Tào Thùy (Trung Quốc)
Nguyễn Bá Giáp dịch từ tiếng
Anh

Nhà thơ Tào Thùy
HOÀNG TỬ BÁO TUYẾT
Đuôi dài cuộn trên đầu,
Hoa văn vàng và trắng
Tựa đỉnh tuyết trắng
phau.
Móng vuốt sắc nhọn lấp
lánh ánh sao,
tiếng gầm tựa cơn lốc
trong gió lướt.
Tôi chợt nghĩ về những tháng
năm nào,
Từng nằm trong đôi mắt
xanh của nó:
Tựa ánh đèn chiếu sáng không gian và thời gian.
Là vua các loài thú,
hãy nhìn vào vương quốc mình:
Bò tây hoang dã là vị
tướng dũng cảm, trung thành,
linh dương Tây Tạng biết
nhìn miên viễn,
lừa hoang Tây Tạng là ẩn
sĩ thánh thiện,
hươu môi trắng là hiện
thân của các nhà sư
có thể nhìn xuyên qua tầng
tầng bụi đỏ.
sói có khả năng tổ chức
những đội quân,
cú là kẻ giết người ban
đêm không ngại ngần,
hạc cổ đen cũng là người
tình chung thủy.
Gấu nâu là bậc thầy về
khả năng ngụy trang,
chim ưng
bay cao
kiểm soát bầu trời,
gà tuyết là loài gia cầm
của Chúa.
Tôi từng băng qua hẻm
núi sông Dương Tử,
bốn mắt chúng tôi từng
chăm chú nhìn nhau.
Sau này, tôi vẫn nhớ
lúc hồi hộp gặp gỡ.
Tại sao nước mắt tôi cứ
mãi chảy tràn?
Vì tôi là tù nhân của
thời gian và không gian
và bạn là vua của vương
quốc tự do mãi mãi.
XỨ TUYẾT
Tuyết phủ dầy chắn
ngang đường đèo.
Chúng tôi cưỡi ngựa giữa
Trời và Đất.
Tiếng cười trên lưng ngựa
bay trong gió lốc.
Đôi môi của bạn đỏ tựa
hoa hồng,
Tóc tôi hung đen như
khói.
Ta gặp nhau ở hai bờ
sông,
Đang nhìn qua
hai thế giới.
Nhìn vào bên trong và
bên ngoài lâu đài,
Ta đang nhìn qua
hai thế giới.
Bất chợt thấy chóng mặt,
Trải nghiệm yêu ghét
trong nháy mắt,
Tận hưởng vui buồn
trong nháy mắt.
Hai ta đồng thời mở rộng
bàn tay,
Băng tuyết có trái tim
đang đập.
Đó là cách chúng ta
cùng nhau
Và dành một ngày ở Xứ
Tuyết.
Từ bình minh đến hoàng
hôn.
Nó sẽ kết thúc khi ta
thức dậy,
Và hôm nay sẽ là cả cuộc
đời.
NÀNG TIÊN CÁ
Tôi
đi bộ mang theo con cá bị thương.
Chiếc
nồi này chỉ vừa một con cá.
Làm
thế nào mà con cá bị thương?
Câu
trả lời ra sao tôi cũng muốn biết.
Chỉ
có cuộc thăm dò mới tiết lộ sự thật.
Những
dãy núi, những vùng nước tôi qua,
Du
hành qua nhiều thế kỷ, hàng thiên niên kỷ.
Những
con sông lớn cắt ngang thung lũng sâu.
Một
đêm tôi rơi vào vùng nước lũ.
Con
cá nhảy ra khỏi chiếc lọ.
Tôi
chỉ có thể nhìn lâu khi cô ấy rời đi.
Mọi
người nói rằng tôi luôn niềm nở.
Con
cá bây giờ đã thành nàng tiên cá
Ở
bên cô vô số những nàng hầu.
Một
vầng trăng tàn ngự trên đầu.
Bay
lên mặt trăng một nàng tiên cá.
Và rơi
xuống từng giọt sương thơm.
Tôi
đưa tay nhẹ nhàng đón lấy
và
đột nhiên hiểu rằng cuộc sống đã qua,
cuộc
sống mới rồi thế nào cũng đến.
NGƯỜI BẢO VỆ CỔNG
THIÊN AN MÔN
Vô số người mỉm cười với
bạn,
Vô số người đang chụp ảnh
bạn.
Bạn đối mặt với yếu
nhân mỗi ngày,
Họ đều mừng vui quanh bạn
xum vầy,
Nhưng chẳng bao giờ thấy
bạn.
Cả cuộc đời bạn được an
bài
Trước cổng Thiên
An Môn,
Bạn mang khuôn mặt vô cảm.
Cái nhìn lạnh lùng hoặc
ấm áp
Bên đài tưởng niệm các
anh hùng
Dưới chân dung của Mao chủ
tịch.
Người bảo vệ cổng Thiên
An Môn
Có khi nào bạn nhìn ra
thế giới:
biết bao đàn ông đi lại
rộn ràng,
hướng tới niềm vui hay
nỗi buồn;
biết bao phụ nữ cũng
luôn tất bật,
họ đi theo yêu thương
hay hờn giận;
vô số người quan trọng vội
vàng,
đức hạnh, khờ dại,
trung thủy, phũ phàng.
Tất cả như đang trên một
sân khấu lớn
của
chính quảng trường
Thiên An Môn.
Người gác cổng Thiên An
Môn, đang nghĩ:
“Tôi lặng lẽ quan sát cả
thế giới này
trong gió thổi và dưới
những đám mây.”
THIÊN NGA TRẮNG HAI ĐẦU
Chú thiên nga trắng hai
đầu
Ban đêm đến từ hai ngả.
Nó dừng lại trên đầu
tôi giữa Âu và Á.
Hoàng hôn phía Tây, bình
minh phía Đông.
Nó nói: "Châu Á
bên trái, châu Âu bên phải."
Chúng tôi thịnh vượng
giữa hai dòng sông.
Thiên nga trắng hai đầu
đêm đen tầm nã.
Tôi nhắm mắt cho nó bay
vào trong cơ thể.
Từ hôm ấy nó luôn bay từ
hai ngả vào tôi.
TÔI NGỠ MẸ MÌNH NHƯ CÔ GÁI MƯỜI HAI
Mẹ đến Bắc Kinh để gặp
cháu trai Cao Eurofrasia,
Tôi đưa mẹ đi thăm Tiền
Môn và Thiên An Môn,
Đến những ngôi chùa ven
hồ, vãn cảnh.
Mẹ đi bên tôi và luôn im
lặng.
Khi ghé qua cửa hàng áo
quần,
Mẹ tôi luôn giữ cái
nhìn ý tứ.
Cũng giống như tất cả
phụ nữ:
Mẹ cũng thích mặc đẹp
và sang.
Nhưng tôi như không hề
biết.
Tôi như thể đã nhìn thấy
mẹ
Trông giống cô bé mới tuổi
mười hai.
Chạy lên đỉnh đồi đón
mùa xuân mới
Và vui mừng
trong chiếc váy mới mua.
Từ khi bà nội tôi ra đi
năm đó;
Mẹ chẳng dám mơ áo quần mới nữa.
Mẹ đã nuôi dưỡng người
chú nhỏ của tôi,
Và nuôi dậy Cao Xi và Cao
Shui,
Cho ăn học, dành tiền mua
quần áo.
Cao Xi đã trở thành bác
sĩ
Tại Học viện Khoa học
quốc gia;
Cao Shui cũng lấy bằng
thạc sĩ
Tại Đại học Sư phạm Bắc
Kinh.
Cuối cùng thì mẹ cũng
thấy nhẹ tênh.
Mẹ
đang
chọn cho mình chiếc váy
Tôi bật khóc, nước mắt
tôi tuôn chảy
Tôi ngỡ mẹ mình như cô
bé mười hai.
GIẤC MƠ GIỮA VỰC SÂU CỦA ĐỀN MÂY XANH
Thả mình vào vòng tay của
Đồi Thơm trong mây,
Đền Mây Xanh ẩn trong
sương khói
Và chúng tôi như ẩn mật
sâu hơn.
Đi vào bên trong qua
cánh cổng núi,
Những khoảng sân mở ra
tiếp nối.
Tương lai bên trái, quá
khứ bên phải.
Chúng tôi băng qua hành
lang thời gian.
Dòng
thời gian biền biệt vô vàn,
Hướng đến trung tâm
ngôi chùa Năm Hướng.
Chúng tôi như ngồi trên
những đám mây
Nghe chuông leng
keng thanh tịnh dâng đầy
Và thành kính tụng kinh
trong vô định.
Chúng tôi đi
sâu vào
bên trong Mandala,
Rồi ngủ lại qua đêm ở
ngay gian giữa.
Đường chân trời nhìn thế
giới ta bà.
Giấc mơ nối tương lai với
quá khứ
Khi thức dậy chúng tôi
thấy mọi thứ.
MỘT GIẤC MƠ HƠN TRĂM NGÀN SỰ SỐNG
Mọi người đến từ mọi hướng
Tựa dòng sông chảy về đất
cao,
Tựa linh hồn bay tới
các vì sao.
Từ Trung Quốc, Ba Tư, Ấn
Độ,
Hy Lạp, Ai Cập, Judea,
Jerusalem và Varanasi.
Chúng tôi cũng bình
tĩnh đi đến.
Từ Dunhuang đến Babylon và
Samarkand.
Chúng tôi đã đến đỉnh
tròn của mái vòm.
Những cột đá tận trời
xanh sừng sững.
Chúng tôi đi vào qua
sáu cánh cửa,
Chúng tôi đi xuống từ
phía mái vòm.
Người Trung Quốc nói về
Hoàng đế bằng tiếng Trung;
Người Hy Lạp nói về thần
Zeus bằng tiếng Hy Lạp;
Người Ấn độ nói về thần
Indra bằng tiếng Hin-đi;
Người Do Thái
nói về Đức Giê-hô-va bằng tiếng Do Thái;
Người Ai Cập nói về Thần
Ra, Thần Mặt trời, bằng tiếng Ai Cập;
Người Ba Tư nói về
Marduk bằng tiếng Ba Tư.
Họ khẳng định và không
ngừng tranh cãi.
Chúng tôi không thể hiểu
ngôn ngữ của nhau,
Nhưng chúng tôi biết điều
gì họ nói.
Chúng tôi đọc những
dòng chữ trên Tháp Babel:
Chống lại mọi người từ
khắp nơi trên trái đất.
Tất cả mọi người bị sốc
Dưới mặt trăng và mặt
trời.
Người Sumer đón nhận
người Akkadia;
Bộ tộc của Huangdi
khiêu vũ với bộ tộc Yandi ;
Người Crete chơi
với người Mycenaeans;
Người Dravidian
hát với người Aryan;
Người Etruscans nâng ly chúc mừng người Latinh.
Mọi người đã đến và bắt
tay chúng tôi.
Thiên
sứ trưởng
Metatron tiến tới và hát:
“Lời nói của bạn hay hơn
trăm ngàn cuốn sách;
Một bài thơ của bạn hay
hơn trăm ngàn ngôn từ;
Một giấc mơ của bạn tốt
hơn trăm ngàn sự sống.
Tôi là Mithras, tôi là
Maitreya,
Tôi là Thiên
sứ trưởng
Metatron.”
Chúng tôi đã nhìn thấy từ
mái vòm.
Các cột trụ xung quanh
có hình quả trám;
Mái vòm dịu mềm của
chúng tôi là âm đạo.
Thiên sứ trưởng đã vẽ
khối lập phương của Metatron:
Bí mật của tất cả là trong
lòng họ.
Mọi người đang chạy
trên những con ngựa hai đầu
Để kể cho nhau nghe về
bản thân họ.
Từ Babylon,
Từ Trường An đến Lạc
Dương,
Bắc Kinh, Nam Kinh,
Kyoto,
Rome, Byzantium,
Moscow, Vienna, Berlin,
New York, Los Angeles,
Machu Picchu và
Tenochtitlan.
Cuộc họp của chúng tôi
tốt hơn trăm ngàn cuộc họp.
Mọi thứ bắt đầu từ đây,
Và mọi thứ sẽ kết thúc
tại đây.
Cuối cùng sẽ gặp lại
con cháu xum vầy
Sống rải rác khắp nơi
trên thế giới.
(Fiori Picco
dịch từ tiếng Trung sang tiếng Anh. Chọn từ "Flowers of
Empire" (tạm dịch: Những bông hoa của đế vương), Fiori D'Asia
Editrice)
Tiểu sử của Tào Thùy
Tào Thùy (曹 谁 - Cao Shui, còn
gọi Shawn Cao), sinh ngày 5/6/1982. Ông là nhà thơ, tiểu thuyết gia, nhà biên kịch
và dịch giả Trung Quốc. Là một trong những nhân vật tiêu biểu của văn học đương
đại Trung Quốc. Tào Thùy dẫn đầu phong trào “Thơ ca siêu việt”. Trong “Tuyên
ngôn Thơ ca siêu việt”, ông hướng tới việc tích hợp các nền văn hóa linh thiêng
và thế tục, văn hóa phương Đông và phương Tây, văn hóa cổ đại và hiện đại trong
văn học Trung Quốc. Năm 2008, ông nghỉ việc tại
một tờ báo và đi du lịch vòng quanh Tây Tạng và Tân Cương, đây là trung tâm của
Âu-Á hay của thế giới, theo quan điểm của ông. Bộ ba tiểu thuyết Secret of Heaven (tạm dịch: Bí mật của Thiên đường) của ông tổng quát lịch sử
phát triển của văn minh nhân loại. Các tác phẩm đáng chú ý nhất của ông bao gồm
Epic of Eurasia (tạm dịch: Trường ca Âu-Á), bộ ba tiểu
thuyết đã được đề cập và King Peacock ((tạm dịch: Vua của loài công - phim
truyền hình). Trong các tác phẩm của mình, ông tích hợp những tinh hoa của nhiều
nền văn minh cổ đại của loài người, từ Babylon phía tây đến Judea, Ai Cập, Hy Lạp
phía đông, đến Ba Tư, Ấn Độ, Trung Quốc; đồng thời sử dụng các yếu tố này để
tái tạo một quê hương mới của con người, được gọi Utopian, vốn luôn được mô tả như
Âu Á, Đỉnh Tháp Babel hay Núi Côn Lôn (Núi Trời). Cho đến nay, Tào Thùy đã xuất
bản hai mươi cuốn sách, bao gồm năm tập thơ, ba tuyển tập tiểu luận, mười tiểu
thuyết, ba bản dịch và một trăm tập phim truyền hình và phim nhựa. Ông đã đoạt
hơn 50 giải thưởng văn học thế giới, trong đó, giải thưởng Nhà thơ trẻ Trung Quốc
lần thứ nhất, giải thưởng kịch Tào Ngu (Cao Yu) lần thứ 4, giải thưởng Apollo
Dionysus của Học viện Nghệ thuật và Thơ đương đại Ý lần thứ 8, giải thưởng Hiệp
sĩ Vàng nước Nga lần thứ 12 và Mười nhân vật công chúng hàng đầu của Gala Lễ hội
thơ mùa xuân Trung Quốc lần thứ 5 v.v... Các tác phẩm của ông đã được dịch sang
tiếng Anh, Ý, Tây Ban Nha, Pháp, Đức, Thụy Điển, Bồ Đào Nha, Đan Mạch, Ba Lan,
Nga, Hungary, Croatia, Slovenia, Thổ Nhĩ Kỳ, Ả Rập, Nhật, Hàn, Hin-đi, Nepal, Việt
Nam, Tây Tạng, Mông Cổ v.v... Ông đã được mời tham gia Liên hoan thơ quốc tế
Medellin lần thứ 30, Liên hoan thơ quốc tế Havana lần thứ 26, Liên hoan thơ quốc
tế Kritya lần thứ 14 ở Ấn Độ và Lễ hội thơ ca quốc tế Thanh Hải lần thứ 4. Ông
là thành viên của Hiệp hội Nhà văn Trung Quốc, Hiệp hội Điện ảnh Trung Quốc và
Hiệp hội Thơ Trung Quốc. Tổng biên tập tạp chí "Thơ ca diệu kỳ", phó
tổng biên tập tạp chí "Thế giới thơ", tổng thư ký Liên hoan thơ quốc
tế Bác Ngao (thuộc tỉnh Hải Nam, TQ), và phó chủ tịch Liên hoan thơ quốc tế
"Con đường tơ lụa". Hiện tại ông sống ở Bắc Kinh, và hoạt động với tư
cách là một nhà văn, nhà biên kịch chuyên nghiệp.

曹谁 - CAO SHUI
PRINCE SNOW LEOPARD
A long tail coiled
overhead,
yellow and white
patterns
reflect the snow
mountain.
Sharp claws sparkling
with stars,
roars in the wind pass
through like a gale.
I think back to years
ago,
when I found myself
before its blue eyes:
like lights they illuminated space and time.
You, king of beasts,
look at your kingdom:
wild yaks are loyal and
brave generals,
the Tibetan antelope is
a foresighted minister,
the Tibetan wild donkey is a holy Hermit,
white-lipped deer are
monks
who see through the red
dust.
Wolves can organize
armies,
owls are night killers,
black-necked crane is a
faithful lover.
Brown bear is a master
of camouflage,
falcons control the
sky,
snow-fowls are God's
poultry.
I crossed the First
Canyon of the Yangtze River,
our four eyes looked at
each other.
Years later, I always
remember the thrill of that meeting.
Why can't I control my
tears?
Because I am a prisoner
of time and space
and you will be the
king of freedom forever.
SNOW COUNTRY
The heavy snow has
blocked the mountain pass.
We ride horses between
Heaven and Earth.
Laughter on horsebacks
float in the wind.
Your lips are as red as
wild roses,
my hair is black like
smoke.
We meet on both sides
of the river,
we are looking across
two worlds.
We look inside and
outside the castle,
we are looking across
two worlds.
We are suddenly dizzy,
experiencing love and
hate in a flash,
savouring joy and
sorrow in a flash.
We extend our hands at
the same time,
snow and ice have
beating hearts.
That's how we go
together
and spend a day in the
Snowy Country.
From sunrise to sunset.
It will be over when we
wake up,
and this day will be a
lifetime.
MERMAID
I
walk along carrying an injured fish.
This
pot only fits one fish.
How
was it that the fish was injured?
I
too want to know the answer.
Only
an examination will reveal the truth.
I
traveled past mountain ranges, bodies of water,
I
travel through centuries, millenia.
Great
rivers cut through deep valleys.
One
night I fell into flooding waters.
The
fish jumped out from the jar.
I
could only stare as she left.
People
say I'm affable.
The
fish now becomes a mermaid
with
servant girls by her side.
A
waning moon sits upon my head.
The
mermaid ascends the moon.
A
drop of fragrant dew drops down.
I
extended my hands to catch it
and
suddenly understood life that's passed,
life
that comes.
GUARD IN FRONT OF TIAN’ANMEN GATE
Countless people are
smiling at you,
countless people take
pictures of you.
You face important
people every day,
they all rejoice around
you,
but they never see you.
From birth to death,
you are fixed
in front of Tian'anmen
Gate,
with no expression on
your face.
Looking coldly or
warmly at the
Monument to the
People's Heroes
and at the portrait of
Chairman Mao.
The guards in front of
Tian'anmen Gate
look at the world:
countless men run in a
hurry,
they go towards joy or
sorrow;
countless women run in
a hurry,
they go towards love or
hate;
countless important
people run in a hurry,
virtuous or foolish,
loyal or treacherous.
They are all performing
on the big stage
of Tian’anmen Square.
And you, guard in front
of Tian'anmen Gate, are thinking:
“I watch the whole
world quietly
in the wind and under
the clouds.”
DOUBLE HEADED WHITE SWAN
A double-headed white
swan came from two directions,
the double-headed white
swan came at night.
The double-headed White
Swan stopped on my head in the middle of Eurasia.
It watched the sunrise
in the East and sunset in the West.
It said: “Asia is on
the left and Europe is on the right.”
We prospered between
two rivers.
The White Swan with two
heads was flying around me in the black night sky.
I closed my eyes and it
entered my body.
And now, the
double-headed White Swan always flies towards me from two directions.
I ALWAYS SEE MY MOTHER AS A
TWELVE-YEARS- OLD GIRL
Mother came to Beijing
to see her grandson Cao Eurofrasia,
I show her Qianmen and
Tian'anmen,
I took her to Houhai
and Shichahai.
She didn't say
anything.
Every time we came
across a clothes shop,
she wanted to have a
look carefully.
Mother is like all
women:
she likes beautiful
clothes.
But I never knew that.
It was as if I had seen
my mother
looking like a
twelve-years-old girl.
She ran on the blooming
hills
and rejoiced in a new
dress.
Grannie died that year;
from then on, mum no longer dared to like clothes.
She brought up my
little uncle,
she brought up Cao Shui
and Cao Xi,
and let us go to school
with the money saved on clothes.
Cao Xi became a doctor
at Chinese Academy of
Sciences;
Cao Shui got a master’s
degree
at Peking Normal
University.
Mother was relieved at
last.
She was there choosing
a dress
and I could not help
crying.
I always see my mother
as a twelve-years-old girl.
A DREAM IN THE DEEPNESS
OF AZURE CLOUD TEMPLE
Dropping into the
embrace of Fragrant Hill in the clouds,
Azure Cloud Temple is
hidden within
and we hide deeper.
We enter through the mountain
gate,
the courtyards unfold
in succession.
Future is on the left
and past is on the right.
We cross time’s
corridor.
The passage of time
opens,
straight to the center
of the Five-Directions Pagoda.
We sit in the clouds
listening to the bells
jingle and
chanting sutras in the
absence of time.
We enter deeper
Mandala,
we sleep in the middle.
The skyline overlooks
the secular world.
In dreams we connect
the future to the past
and, when we wake up,
know everything.
ONE OF OUR DREAMS IS BETTER THAN
100,000 KINDS OF LIFE
People came from all
directions
like rivers flowing
back to the Highland,
like souls ascending
the stars.
From China, India,
Persia,
Greece, Egypt, Judea,
Jerusalem and Varanasi.
We arrived calmly too.
From Dunhuang to
Babylon and Samarkand.
We arrived at the round
top of the dome.
Tall stone pillars were
erected up to the sky.
They entered through
six doors,
we descended from the
dome.
The Chinese spoke of
the Yellow Emperor in Chinese;
the Greeks spoke of
Zeus in Greek;
the Indians spoke of
Indra in Hindi;
the Jews spoke of
Jehovah in Jewish;
the Egyptians spoke of
Ra, the God of Sun, in Egyptian;
the Persians spoke of
Marduk in Persian.
They argued endlessly.
We couldn’t understand
their language,
but we knew what they
were talking about.
We read a lyric of the
Tower of Babel:
words against people
from all over the world.
They were all shocked
under the sun and the
moon.
The Sumerians embraced
the Akkadians;
Huangdi’s tribe danced
with Yandi’s tribe;
the Cretans played with
the Mycenaeans;
the Dravidians sang
with the Aryans;
the Etruscans toasted to the Latins.
They came up and shook
hands with us.
The Archangel Metatron
came forward and sang:
“Your words are better
than 100,000 books;
one of your poems is
better than 100,000 languages;
one of your dreams is
better than 100,000 kinds of life.
I'm Mithras, I'm Maitreya,
I'm the Archangel
Metatron.”
We saw it from the
dome.
The pillars around had
a phallic shape;
our soft dome was a
vagina.
The Archangel painted
the Metatron’s cube:
the secret of
everything was in their midst.
People were running on
horses with two heads
to tell each other
about themselves.
From Babylon,
from Chang'an to
Luoyang,
Beijing, Nanjing,
Kyoto,
Rome, Byzantium,
Moscow, Vienna, Berlin,
New York, Los Angeles,
Machu Picchu and
Tenochtitlan.
Our gathering was
better than 100,000 meetings.
Everything started from
here,
and everything will end
here.
Eventually we will see
our children and grandchildren
scattered all over the
world.
(Translated by Fiori Picco. Selected from
"Flowers of Empire", Fiori D’Asia Editrice)
Biography of Cao Shui
Cao Shui(Chinese: 曹谁;pinyin: Cáo
Shuí), also Shawn Cao (born in Jun 5, 1982), is a Chinese poet, novelist,
screenwriter and translator. He is a representative figure of Chinese
Contemporary Literature. He leads “the Greatpoeticism” movement. In his
“Manifesto of Greatpoem”, he aims to integrate sacred and secular cultures,
oriental and occidental cultures, ancient and modern cultures in Chinese literature. In 2008, he resigned from a
newspaper and traveled around Tibet and Xinjiang, which is the center of
Eurasia or the World in his view. His novels Secret of Heaven trilogy tells the whole developing history of
human civilization. His most notable works includes Epic of Eurasia, the already mentioned trilogy and King Peacock (TV series). In his works,
he extracts elements of various ancient human civilizations, from Babylon to
the west to Judea, Egypt, Greece, to the east to Persia, India, China, and uses
these elements to reconstruct a new Utopian human homeland, which always
described as Eurasia, the Top of the Tower of Babel or Kunlun Mountains (Heaven
Mountains). So far twenty books of Cao Shui have been published, including five
poem collections, three essay collections, ten novels, three translations and
one hundred episodes TV series and films. He has won more than 50 literary
awards worldwide, including the 1st Chinese Young Poet Award, the 4th Cao Yu
Cup Drama Award, the Apollo Dionysus Award of the 8th Italian Rome
International Academy of Contemporary Poetry and Art Award, the 12th Russian
Golden Knight Award, and the Top Ten Public Figures of the 5th Chinese Poetry
Spring Festival Gala, etc.His works have been translated into English, Italian,
Spanish, French, German, Swedish, Portuguese, Danish, Polish, Russian,
Hungarian, Croatian, Slovenian, Turkish, Arabic, Japanese, Korean, Hindi,
Nepali, Vietnamese, Tibetan, Mongolian, etc. He has been invited to participate
in the 30th Medellin International Poetry Festival, the 26th Havana
International Poetry Festival, the 14th Kritya International Poetry Festival in
India and the 4th Qinghai Lake International Poetry Festival. He is a member of
China Writers Association, China Film Association and China Poetry Society. He
is also chief editor of Great Poetry, deputy editor in chief of World Poetry,
secretary general of Boao International Poetry Festival and vice president of
the Silk Road International Poetry Festival. Currently he lives in Beijing, and
works as a professional writer and screenwriter.
