苦い薬, 開かれた大地, 笛に寄せて - Bitter Potion, The Opening Ground, Written for the Flute - Thuốc đắng, Đất mở, Viết cho cây sáo (詩歌 - thơ) - マイ・バン・ファン - Mai Văn Phấn. 森井香衣訳 - Kae Morii
Mai Văn Phấn - マイ・バン・ファン (ベトナム)
森井香衣訳 - Kae Morii

Nhà thơ, Dịch giả Kae Morii
苦い薬
-ノトリムへ
熱が薪の上のお前を燃やすように
僕もまた灰になる
その苦い薬はもう待つこともなく
お前の手を取りながら
僕は注ぐ
空っぽのお椀に僕の悲しみを…
ああ、娘よ!霧が降るので
僕の苦しみが冷たい夜に橋をかける
苦い根っこをもつとよく香る
儚い花々に
汗は手を酷使する
春が薬用のお椀に注がれる
真実が訳もなく露わになると
老いた僕は無言の涙をぽたぽた落とす
お前は夢のなかで何を食べるのか
僕は窓にお椀を置く
お前が今の僕の歳になった時
お椀の底では
また一つ嵐があるかも知れない.
開かれた大地
迸る
束の間のベルト地帯の悲鳴のなかで
川底は虚ろな光にのたうつ
夕暮れはその口にしっかりと一日を咥え
火がのたうちまわる
烈しく木の天辺に駆け登りながら
その芽を焦がして
一群の鳥たちが空を横切って飛んでゆく
だから思想は大地で君臨することができる
風の顔が拝礼の丘の頂上に会う
深い洞窟が朝露に神話を吐き出す
池と櫂は天の方向を見つける
川は流れている時いのちを産む
ある開かれた波の抱擁
溢れる幼さで戯れながら
水面が荒れる
あなたは既に壊れた太陽を置く
漂いながら…
ある奇妙な沈黙が漂っている
ランプの芯が短くなる
灯油の煤が最後の言葉を告げるように
僕は茹でている香草が謝っているのをぼんやりと聞く
沸騰しながら…
ひとつの花が果てしない大地に咲く
笛に寄せて
僕は一本の笛の奈落のような穴へ息を吹く ドレミファソラシ…と楽園への七つの道を見つけるために 各音階はその翼をはためかせ 煌めいている不思議な七色の光に滑るように飛んでゆく
その影たちが笛の形をつくり すぐに僕はそれぞれの影に唇をあてて吹く
低音域を去りながら、飛びたち、それから無数の音律を夜へ放つ。僕は夜に響く労働者の足音を聞く 一オクターブ高く
音を閉ざした一つの世界が夜にぶら下がっている 優しい波は影に 朝目覚めて光をみるように知らせる
僕のなかの暗い隅っこは、母乳を飲むように音を吸い込みながら、やがて僕の半分開いた口から光が流れる

Nhà thơ, dịch giả Kae Morii
Translated
from Vietnamese by Lê Đình Nhất-Lang
Edited by Susan Blanshard
Bitter Potion
(for
Ngọc Trâm)
As fever is burning you on its pyre
I become ash too
The bitter potion cannot wait any more
Holding your hand
I pour
My grief into the empty bowl...
O’ daughter! As the mist falls
My hardship arches across the cold night
For frail flowers
To give off scent needs bitter roots.
Sweat becomes callused hands
Spring pours into the medicine bowl
My old age weeps with mute tears
While truth bursts out for no reason.
I wonder what you eat in your dreams
I put the bowl on the window
When you grow up to my age now
At the bottom of the bowl
there may
still be a storm.

Tập thơ "The light of lapis lazuli" của Kae Morii
The
Opening Ground
Gushing
between
the screams of ephemeral belts of land
the river
bed writhes in waning light
dusk
holds day tight in its mouth
fire
convulses
fiercely
ascending the tree tops
scorching
the buds
A flight
of birds spreads across the sky
so
thoughts can reign on earth
where the
wind’s face meets a bowed hill top
a deep cavern
exhales myths to morning dew
ponds and
puddles find a heavenly direction
the river
gives birth while flowing
An open
embrace of waves
playing
in childish ebullience
the water
surface turns to ruins
You set
up an already broken sun
Drifting...
An
unknown silence is drifting by
the lamp
wick shortens
as
kerosene soot says its last words
I vaguely
hear the boiling batch of herb saying its apology
Erupting...
A flower
opens vast expanses of land.
Written
for the Flute
I blow into the dark-as-hell hollow of a flute to discover the
seven ways to paradise: do re mi fa sol la ti.
Each scale flaps its wings and flies away,
gliding into the mysterious glittering seven-color light. Those shadows bear
the shape of the flute. Soon I will put my lips to each shadow and blow.
Leaving the bass section, they fly, and then release a myriad of
pitches into the night. I hear laboring footsteps of night echoing, as it leans
on the octaves to ascend.
A muted universe is hanging in the night. Tender waves let the
shadows know to wake up in the morning and meet the light.
Each dark corner inside me is sucking on sounds, like sucking on a
mother’s breast, and from my half-open mouth, light slowly streams in.

Lời đề tặng của nhà thơ Kae Morii
Thuốc đắng
(Cho Ngọc Trâm)
Cơn sốt thiêu con trên giàn lửa
Cha cũng có thể thành tro nữa
Thuốc đắng không chờ được rồi
Giữ tay con
Cha đổ
Ngậm ngùi thả lòng chén vơi...
Con ơi! Tí tách sương rơi
Nhọc nhằn vắt qua đêm lạnh
Và những cánh hoa mỏng mảnh
Đưa hương phải nhờ rễ cay.
Mồ hôi keo thành chai tay
Mùa xuân tràn vào chén đắng
Tuổi cha nước mắt lặng lặng
Sự thật khóc òa vu vơ.
Con đang ăn gì trong mơ
Cha để chén lên cửa sổ
Khi lớn bằng cha bây giờ
Đáy chén chắc còn bão tố.
Đất mở
Cuộn chảy
trong tiếng gào những dải phù du
đáy sông quặn thắt chưa hết sáng
hoàng hôn ngậm chặt ánh ngày
lửa co giật
sục sôi mầm nụ
đỉnh cây ngùn ngụt bốc cao
Căng ngang trời cánh chim
cho ngữ nghĩa trị vì mặt đất
nơi mặt gió gặp đỉnh đồi cúi gục
hang tối phà bí ẩn với sương mai
ao chuôm tìm hướng lên trời
dòng sông vừa chảy
vừa sinh nở
Vòng tay sóng khỏa rộng
nô đùa bồng bột trẻ thơ
mặt nước bỗng thành phế tích
Em dựng lại mặt trời đã vỡ
Trôi...
Trôi qua vô cớ lặng im
ngọn bấc cạn
muội dầu trăng trối
thoảng nghe thang thuốc phân trần...
Bông hoa mở
bùng vỡ những khoảng đất rộng.
Viết cho
cây sáo
Tôi thổi vào lòng ống sáo tối đen địa ngục, để tìm ra bảy lối
tới thiên đường: đồ rê mi fa son la si.
Từng âm giai vỗ cánh bay đi, chao nghiêng trong ánh sáng bảy
màu lung linh huyền ảo, để những bóng tối kia cũng mang hình ống sáo, cho
tôi lại ghé môi khắc khoải thổi vào.
Rời bè trầm chúng bay lên cao, rồi thả vào đêm bao chiếc thang
cung bậc. Nghe âm vang bước chân của bóng đêm nặng nhọc, đang lần từng âm
vực mà lên.
Vũ trụ lầm lì lơ lửng trong đêm. Những con sóng dịu mềm cho bên
lở biết mình còn đó, để ban mai thức dậy gặp bên bồi.
Mỗi góc tối trong tôi đang ngậm lấy âm thanh như ngậm vào vú
mẹ, từ miệng mình he hé ánh sáng bồng bế nhau thong thả tràn vào.
M.V.P