hào quang.
24.
Hai đồ vật trên bàn
Đồng hồ
Viên sỏi chặn giấy
Tôi không thể đọc sách
Không nghĩ trọn một việc
Đầu óc mông lung
Nhìn rất lâu từng đồ vật
Tôi xoay một trong hai
Đặt lại khoảng cách
Thấy vệt sáng duy nhất
Giữa đồng hồ và viên sỏi.
25.
Từng cánh hoa
Rơi xuống
Hương thơm
Nhẹ tinh khôi
Đóng kín cửa phòng
Không cho ai vào
Không cho nắng xiên
Không gió thổi
Nơi Đức Phật vừa hiện
Trong khoảng cách mong manh
Giữa đài hoa và mặt đất.
26.
Con khướu vừa bay
Hòa sắc hoàn hảo
Nó màu xám
Vệt trắng hai bên má
Ức và cằm loang đen
Tôi họa lại hình chim
Nhẫn nại tô màu
Không phải thế!
Mãi không phải thế!
Tôi ngồi lại nơi đây
Nhìn chim bay
Và tô màu.
27.
Cơ thể tôi lẫn vào bóng tối
Chỉ sáng đôi bàn tay
Lòng tay lật lên
Tựa hai mặt hồ
Hai chiếc bát để ngửa
Hai cửa hang mùa đông
Hố trũng hai ngôi sao
Miệng hai con cá...
Không thể tìm trong vũ trụ
Những cặp song trùng
Tựa đôi bàn tay
Khép lại
Bởi mỗi ngôi sao, chiếc bát
Con cá, hang sâu, hồ nước...
Nối với từng bóng tối khác nhau.
28.
Lúc hoàng hôn
Có thể hừng đông
Con chim biển
Đậu trên chiếc cọc chắn sóng
Nhìn xa chỉ một màu đen
Tựa bức tranh cắt giấy
Hay tượng đài liền bệ
Mặt biển lặng phắc màu nâu
Tôi quán tưởng
Mình đi trên biển
Không để lại dấu chân
Sau lưng tôi
Con chim không bay nữa.
29.
Lối lên bờ
Doi cát
Những vỏ sò
Cúi đầu trong sóng vỗ
Dáng hải âu bay
Hay vừa đậu
Tựa chân trời gợn tấm lưng
Người nằm sấp
Gió biển thổi
Dính tôi vào vạt áo
Rồi căng phồng
Cơ thể tôi ở giữa
Là chiếc lõi
Hạt đắng
Của một trái ương.
30.
Vườn cây
Dòng mương
Khoảng không lặng im
Trong suốt
Con bướm màu đỏ
Lạc lõng
Bay tung tăng
La đà
Đậu xuống đỉnh cây
Không
Nó không lạc lõng
Cánh bướm là bông hoa
Của khoảng không, dòng mương, vườn cây...
Đậu xuống
Khép lại thời gian
Cho bông hoa thành nụ.
31.
Bầu trời cánh cung
Tôi ở giữa
Gió hú
Từ đỉnh đầu
Xuyên qua bàn chân
Khoan hòa khí đất
Tôi thở sâu lòng biển
Giương cánh cung
Cho cây lá ép vào dáng núi
Nén chặt bình minh vào đêm
Tựa cây tùng
Bám đất
Vươn cành lên bầu trời
Tâm hướng đích
Nén khí xuống đan điền
Buông cung
Tôi và mũi tên bay song song mặt đất.
32.
Một phiến đá nhô lên
Thân vùi trong hố
Cánh chim
Bầu trời cất giấu đường bay
Lửa
Sáng lên mắt nhớ
Võ sỹ rút kiếm khỏi vỏ
Khi cánh chim vẽ hết bầu trời
Lòng đất thấm sâu phiến đá
Người biến thành than khi nhớ nhung.
33.
Bàn tay cha
Trong bóng dáng
Tôi đang pha trà
Nước sôi
Khói bếp
Cọng trà ngấm trong ấm sành
Dâng cha
Hương trà thơm đậm
Hương hoa ngâu ngoài vườn
Mồ hôi cha bay ngang
Nâng chén sành
Tay cha khô ráp
Trong lòng tay tôi.
34.
Ngày mới ven biển
Sóng rút đi
Để lại phiến đá sạch
Ai đến ngồi
Bước lên
Cùng phân chim
Cát bụi tấp vào
Đêm về
Nước lại dâng lên rửa sạch
Biển
Nhẫn nại như vậy
Nhiều năm.
35.
Gió ra đi
Giam tôi ở đây
Bằng chiếc lá
Nhìn khung cửa và chắn song
Tôi biết không thể bẻ gãy
Những đường gân lá
Chỉ mong những đốm vàng
Trên đó lan nhanh
Nhưng hơi ẩm đang phà hơi
Vào khoảng xanh diệp lục
Mình không manh động
Vào mùa xuân.
36.
Tôi làm vật trang trí
Bằng thanh sắt kết lại
Uốn cong
Trên đầu đính từng mẩu giấy
Chỉ vì yêu
Hay giận
Mà uốn cong
Đêm qua trong giấc mơ
Vật trang trí ấy
Lớn nhanh như một lá mầm.
37.
Lạc vào cửa hàng bán vải
Nhiều cuộn chồng lên như đống gỗ
Phải khôn khéo mới len qua
Đây màu nâu trầm
Xanh dương
Kia màu da cam
Trắng nõn
Đỏ boóc – đô...
Màu nào
Một người
Cũng mặc cả đời không hết
Tôi đi
Tay cầm ly nước
Chỉ lo
Lỡ làm đổ lên cuộn vải nào.
38.
Tôi là cây cỏ
Ánh sáng kiếp trước
Vẽ trên toan trắng
Thân bất động
Trong tầng bẹ lá
Chờ sợi rễ đâm ngang
Từng lụi tàn
Từng tươi tốt
Lẽ thường trong ánh sáng này.
39.
Tôi chồng năm hòn cuội
Vẽ xung quanh những vòng sóng
Hôm nay tôi biết
Mình đã nhầm
Từ năm hòn cuội
Đang mở ra những đường thẳng tắp
Tôi sẽ không xếp
Bất kỳ vật gì chồng lên nhau nữa
Trong tầm nhìn.
40.
Nước kiệt
Mình đi qua lòng sông
Bao giờ nước lên
Chắc sẽ được báo trước.
41.
Phác lên giấy
Từng nét chì mảnh
Nét rủ xuống làm lá
Đưa lên là hoa.
42.
Tôi ngồi dưới vạt áo Ánh sáng
Nơi tận cùng
Người bước đi
Vạt áo chạm tôi
Lúc trên cao
Lúc thấp
Tôi nhuộm sáng khi tỉnh thức
Còn khi ngủ
Phó mặc giấc mơ
Có giấc mơ
Không tìm thấy bóng tối.
43.
Tôi ngồi
Thả bông hoa trên nước
Buông
Trên mặt phẳng rộng
Và trong
Tiếng chuông
Qua thân thể tôi
Vào đáy nước
Boong!
Tôi chìm
Lại nổi lên.
44.
Từ đỉnh đồi
Thấy trong đất
Một con mắt đỏ rực
Nhìn trời
Trái đất
Hình con mắt
Đỏ rực
Trôi đi...
Trôi...
45.
Bát nước và tôi màu trắng
Mặt đất ngả vàng
Cánh đồng phía trước
Cùng chiếc chuông
Vàng sậm
Con mèo mướp giữa sân
Lưng và đỉnh đầu khoang trắng
Tôi thỉnh chuông
Màu vàng
Màu trắng lan đi
Con mèo thong thả bước
Rũ nắng lên mặt đất
Nó đi cho tới khi
Chỉ còn một đốm trắng.
M.V.P
_________
(*) Tiếng Serbia (srpski jezik) là một ngôn ngữ trong nhóm gốc Slav, chủ yếu được nói ở Serbia, Bosna và Hercegovina, Montenegro và ở các cộng đồng Serbia khác. Tiếng Serbia chuẩn dựa vào phương ngữ Shtokavia, giống như tiếng Bosna hiện đại (trước đây gọi là tiếng Serbia-Croatia), có thể hiểu lẫn nhau và trước đây đã thống nhất dưới một ngôn ngữ thống nhất gọi là tiếng Serbia-Croatia. Ngôn ngữ này là một trong những ngôn ngữ chính thức (và thiểu số) của Serbia, Bosna và Hercegovina, Montenegro.
Nước Cộng hòa Serbia nằm ở trung tâm bán đảo Balkan, giáp với Hungary về phía bắc; Romania và Bulgaria về phía đông; Albania và Cộng hòa Macedonia về phía nam; và cuối cùng giáp với Montenegro, Croatia và Bosna và Hercegovina về phía tây. Đường biên giới hiện nay của Serbia được hình thành sau khi Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc và nước này trở thành một bộ phận của Liên bang Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Nam Tư. Khi Liên bang Nam Tư giải thể vào thập niên 1990, chỉ