Thơ Ruslan Pivovarov (LB Nga) - Nguyễn Xuân Dũng & Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga
Ruslan Pivovarov (LB Nga)
Nguyễn Xuân Dũng & Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga

Nhà thơ Ruslan Pivovarov
HẸN GẶP NGÀY MỚI
Xin chúc một buổi sáng
an lành
Tôi đang vội vàng với mọi
người quen
Với sự kiện quan trọng
và vui vẻ
Trải nghiệm hân hoan cảm
xúc đẹp đẽ
Hít thở bầu khí quyển
bình minh
Và cảm nhận hơi thở người
tình
Niềm vui sướng đời sống
tuyệt diệu...
Ngập chìm trong cảm
giác yên bình.
Nếm vị cà phê rồi tôi
chợt nhớ
Một ai đó đang cần gặp
gỡ
Rồi tôi cố ý gọi cho
anh ta,
Nói một câu phấn khích:
“Xin chào bạn!”
13.09.2015
THẾ HỆ THƠ NGA
(Gửi A.S. Pushkin)
Người là Chúa tể của vần điệu. Thiên tài hiển hách.
Tôi không tìm được ngôn từ nào nói về Người hơn
Người yêu thích trầm ngâm và Phoebus chính thức,
Bệ phóng vinh quang bất khả xâm phạm của Người.
Quốc gia nào của Người cũng nâng cây đàn Lia.
Lời thơ của Người là ngôn ngữ siêu việt
Người nổi tiếng khắp năm châu hoàn vũ...
Tuyệt đẹp, thật thú vị và quá đỗi diệu kỳ!
Không ai lãng quên Người, thiên tài nước Nga!
Đôi tay của Người, Chúa Trời đã cai trị
Mọi từ ngữ trong tác phẩm của Người
Được phú cho niềm vinh quang bất tử.
06.06.2018
TÔI KHÔNG VIẾT CHO NHỮNG
GIỌT NƯỚC MẮT
Họ nói câu thơ làm xáo trộn hồn người.
Vậy tốt hơn nếu anh sẽ rơi nước mắt.
Tôi cho rằng, nó không đáng để nhân lên khổ đau
Trân quý hơn, thơ để chữa lành trái tim đại chúng.
Tôi không viết cho những người mang trái tim héo khô
Biết đâu lúc nào những dòng tâm sự sẽ thành cảm xúc...
Chữa lành và yêu thương cũng là một nghệ thuật,
Giải thoát ai đó khỏi áp bức xiềng gông
Làm cho bạn khóc, thơ đâu phải mục đích.
Nước mắt nhói đau, nhưng không thể chữa lành.
Chút hy vọng sẽ mang cho bạn hơi thở trong lành
Nỗi u sầu âm ỉ sẽ tan biến trước những ám ảnh.
Vậy tôi viết về hạnh phúc được ban khi mới sinh ra,
Về khung cảnh thiên đàng, về tình yêu và trần thế.
Những tứ thơ là sự phản chiếu của Chúa trong từng dòng,
Trên giấy
bút chỉ do tôi dịch chuyển.
02.05.2019
SỰ GIAM CẦM CỦA THIẾU HIỂU
BIẾT
Để thoát khỏi sự ngu dốt giam cầm
Tôi muốn mình không sa lầy vào buồn tẻ.
Suy nghĩ của tôi là vô cùng mới mẻ...
Sự giác ngộ là những gì hằng mong.
Sự nguyên sơ với tôi là mùa đông đối lập
Không muốn rơi vào gông cùm của rét mướt.
Trong
chiếc thùng rỗng dài trong suốt mùa đông
và cuộc sống đạm bạc những ngày nghỉ khắc nghiệt.
Tôi quá mệt mỏi với mật độ dày đặc.
Tôi muốn để giác ngộ và được tự do
Tôi phát ngán vì nụ cười ngu ngốc,
Tôi ký thác ngu dốt cho sự lãng quên.
Không! Tôi không đồng ý chút nào,
rằng hạnh phúc trong vô minh ẩn nấp
Một con rắn đuôi chuông
bỗng biết bò lùi
Nó che mặt với nỗi sợ dai dẳng.
02.01.2020
DƯỚI MẶT TRĂNG
Mặt trăng duyên dáng với đường vát
Trong hoàng hôn rực rỡ giữa bầu trời.
Thế giới vẫn chưa ngủ, vẫn chưa mộng mơ,
Mặc dù xúng xính trong chiếc váy dạ hội.
Những vì sao lóe sáng trên trời
Màn đêm bao quanh càng dày hơn và tối
Nhưng ngay trong bóng tối, tôi nhìn thấy trên đôi môi của bạn
Bóng của nụ cười và ngọn lửa ngượng ngùng đậu trên má tôi.
Mặt trăng là nhân chứng duy nhất cho gặp gỡ:
Tôi giấu hạnh phúc mình bằng ánh mắt ghen tị.
Như bảo vệ trung thành, tôi suốt đời bên em!
Tôi yêu em, niềm hạnh phúc thiêng liêng!
Nhưng tôi không thể giấu được bí mật với Selena* tươi sáng -
Kẻ đồng lõa thiên tử không thay đổi của tôI.
Căn lều bạc với ánh sáng tỏa rạng,
Soi cho chúng ta trong bao la đất
trời.
* Selena - Mặt trăng từ tiếng Hy Lạp.
25.02.2020
TẤT NHIÊN, NẾU TÔI CÓ THỂ...
Một ngày bên ngoài cửa sổ! Ôi, mùa thu lộng lẫy biết bao!
Ngay cả Pushkin cũng từng đắm say với muôn vẻ đẹp!
Với thi nhân không mùa thu, ngày thu qua day dứt khôn nguôi...
Tôi sẽ mô tả nó, tất nhiên, nếu tôi có thể.
Mùa thu
duyên dáng lung linh trong lá vàng bao bọc.
Ôi, ngọn gió nhiệt thành với cô gái tốt bụng nhường nào.
Thật tiếc tôi không bị cho rằng một nghệ sĩ vận may sao.
Tôi sẽ tạo ra bức chân dung, tất nhiên, nếu tôi có thể.
Đôi khi chúng ta gặp nhau cũng vậy thôi, em nhỉ.
Lần nào tôi cũng như chim sải cánh giữa trời.
Tôi sẽ hiến dâng cho em ở khắp muôn nơi
Và sẽ thắp một ngôi sao, tất nhiên, nếu tôi có thể.
Mùa thu lại đến, tóc tôi thêm điểm bạc,
Nhưng đừng buồn - duyên số chúng ta dưới vầng trăng sáng.
Tôi ở bên em suốt đời, không kể tháng năm,
Chống mọi nguy nan, tất nhiên, nếu tôi có thể.
30.09.2020
NGÔN NGỮ CỦA CHÚA TRỜI
Tôi không biết ngôn ngữ của Thiên Chúa,
Nhưng, dĩ nhiên đó là tình yêu thương!
Là niềm vui tỏa rạng khắp muôn phương...
Lý trí, đầu hàng và không mâu thuẫn!
Ngài không cần ngôn từ nhưng thấu hiểu hết,
Ngài nói với chúng ta, cuộc đời tuyệt đẹp.
Không có cách hiểu nào nơi trần thế lưỡng phân
Thiên Chúa luôn ban tình yêu xuống cõi trần.
Tôi không biết ngôn ngữ của Đấng toàn năng,
Dường như khác nhau dành cho tất cả:
Với một nhà sư, đứa trẻ, một người cai trị,
Với cả người đã bị cả thế giới coi khinh.
Ngài luôn âm thầm và chỉ lắng nghe
Giữa ồn ào của thế gian phù phiếm,
Chúng ta nghe thấy tiếng vọng giữa không trung
Tiếng nói của lòng nhân từ thánh thiện vĩnh cửu.
Người thường hiểu sao được ngôn ngữ của trời.
Luôn di chuyển theo dòng trôi cuộc sống
Tôi rất vui vì luôn cầu xin Đấng sáng tạo
Tôi đang nói tiếng Nga, tiếng Mẹ của tôi.
11.05.2020
MỘT NGÀY NÀO ĐÓ TÔI CŨNG SẼ
RỜI ĐI ...
Một ngày nào đó tôi cũng sẽ rời đi ...
Nhưng tôi muốn sau này, bởi Chúa,
không phải trong giấc mơ, trong bệnh viện mê sảng,
lên đường vững tâm với một trái tim.
Không ai có nước mắt từ tâm hồn sáng trong
sẽ không
bao giờ muốn chia tay tôi nữa.
Tôi sẽ đi, không thổn thức, im lặng,
với Thiên
Chúa trong một cuộc hẹn.
Thế giới sẽ không hối tiếc bao giờ
sau tất cả, hàng triệu người đang rời trái đất.
Chỉ có linh hồn mới mở được chiếc lồng thể xác,
nghe thấy tiếng rên rỉ cuối cùng của trái tim.
Vâng, và tôi sẽ không cảm thấy tiếc cho bản thân mình.
Tôi có ích cho thế giới trong cuộc đời mình?
Không cứu ai, không ai tôi sưởi ấm...
Chỉ với bản ngã là nhân hậu vô cùng.
Và tập thơ của tôi vẫn còn dang dở
sẽ hứng bụi ở đâu đó trên giá sách kia...
Tôi sẽ ra đi, với sau đó một nỗi buồn lặng lẽ,
nhớ cuộc sống này những người thân yêu.
26.06.2021
TRỞ THÀNH NGƯỜI
Tôi đã học làm người trong một thế kỷ:
Tự đánh bóng bản thân qua những tháng ngày...
Mọi thứ đều vô ích! Niềm kiêu hãnh vang vọng
cười nhạo tôi trong cuộc vượt cạn của tôi.
Trong một năm, tôi chiến đấu với cái tôi táo tợn,
nhưng cuộc chiến không ngang tài, nói gì được bây giờ...
Thời gian dài, trong các ngôi đền mang màu sắc của tuyết,
và kẻ thù không gục ngã... Nhưng tôi có trách anh không?
Ngày mà tôi đang tìm kiếm câu trả lời trong tâm hồn mình,
Nhưng xung quanh im lặng: tâm hồn tôi im lặng ...
Rốt cuộc, cảm xúc, hoàn toàn mặc cho những nghi ngờ,
và sự nhẫn tâm trong trái tim là một lá chắn mạnh mẽ.
Tôi đang cố nhớ thêm lần nữa,
và ăn năn, tôi vẽ một thánh giá giữa ngực mình;
và với nỗi buồn lặng câm, tôi âm thầm hy vọng,
rằng Thiên đường sẽ không mệt mỏi vì tất cả điều trên.
30.07.2021
TÂM HỒN MÙA THU
Cảm xúc được vẽ bằng màu sắc mùa thu,
cơn mưa phùn mát lạnh nhức mắt.
Những con quạ khàn đậu trên ngọn tháp
lên những đám mây cất giọng hót của mình.
Trời trở lạnh hơn và khó chịu hơn
ngoài cửa sổ. Thời gian cho mùa băng giá...
Thường xuyên hơn, một cảm giác lo lắng mơ hồ,
với gió ùa vào tâm hồn tôi bỡ ngỡ.
Slush lang thang trên những con phố,
trong vũng nước, trời u ám mịt mờ
Cây dương trong gió lạnh lùng rũ rượi;
Tuy nhiên, gió thịnh nộ như một kẻ nổi điên.
Không phải lúc nào tâm trạng cũng mưa
vào mùa thu, anh bước vào tu viện.
Ngay khi mặt trời vừa ló dạng, thẹn thò
Tôi hát thánh ca cho anh nghe như người ngoại đạo.
Và giống như đứa trẻ, trong vui sướng khôn nguôi,
Tôi đắm
say trong những tia nắng mới,
nhờ đó, điều chỉnh sự suy nhược tinh thần,
gặp mùa đông trang nghiêm trước cửa.
22.10.2021

TIỂU SỬ NHÀ THƠ
RUSLAN PIVOVAROV
Ruslan Anatolyevich Pivovarov - Nhà thơ Nga, sinh năm 1972 tại Novomoskovsk, Ukraine, hiện sống tại thành
phố Lida, Cộng hòa Belarus. Ông là thành viên của Liên minh Văn học Belarus “Chi
nhánh Polotsk”. Người sáng lập cộng đồng văn học “ Hội trường của nhà thơ”. Đồng
sáng lập và phó trưởng hiệp hội văn học các nhà thơ của thành phố Novomoskovsk “Đàn
Lia tự do”, Ukraine. Người tổ chức cuộc thi văn học quốc tế “Cảm hứng thân yêu”
và “Ôi, bài diễn văn Nga có sức mạnh biết bao nhiêu...”. Giải thưởng lễ hội thơ
“Ngôi sao giáng sinh” 2016, Zaporozhye, Ukraine. Hiệp sĩ của cuộc thi thơ “Mệnh
lệnh của hoa hồng”, Kiev, Ukraine. Người đoạt giải thưởng KS Motivation toàn
Ukraina 2017 trong đề cử Nhà thơ của năm. Giải bạc Giải thưởng Văn học Quốc gia
“Cây bút vàng nước Nga” 2017 ở hạng mục “Thơ”, Matxcova, Nga. Giải thưởng cuộc
thi văn học của Cộng đồng Nhà văn Quốc tế “Ôi thời gian đừng trôi như thế”
2018, Ukraine. Giải vàng Giải thưởng Văn học Quốc gia “Cây bút vàng nước Nga”
2018 ở hạng mục “Thơ”, Mátxcơva, Liên bang Nga. Người đoạt giải Grand Prix của
cuộc thi thơ quốc tế “Châu Âu nhớ... Nhớ thế giới đã được cứu...”, do Đại hội
Nhà văn Ukraine tổ chức và nhân kỷ niệm 75 năm Chiến thắng Chủ nghĩa Quốc xã
vào năm 2020. Giải thưởng Hành động quốc gia “Tôi hát ở Matxcova” năm 2020
(Nga). Giải Cuộc thi Văn học Quốc tế “Những cây cầu Mginsky” năm 2021 (Nga). Giải
thưởng Văn học Quốc gia “Cây bút vàng nước Nga” năm 2021 trong đề cử “Bản dịch
văn học”, Matxcova, Nga. Thơ và văn xuôi của Ruslan Pivovarov đã xuất bản hơn 20 tuyển tập do các tổ chức văn
học ở Nga, Ukraine, Đức, Tajikistan, Nepal, Turkmenistan, Ấn Độ, Zimbabwe ấn
hành. Ông đã có hơn ba mươi ấn phẩm trên các tạp chí “9 Muses” (Hy Lạp), “Chaika”
(Mỹ), “Vùng Orenburg” (Nga), “Kamerton” (Nga), “Rabotnitsa” (Nga), “Klauzura”
(Nga), “Metamorphoses” (Belarus), “Thế giới động vật” (Belarus), “Petrushka
Nastamba” (Serbia), các ấn phẩm của nhà nước trung ương “Edebiyat ve sungat” và
“Nesil” (Turkmenistan), “Tăng cường sức khỏe” (Belarus). Ông được trao tặng huy
chương “Turan Birimdigi” của Liên minh Nhà văn và Sử học Trung Á “Yangi Ovoz”,
huy chương “Vì Chiến thắng trong Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại”. Giải thưởng văn học
quốc gia “Cây bút vàng nước Nga” - dành cho đơn vị tổ chức và mang tính dân sự
cao của cuộc thi nhân kỷ niệm 75 năm Chiến thắng vĩ đại “Chúng ta biết gì về cuộc
chiến đó?”. Các bài thơ của ông đã được dịch sang tiếng Ả Rập và xuất bản trên
tạp chí “Những cây cầu văn hóa” của Bộ Văn hóa Syria, sang tiếng Đức bởi tổ chức
“Những màu sắc của nghệ thuật” Đức, cũng như sang tiếng Serbia, Belarus,
Turkmen, Anh, Bengali , Tiếng Hindi, tiếng Kyrgyz, tiếng Tajik và tiếng
Ukraina.
Ruslan Pivovarov
ВСТРЕЧАЯ
НОВЫЙ ДЕНЬ
Удачи утром пожелать
Спешу для всех своих знакомых,
Событий радостных, весомых,
Эмоций добрых испытать.
С рассветом воздуха вдохнуть
И ощутить любви дыханье,
Прекрасной жизни ликованье...
И в этом чувстве утонуть.
Отведав кофе, вспомнить вдруг,
Что ты кому-то нужен срочно,
И позвонив ему нарочно,
Сказать с восторгом:
"Здравствуй, друг!"
13.09.2015
ГЕНИЮ РУССКОЙ ПОЭЗИИ
(А.С. Пушкину)
Владыка
рифмы. Гений достославный.
Счастливой
доли в жизни не снискал.
Любимец
муз и Феба полноправный,
Твоей
незыблем славы пьедестал.
В
любой стране твою возносят лиру.
Твоей
строкой возвышенный язык,
Стал
очень хорошо известен миру…
Прекрасен,
удивителен, велик!
Тебе
не быть в забвенье, русский гений!
Господь
твоей рукою управлял,
Когда
слова твоих произведений
Бессмертием
и славой наделял.
06.06.2018
Я ПИШУ НЕ ДЛЯ
СЛЁЗ
Утверждают,
что стих должен душу людскую тревожить.
Что
тогда он хорош, коль заставит слезу проронить.
Только
я полагаю – не стоит страдания множить.
Мне
людские сердца очень важно стихами лечить.
Я
пишу не для тех, в ком сердечное высохло русло.
Может
их чьи-то строки когда-нибудь к чувствам вернут…
Исцеленье
дарить и любовь – это тоже искусство,
Избавляя
кого-то от грусти губительных пут.
Ведь
заставить рыдать – не такое благое деянье.
Слёзы
боль притупят, но не вылечат раны души.
А
надежды глоток ей откроет второе дыханье
И
унылой тоски растворятся пред ней миражи.
Потому
я пишу: о дарованном счастье рожденья,
О
лазури небес, о любви и о жизни земной.
И
о том, что стихи – это Бога в строках отраженье,
На
скрижалях бумаги всего лишь передано мной.
02.05.2019
ПЛЕН НЕВЕЖЕСТВА
Из алтаря невежества сбежать
хочу скорей, чтоб не погрязнуть в серость.
Мне мыслей бесконечность – благодать…
Прозренье – вот, чего бы мне хотелось.
Претит мне примитивности зима.
Я не хочу попасть в её оковы.
Её давно пустые закрома
и скудной жизни праздники суровы.
Я жутко от дремучести устал.
Мне хочется на волю, к просвещенью.
Мне опротивел глупости оскал,
я предаю невежество забвенью.
Неправда! Не согласен вовсе я,
что счастие в неведенье таится.
Отсталости гремучая змея
щемящим страхом покрывает лица.
02.01.2020
ПОД ЛИКОМ ЛУНЫ
Чеканным профилем изящный лик Луны
В закатных сумерках на небе проявился.
Ещё не дремлет мир, ещё не видит сны,
Хотя уже в халат вечерний нарядился.
Всё ярче звёзды разгорелись в небесах,
Всё гуще сумрака ночного окруженье,
Но даже в нём я вижу на твоих устах
Улыбки тень, а на щеках огонь смущенья.
Луна единственный свидетель наших встреч:
Я прячу счастье от завистливого взгляда.
Тебя готов всю жизнь, как верный страж, беречь!
Твоя любовь – моя душевная отрада!
Но от Селены* яркой мне не скрыть секрет –
Моей сообщницы небесной неизменной.
Шатром серебряным её струится свет,
Нас озаряя под просторами Вселенной.
* Селена – с
греческого языка Луна.
25.02.2020
ЕСЛИ Б ТОЛЬКО, КОНЕЧНО, УМЕЛ…
Что
за день за окном! Ах, какая роскошная осень!
Даже
Пушкин когда-то красавицей этой болел.
Для
поэта без осени день был, как мука, несносен…
Я
б её описал, если б только, конечно, умел.
Как
изящно окуталась осень листвой золотою.
Ах,
как ветер задорный с девицею ласково смел.
Жаль,
художником стать не судилось мне доброй судьбою.
Я
бы создал портрет, если б только, конечно, умел.
Вот
такой же порой мы с тобой повстречались, родная.
Я
на крыльях к тебе каждый раз, словно птица, летел.
Я
бы небо тебе подарил от начала до края
И
зажёг бы звезду, если б только, конечно, умел.
Снова
осень пришла, в волосах седину добавляя,
Но
не стоит грустить – это наш под Луною удел.
Но
с тобой день за днём проводить, жизни лет не считая,
От
невзгод охранять, я бы это, конечно, сумел.
30.09.2020
НАРЕЧИЕ БОГА
Я не ведаю Бога наречие,
Но, наверное, это – любовь!
Это – радость и добросердечие…
Разум, сдайся и не прекословь!
Он, без слов понимающий всякого,
С нами жизни красой говорит.
В мире нет толкованья двоякого –
Бог любого любовью дарит.
Я не знаю язык Вседержителя,
Он для каждого, кажется, свой:
Для монаха, ребёнка, правителя,
Для того, кто стал миру изгой.
Просто-напросто стоит прислушаться
И средь шума мирской суеты,
Мы услышим, как в воздухе кружится
Голос вечной святой доброты.
Речь небес не понять обывателю.
Продвигаясь по жизни реке
Очень рад, что взываю к Создателю
Я на русском родном языке.
05.11.2020
Я КОГДА-НИБУДЬ ТОЖЕ УЙДУ...
Я когда-нибудь тоже уйду...
Но хотелось бы позже, ей Богу,
не во сне, не в больничном бреду,
с твёрдым сердцем пуститься в дорогу.
И никто слёз от чистой души
не прольёт за меня на прощанье.
Двинусь я, без рыданий, в тиши,
со Всевышним судьёй на свиданье.
Мир не станет об этом жалеть,
ведь уходят с Земли миллионы.
Лишь душа, распахнёт тела клеть,
слыша сердца последние стоны.
Да и я бы себя не жалел.
Чем я миру был в жизни полезен?
Никого не сберёг, не согрел...
Только с эго безмерно любезен.
И стихов недописанных том
будет где-то на полке пылиться...
Я уйду, с тихой грустью… потом,
помня жизни любимые лица.
26.06.2021
СТАТЬ
ЧЕЛОВЕКОМ
Который век учусь быть человеком:
себя скоблю, шлифую день за днём...
Напрасно всё! Гордыня громким эхом
смеётся надо мной в труде моём.
Который год воюю с дерзким эго,
но бой не равен, что тут говорить...
Давно в висках узоры цвета снега,
а враг не пал... Но мне ль его винить?
Который день ищу в душе ответы,
Но тишь вокруг: моя душа молчит…
Ведь чувства, сплошь в сомнения одеты,
и чёрствости на сердце мощный щит.
В который раз об этом вспоминаю,
и, каясь, на груди рисую крест;
и с тихой скорбью в тайне уповаю,
что Небу это всё не надоест.
30.07.2021
ОСЕННЕЕ НАСТРОЕНИЕ ДУШИ
Красками осени чувства раскрашены,
морось прохладная режет глаза.
Хрипло вороны на шпилях на башенных
к тучам возносят свои голоса.
Всё холоднее и всё неуютнее
стало за окнами. Время к зиме…
Чаще, тревог ощущение смутное,
с ветром врывается в душу ко мне.
Слякоть вовсю разгулялась на улицах,
в лужах размыта небесная хмарь.
Тополь, озябший от ветра, сутулится;
ветер же, буйствует, словно бунтарь.
Но не всегда настроенье дождливое
осенью входит в обитель мою.
Только лишь выглянет солнце пугливое,
гимны ему, как язычник, пою.
И, как ребёнок, в безудержной радости,
мчусь искупаться в разлитых лучах,
чтобы, поправив душевные слабости,
зиму с достоинством встретить в дверях.
22.10.2021
РУСЛАН АНАТОЛЬЕВИЧ ПИВОВАРОВ
Руслан Анатольевич Пивоваров – русский поэт, родился в г. Новомосковск, СССР/Украина в 1972 году, сейчас проживает в
городе Лида, Республика Беларусь.
Член Белорусского
литературного союза "Полоцкая ветвь".
Учредитель
литературного сообщества "Чертог Поэта".
Соучредитель и
заместитель главы литературного объединения поэтов города Новомосковска
«Вольная лира», Украина.
Организатор
международных литературных конкурсов "Дорогой вдохновения" и "О,
сколько силы в русской речи…"
Лауреат поэтического
фестиваля «Звезда Рождества» 2016 года, г. Запорожье, Украина.
Рыцарь ордена Розы
поэтического конкурса «Орден Розы», г. Киев, Украина.
Призёр всеукраинской
премии KS Motivation 2017 года в номинации «Поэт года».
Серебряный лауреат
Национальной литературной премии «Золотое перо Руси» 2017 года в номинации
"Поэзия", г. Москва, Россия.
Лауреат литературного
конкурса Международного сообщества писательских союзов «О не лети так, время»
2018 года, Украина.
Золотой лауреат
Национальной литературной премии «Золотое перо Руси» 2018 года в номинации
"Поэзия", г. Москва, Россия.
Обладатель Гран-при международного поэтического конкурса
"Европа помнит... Помнит мир спасённый...", проводимого Конгрессом
литераторов Украины и посвящённого 75-ой годовщине Победы над нацизмом 2020
года.
Лауреат Всенародной акции «ПоюМоюМоскву» 2020 года (Россия).
Лауреат Международного литературного конкурса «Мгинские
мосты» 2021 года (Россия).
Лауреат Национальной
литературной премии «Золотое перо Руси» 2021 года в номинации
"Литературные переводы", г. Москва, Россия.
Стихи и проза
опубликованы более чем в двадцати коллективных сборниках, выпускаемых
литературными организациями России, Украины, Германии, Таджикистана, Непала,
Туркменистана, Индии, Зимбабве.
Более тридцати
публикаций в журналах "9 Муз" (Греция), "Чайка" (США),
«Оренбургский край» (Россия), "Камертон" (Россия),
"Работница" (Россия), "Клаузура" (Россия), «Метаморфозы»
(Беларусь), «Мир животных» (Беларусь), «Петрушка настамба» (Сербия),
центральных государственных изданиях «Эдебият ве сунгат» и «Несил» (Туркменистан),
«ЗОЖ» (Беларусь).
Отмечен медалью "Туран Биримдиги" Союза писателей и историков Центральной Азии
"Янги Овоз", медалью «За Победу в Великой Отечественной
войне». РОДИНА. МУЖЕСТВО. ЧЕСТЬ. СЛАВА. Национальной литературной премии
«Золотое перо Руси» – за организацию и высокий гражданский уровень конкурса в
честь 75-летия Великой Победы «Что знаем мы о той войне?», Благодарственным
письмом Международного элитарного союза народной дипломатии, Дипломом МБОФ
Московский Фонд Мира.
Стихи переведены на
арабский язык и опубликованы в журнале Министерства культуры Сирии «Культурные
мосты», на немецкий язык обществом "Все краски искусств" Германия, а
также на сербский, белорусский, туркменский, английский, бенгальский, хинди,
киргизский, таджикский и украинский язык.

Лида - Республика Беларусь