Thơ Maria Kobets (Cộng hòa Belarus) - Poems of Maria Kobets (Republic of Belarus)
Maria Kobets (Cộng hòa Belarus)

Maivanphan.com: Thơ Maria Kobets (Cộng hòa
Belarus) lần đầu được dịch tại Việt Nam. Đây là giọng thơ biệt lập và dữ dội. Ở
đó vang lên tiếng va đập rất mạnh của nhân đức tin và sự giả dối, của ánh sáng
và bóng tối, điều thiện xung đột với cái ác, cái xấu xa, tàn độc... Ngôn ngữ
thơ của chị vừa mạnh mẽ vừa mê dụ, lung linh và chính xác, đặc biệt, một số câu
thơ đã tạo ra những khúc cua bất ngờ làm thay đổi tư duy và cảm xúc. Thơ Maria
Kobets thường đẩy người đọc đến ranh giới giữa sự sống và cái chết, mong manh
giữa kết dính và phân rã, để mỗi người tự soi lại chính mình, tự hồi quy nhân
tính, lòng từ bi, bác ái mà người đời có lúc coi nó như một thứ xa xỉ.
Nhà thơ Maria Kobets sinh năm 1974. Chị đồng
thời là dịch giả, biên tập
viên, nhà báo, phó chủ tịch Hiệp hội Tác giả Belarus Chi hội Minsk, thành viên
của Hiệp hội Tác giả Belarus, Hiệp hội Tác giả thuộc Hiệp hội Liên Bang Belarus.
M. Kobets có ba tập thơ in riêng, đồng thời
thơ của chị có mặt trong nhiều tuyển tuyển tập tại Belarus và quốc tế. Nhà thơ
từng nhận giải thưởng văn học mang tên Vladimir Kolesnik. Các bài thơ tuyển chọn
của chị được dịch sang các ngôn ngữ Azerbaijan, Albania, Anh, Balkar, Bashkir,
Bengali, Ý, Tây Ban Nha, Kazakhstan, Mã Lai, Đức, Hà Lan, Ba Lan, Rumani, Nga,
Serbia, Slovenia, Đài Loan, Turkmenistan, Thổ Nhĩ Kỳ, Ukraina, Urdu, Punjabi,
Croatia, Chechen, Chuvash và tiếng Trung.
Bức thư gửi Đấng Cứu thế của chúng con
Đấng
Cứu thế!
Con có thể nhận ra bóng hình Người,
Nếu dáng hình Người trở nên mờ ảo
Trong khung hình ẩn hiện của đường chân trời?
Đấng
Cứu thế!
Có phải con có thể tìm thấy cung đường Người đi,
Nếu bước chân Người bị cuốn bởi những cơn gió năm
tháng khô cằn
Trong sa mạc miên man vô tận?
Đấng
Cứu thế!
Nếu những chứng nhân cho nỗi khổ đau của Người –
Những vết in hằn nhuốm máu trên lớp vải –
Biến mất khỏi tấm Khăn-Liệm-Thánh,
Liệu mọi người có thấu được nỗi đau
Mà Người đã phải trải qua vì họ?
Cha
của chúng con!
Giếng nước của con đã khô cạn,
Đôi dép đã vẹt mòn, đôi bàn tay khẩn cầu rời rã,
Đôi vai con không đủ sức đỡ lấy sức nặng của cây
thánh giá
Và cơ thể này không thể theo Người trên dòng nước
trôi.
Cha
của chúng con!
Gò má con đang cháy rực (*) –
Những lá cờ chiến thắng của những kẻ tội lỗi vẫn
phấp phới bay.
Hãy…
Rủ lòng thương cho họ!
Rủ lòng thương cho con và các con trai của con!
Rủ lòng thương cho những kẻ vẫn phản bội Người!
Cầu nguyện cho chính con với hơi ẩm mặn mòi của
sự ăn năn trên khuôn mặt,
Đôi bàn tay lần đếm tràng hạt Mân Côi trong tuyệt
vọng, và đôi môi mấp máy:
“Xin Chúa rộng lòng thương xót!
Xin Chúa rộng lòng thương xót!
Xin Chúa rộng lòng thương xót”
… Chúa ơi! Con biết Người đã nghe tiếng con…
_________
(*)Kinh Thánh Matthew 5:38-42
38: 'Con đã nghe thấy
những gì nó nói rồi đó: 'Mắt đối mắt, môi liền môi''
39: 'Nhưng để ta nói
con hay, đừng chống lại những kẻ tàn ác. Nếu ai tát vào má phải của con, thì
hãy giơ má bên kia về phía kẻ đó,' (Chú thích tác giả)
Sinh vật
Ngươi nhìn thấy gì, loài sinh vật kia,
Kẻ bị che khuất bởi ánh sáng đỏ vàng của những
gì vô giá?
Sắc màu của đất đai?...
Không hề!...
Màu sắc duy nhất ngươi có – là đỏ-vàng!
Bình minh và hoàng hôn?...
Ngươi có nhìn thấy nó?
Ánh mặt trời duy nhất của ngươi – là kim loại lạnh
giá,
Thứ mà cuối cùng đã hủy hoại tầm mắt của ngươi!
….Vậy, tại sao ngươi lại lặng im?
Ngươi có nghe thấy điều gì không?...
Và ngươi nghe thấy những gì, sinh vật kia, bị bất
ngờ bởi tiếng leng keng của những đồng xu?
Tiếng hót trong trẻo của những chú chim trong
đêm tối?
Không!...
Âm thanh tế lễ của những ngôi đền trong làng?
Dĩ nhiên là không!
Làm sao ngươi có thể nghe thấy khi ngươi chưa
bao giờ nghe, loài sinh vật kia,
Thứ được sinh ra trong ánh kim của những đồng
xu.
Câm điếc!...
Mù loà!...
Vô cảm!...
Sinh vật bẩn
được sinh ra để mang lại cái chết trên Trái đất!
Ánh mặt trời
Ôi, chỉ duy nhất ánh mặt trời
Biết được con đường tới nơi con Chim Lửa làm tổ
Nó giấu kín con đường đáng tin và thật an toàn.
Giấu kín con đường khỏi những kẻ săn tìm tự phát.
Mệt mỏi vì cung đường khó khăn,
Chỉ có một trong hàng trăm ngàn người tìm ra con đường
này
Giữa hàng triệu nơi trú ngụ giả mạo.
Anh ấy tìm thấy nó và tại nơi Đức Thánh,
Anh giữ mình trong sạch như mọi khi.
Có lẽ tôi không có đủ năng lượng cho đôi chân mình,
Tầm mắt, đôi tai hay tâm trí tôi cũng chưa đầy đủ
Để vượt qua con đường kia
Đó là lý do hôm nay
Tôi nuốt trọn mùi hương khó chịu từ mái tóc lạ.
Tôi gia nhập đám đông những người giống như tôi
Tôi suýt nữa chống lại sự trong sạch –
Trong số hàng trăm ngàn người còn sót lại như tôi.
Phương Nam (*), hay chân dung người con gái với
chiếc cốc bằng sứ
(Bài thơ được dành tặng một cô gái mắc bệnh ung
thư)
Cô thích uống cà phê
Quế và đinh hương,
Rất khó để chạm vào
chiếc cốc đen bằng sứ
Bằng đôi môi cô.
Cô muốn học nói tiếng
Hindi,
Nhưng cô biết quá ít
về nó.
Đôi mắt cô tựa như
đôi mắt chú mèo:
Ngọt ngào pha điều bí
ẩn
Nhưng có một chút sợ
hãi.
Đôi môi cô tựa bầu trời
xanh xám.
Cô nói với nó
Và cũng với cả những
chú chim non,
Vỗ cánh ở nơi đó.
Cô coi bạn bè cô như
thánh thần,
Nuôi nấng họ bằng đôi
bàn tay lạnh giá của cô
Trong những đêm dài
Cô thì thầm đến điên
loạn,
Một mình nhìn qua
khung cửa sổ bệnh viện:
“Trên hành tinh tuyết
trắng lấp lánh, xa xưa
Cũng có dấu chân mình
trên bầu trời ấy!
Chúng ở đây,
Các cậu thấy không?
Đây, nhìn này!”
Cứ thường xuyên những
đêm của cô…
Chỉ được thay thế bởi
màn đêm,
Và sắc màu nơi khuôn
mặt gầy guộc của cô
Tựa như chiếc váy hoa
màu trắng của bà.
Tới một ngày trong buổi
sớm mai
Những chú chim thân
yêu
Đưa cô về với bầy đàn,
Để nhẹ nhàng và thanh
thản,
Với nụ cười trên đôi
môi
Bay cao tới chốn
phương Nam!
….Cô thích uống cà
phê
Quế và đinh hương,
Và muốn được học
Nói tiếng Hindi…
Cô cho chúng ăn bằng đôi
tay lạnh
Trong những đêm dài bất
tận.
Vì vậy, cô đã trở
thành một thành viên nhỏ
Cùng bầy chim này,
Những sinh vật đã để
lại dấu chân của chúng
Trên hành tinh tuyết
trắng lấp lánh, xa xưa…
***
Lời của bạn là âm
thanh của lời nguyện cầu đầy sức sống,
Thứ rất dễ dàng và tự
nhiên với tâm hồn tôi.
Tiếng nói vút cao của
nó lấp đầy những lỗ hổng bí mật trong tim tôi.
Đó là tiếng nói của
quá khứ và sự không tồn tại,
Đó là tiếng nói của
Thánh Thư, ghi nhớ những lời của đấng tiên tri…
Tôi là một nữ tu,
kính yêu Chúa. Tôi sống trong ngôi đền của tâm hồn bạn.
Ngôi đền nhẹ nhàng,
êm ái, vui tươi và bí ẩn.
Đó là nơi của sự quên
lãng nơi tôi và… bay cao tới ánh mặt trời…
Ý nghĩa ấy dẫn tới sự bối rối của nội tâm,
Đó là điều tất yếu để
có cuộc hành hương tới Thánh địa.
Nó nhấc bổng tôi lên
khỏi vực sâu tuyệt vọng
Và nó khai sinh niềm
tin….
Niềm tin vào chính
tôi
Niềm tin vào con người
Niềm tin cho tương
lai của con người
(*) Ở đây chỉ các quốc
gia phương nam với khí hậu ấm áp, nơi những loài chim di cư xứ lạnh bay tới.
Bầu
trời
Tôi đưa cho bạn bầu
trời của tôi.
Nhưng bạn…
lấp đầy khoảng không ấy
bằng những đám mây và bầy quạ,
Bằng những tiếng sấm
và những ánh chớp….
Được âu yếm bởi những
chiếc tổ chim trống rỗng
Thứ vô hiệu hóa sức
mạnh của Ngài,
Cưỡng đoạt sự tự do
của Ngài…
Nhưng tại sao?
Tôi điên cuồng giơ
đôi tay mình lên… và trở nên sợ hãi:
Ánh chớp đang xé nát
cơ thể ảo mộng,
Bầy quạ đang mổ đôi
mắt màu xanh,
Hoàng hôn nhuốm máu
đang hạ xuống con đường bình minh…
Đủ rổi!
Bởi vì, đúng, những
cố gắng của bạn
Chết đi một cách
ngoan ngoãn trên trung tâm dòng chảy thời gian
“Bông huệ tây hồng
của song Nile” –
Đoá hoa sen thiêng
liêng*
Đủ rồi!
Nhưng tiếng nói bị
nhấn chìm trong những âm thanh tĩnh lặng của sự bất tỉnh….
__________
* Ở Ấn Độ cổ đại, hoa
sen là biểu trưng cho sức mạnh của sự sáng tạo.
Dừng
lại! Quá đủ rồi!
Dừng lại!
Quá đủ rồi!
Máu, vượt thời gian,
kinh sợ.
Đứng dậy!
Và cầu nguyện cho
Chúa!
Những con người không
hề sợ hãi!
Quá đủ rồi
Ở yên!
Ánh sáng nhà thờ cổ
đang tỏa sáng rực rỡ!
Dừng lại!
Quá lắm rồi!
Bệ thờ đã bị phá huỷ!
Đứng yên đó!
Nhìn đi!
Lũ trẻ đang nhặt
nhạnh những gì còn lại
Vậy nên, hãy cầu
nguyện Thiên Chúa!
Những người đã đánh
mất nỗi sợ hãi!
Những con người đã
chối bỏ đức tin –
Đã tước đoạt thánh
thần!
Mọi người! Chúng ta
liệu còn tin,
Những con người mài
sắc lưỡi dao?
Những con người nhuốm
màu những cuộn giấy
Bằng máu từ cơ thể
những đứa trẻ?
Những con người đã
công khai
Uống máu từ ngực của
họ?!
Dừng lại đi!
Đã quá đủ
Để nuôi dưỡng cái
chết trong vòng tay chúng ta!
Đứng dậy!
Và cầu nguyện Thiên
Chúa!
Những con người không
hề sợ hãi!
Sự thật và chân lý
Sự thật và chân lý –
Là sự hợp nhất của
tâm hồn,
Là ý nghĩa của sự trở
thành,
Và bước vào thế giới.
Chúng ta là ai và
chúng ta ở đâu,
Khi đang đứng gần
giới hạn ngất ngưởng?
Một vài vấp ngã khi
kiếm tìm!
Rất nhiều những câu
hỏi và lý do –
Nhưng chúng ta cảm
thấy ấm áp bởi sự lượng thứ của chính mình.
Lạy Chúa tôi, bao
nhiêu lời dối trá ở giữa chúng ta,
Bao nhiêu rắc rối còn
ẩn giấu!
Bao nhiêu sự mất niềm
tin –
Những lưỡi dao đang
đánh chén no nê
Đánh đổi với máu
Và thế giới cũ!
Quá nhiều sự xúc phạm
Thánh lễ!
Không chỉ cái này,
Không, không phải nó!
Con đường tới Thánh
giá….
Quá nhiều cung bậc và
hướng đi,
Liệu chúng ta có đủ
sức mạnh
Để vượt qua chúng?
Lạy Chúa, tha thứ cho
chúng con!
Để chúng con không
lạc lối,
Trên con đường chông
chênh này!
*P.S: Bản dịch xuôi của bài thơ, trong bản gốc,
trong bản gốc, bài thơ có vần điệu. Quy luật của vần điệu 1:3, 2:4.
Tha
thứ cho tôi, bầu trời, tha thứ cho tôi….
Tôi lắng nghe bạn.
Bạn đang khóc. Thôi đừng khóc,
Bầu trời xa và gần
Những giọt nước mắt
tuôn rơi
Chú quạ bứt lấy những
viên sỏi mê hoặc.
Tôi lắng nghe tiếng
thở than của bạn…
Đó là lý do tôi đau
buồn.
Tôi mở rộng vòng tay
tới phía bạn
Bạn đang khóc đấy,
bạn không biết sao?
Một vị khách lữ hành
thiển cận đang đến bên bạn.
Thánh giá rơi khỏi
tay,
Nguội lạnh, gần như đóng
băng.
Một con đường bộ đi
ngang qua cây phụ tử
Và cơ thể trở nên an
toàn trong gang tấc.
Và trái tim đập khó
khăn và tiếng khóc của bạn…
Trái tim thấu hiểu
tiếng khóc của bạn rất nhiều.
Tôi tiến đến không nhanh
bằng con đường
Của những sự bất
hạnh.
Tôi tìm kiếm đức tin
và sự thật
Trên khuôn mặt những
người phụ nữ khổ đau.
Tôi thì thầm những
lời hứa trang nghiêm
Nói ra những suy nghĩ
về lòng tin của tôi.
Bạn có thể cảm nhận
cơn gió và tiếng khóc,
Tiếng khóc của bạn,
bầu trời cao nhất…
Tha thứ cho tôi, bầu
trời, tha thứ cho tôi
Cho những yếu hèn của
sự thiếu vắng đức tin.
(Vũ Việt Hùng & Mai Văn
Phấn dịch từ tiếng Anh)

Maria Kobets (Republic of Belarus)
(10.19.1974)
Poet, interpreter, editor,
journalist, deputy Chairman of the Minsk Regional Branch of the Writers' Union
of Belarus. Author of three poetry collections, participant of a number of
collective collections, member of the Writers' Union of Belarus, member of the
Union of Writers of the Union State, laureate of the Literature Prize
named after Vladimir Kolesnik. Selected poems of Mary have been translated into
Azerbaijani, Albanian, English, Balkar, Bashkir, Bengali, Italian, Spanish,
Kazakh, Chinese, Malay, German, Dutch, Polish, Romanian, Russian, Serbian,
Slovenian, Taiwan, Turkmen, Turkish, Ukrainian, Urdu, Punjabi, Croatian,
Chechen, Chuvash language.
The Letter To Our Saviour
Saviour!
Will I be able to recognize Your silhouette,
if Your figure becomes blurred
in elusive prospect of the horizon?
Saviour!
Will I be able to find Your path,
if your steps are swept away by dry winds of ages
in the endless desert?
Saviour!
If the witnesses of Your suffering ̶
the bloody prints on the cloth ̶
disappear from the Holy Shroud,
will people be able
to realize the pain
which you
overcame for them?
Our Father!
My well is dried up,
the sandals are worn down, the hands are tired of begging,
the shoulders barely hold the burden of my cross
and the body is almost not able to follow You on water.
Our Father!
My cheeks are burning[1]
̶
victory flags of my offenders are
fluttering.
Still…
Have mercy on them!
Have mercy on me and my sons!
Have mercy on people who are still betraying You!
Bless my face with salty moisture of repentance,
hands are desperately counting
the beads of Rosary, and the lips are whispering:
“Lord, have mercy!
Lord, have mercy!
Lord, have mercy!”
... Jesus! I know that You hear me...
Translated into English by Yuliia Sudus (Ukraine)
The
creature
What do you see, a creature,
blinded by the yellow and red glitter of gold?
Colors of land?..
No!..
Your only color – is yellow-red!
Sunrise and sunset?..
Can you see them?
Your only sun – is cold metal,
which has finally ruined your eyesight!
...So, why are you
silent?
Can you hear?..
And what you hear, a creature, having been stunned by the tinkling of coppers?
A beautiful singing of birds in the evenings?
No!..
Sacral sounds of the temples in the village?
Of course not!
How can you hear what you have never heard, the creature,
which was born in the cold glare of
coppers.
Deaf!..
Blind!..
Insensitive!..
Dirty creature
which was born to bring death on
Earth!..
The
Sun
Oh, оnly the Sun
knows the pathway to the nest of the Firebird.
It hides this way very safe and reliable.
It hides this way from spontaneous searchers.
Tired from hard way,
Only the one from hundreds of thousands finds this way
Among millions of false shelters.
He finds It and stays at His Holiness,
he stays cleared for always.
May be I hadn`t
enough power in my legs,
I hadn`t much eyesight, hearing or much mind
to overcome this way.
That`s why today
I swallow poisonous smell of strange hair.
I join in with the crowd the same people as me.
I narrowly withstand the clear –
I am among the leftover hundreds of thousands
The
South , or
a Portrait of a girl
with a
porcelain cup
(the poem is dedicated to a girl suffering from cancer)
She loved to drink coffee
cinnamon and clove,
Hardly touching a black porcelain cup
By her lips.
She wanted to study to speak Hindi,
But she knew too little about it.
Her eyes were like the eyes of her cats:
equally honey- mysterious,
but a little bit frightened.
Her lips were similar
to the gray-blue sky.
She usually spoke
with it,
as well as nestlings,
that fluttered there.
She considered her friends as gods,
Fed them from her cold hands
during endless nights.
She frantically
whispered,
lonely looking from the hospital window:
"On this sparkling, pristine snow planet
There is also my footprints on the sky!
They are here,
You see?
Here, look!"
Often and often her
nights ...
were replaceв only by nights,
And the color of her thin face
was similar to the white chintz dresses of her grandmother.
Till once in the early morning
her beloved birds
Took her to their flock,
In order to gently
and easily,
with a smile on her lips
raise up to the South!
... She loved to
drink coffee
cinnamon and clove,
And wanted to study
to speak Hindi...
She fed them from her cold hands
during endless nights.
So, she’s become a
single unit
with this flock of
the birds,
which has left their footprints
On this sparkling,
pristine snow planet...
***
Your words are the sounds of the festive Pray,
Which is very easy and natural to my soul.
High voice of it fills in all the secret holes
of my heart.
It`s the voice of the past and the
non-existence,
It`s the voice of the Holy Writ, which remembers
the voice of the Prophet…
I am a sister, loving Jesus. I live in the
Temple of Your Soul.
The temple is light, cosy, festive and secret.
It`s the place of my forgetness and…Rising to
the Sun..
Meaningfulness, resulted to inner perplextity,
Is the nessesity to have pilgrimage to the Holy
place.
It moves off my body from desperate abyss
And it gives birth to Belief…
Belief to myself
Belief to Man
Belief for a future of Man
The
Sky
I gave you my
Sky.
But you…
You inhabited It by clouds and ravens,
By thunders and lightning…
Caressed by the emptied flock of birds
Which paralyzed His strength,
Raped His freedom…
But why-y-y?!
I frantically raise my hands… and getting scared:
The lightning is tearing the phantom body,
The ravens are pecking the blue eyes,
The bloody sunset is going down the cockcrow road…
Enо-о-ough!
Because of your, yes, your efforts
Submissively dies in the womb of the River of Time
“Pink lily of the Nile” –
The sacred lotus.
Eno-о-о-оugh!!!
But the voice is drowning in the sounds of mute insensibility…
Stop!
It’s enough!
Stop!
It’s enough!
Blood, timelessness, horror.
Stand!
And pray for God!
The people, who lost their fear!
That’s enough
Stay!
The lights of an old cathedral are shining brightly!
Stop!
It’s too much!
The altar has already been destroyed!
Stay still!
Look!
Children are collecting remains!
So, pray for God!
The people, who lost their fear!
People, who rejected their faith –
They plundered crosses!
People! Can we believe those,
Who sharpen knives?!
Those, who paint the scrolls
With the blood of children’s bodies?!
Those, who already openly
Drink the blood from their chest?!
Stop!
It’s enough
To foster death in our arms!
Stand!
And pray for God!
The people, who lost their fear!
Truth and verity
Truth and verity –
Are the unity of the soul,
The meaning of being
And going out into the world.
Who and where are we,
While standing near the swaying bound?.. –
Plenty of mistakes while searching!
Variety of questions and reasons –
But we are warmed up by our excuse.
Godness, how much lie is between us,
How many troubles stay unspoken!
How much disbelief –
knives are feasting
in trade with blood
and old earth!
too many offenses
Holy Mass ..!
–
Not only this,
No, not that!
The way to Calvary…
So many stages and ways,
Will we have enough strength
to overcome them?!
My God, forgive us!-
Only not to lose our way,
While going along the swaying road!
*P. S. This literal translation
of the poem, in the original writing, the poem has a rhyme. The principle of
rhyme 1: 3, 2: 4.
Forgive me, Sky, forgive me…
I listen to you .You are crying. Don`t cry,
My far and close Sky
Tears fall down
A raven rends delited soil.
I listen to your groan…
that`s why I am sad.
I open my hands towards to you
You are crying. Don`t you know that
a short-sighted traveler goes to you.
The cross slips out of the hands,
Which is cold, almost freeze.
There is a foot-path across the aconite
And the body is narrowly safe.
And the heart beats hardly and your cry….
The heart feels your cry very much
I go not very fast by the way
of the great misfortunes.
I look for belief and truth
At the faces of sad woman.
I whisper the words of my solemn promise
I breathe out the thought of my trust.
You can feel wind and the cry,
Your cry, The Highest Sky….
Forgive me, Sky, forgive me
For the weakness of absence of the bread.
__________
* P. S. … Аbsence of the bread means absence of religious belief.
This literal translation of the
poem “Forgive me, Sky, forgive me…” in the original writing, the poem has a
rhyme. The principle of rhyme 1: 3, 2: 4.
In Ancient India lotus is the symbol of
the creative power.


