Poems of Lali Tsipi Michaeli. Translated from English into Vietnamese by Vũ Việt Hùng / Thơ Lali Tsipi Michaeli (Israel). Vũ Việt Hùng dịch từ bản tiếng Anh và giới thiệu
Lali
Tsipi Michaeli
(Israel)
Vũ Việt Hùng dịch từ bản tiếng Anh và giới thiệu
Translated from English into Vietnamese by Vũ Việt Hùng
Nhà
thơ Lali Tsipi Michaeli
Lali Tsipi
Michaeli là nhà thơ tự do người Israel. Chị nhập cư vào Israel từ Georgia năm bảy
tuổi. Lali đã xuất bản sáu tập thơ, tham dự nhiều lễ hộ thơ quốc tế. Chị tham
gia chương trình định cư cho các cây bút tài năng tại New York vào năm 2018. Các
cuốn sách của chị đã được dịch ra nhiều thứ tiếng, xuất bản ở Hoa Kỳ, Ấn Độ,
Pháp, Ý, Georgia, Ucraina, Nga, Rumani, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc và Iran. Giáo sư
Gabriel Moked nhận định Lali Tsipi Michaeli là “Nhà thơ tình của chốn thị thành”.
Năm 2021, chị đoạt giải thưởng Polesis cho những thành tựu thơ xuất sắc trong
cuộc thi thơ quốc tế mang tên Rabindranath Tagore. Hiện Lali dạy ngôn ngữ
Hebrew tại trường đại học Bar Ilan, đại học Tel Aviv và đại học Ben-Gurion. Chị
có một con trai cùng sống bên bờ biển Tel Aviv.
Ngôi nhà điên loạn
Tôi
nghĩ mọi người sẽ không sống trong ngôi nhà thế này
Họ
chỉ ghé thăm trong giờ mở cửa
Và
trước khi rời đi họ sẽ viết vài điều
Vào
cuốn sổ lớn.
Khi
bước vào tôi đã biết ở đó không có
Cuốn
sổ lớn nào và cây bút kèm theo
Ở
đó có phòng vệ sinh, gian bếp, phòng ngủ
Và
những bức tường bao phủ bởi trí tưởng tượng sinh sôi
Của
những họa sĩ đã khuất
Một
kiến trúc sư sống ở đó cùng
Chiếc
bàn vẽ và mô hình ngôi nhà
Thước
kẻ và không gian thiết kế
Rất
nhiều vẻ đẹp bước ra từ khoảng không này
Bên
ngoài bước vào và
Bên
trong đi ra
Tôi
sống ở đây
Trong
ngôi nhà điên loạn
Nhìn
ra hướng biển
Cầu
cảng và khu vườn
Và
người đàn ông khỏa thân trên ban công
Đang
nắm lấy tay tôi.
Nhà
Khi bạn không có, không có và không có
Bạn không phải, bạn có và không phải
Và từ góc nhìn của bạn mọi thứ tồn tại trong thế giới này
chỉ là
Nhà
Và ngôi nhà này không ổn định
Và ngôi nhà này không chứa đựng
Và ngôi nhà này đang rỉ máu
Và ngôi nhà này đang bác bỏ
Và bạn phải quyết định khi nào
Dừng việc đứng ở lối vào
Người phụ nữ đưa thư sẽ không còn bối rối
Sẽ không để những lá thư sang bên
Bây giờ tôi đã có địa chỉ đây
Bây giờ là hạnh phúc
Và tôi sẽ đến và đi, đến và đi
Và trong tất cả những ngày của tôi
Nhảy múa.
Hãy cho tôi
thấy biển khơi
Đứng trên điểm nhìn của chiếc kiềng ba chân
Trong phòng làm việc riêng
Trên chiếc bàn của kỹ sư phác họa và lan can kim loại
Những bề mặt đó sàn tầng dưới –
Từ đây tôi nghĩ tự sát là điều không thể
Ít nhất bạn có thể đập vỡ góc của
Chiếc bàn trong suốt
Và biển khơi,
Biển khơi mở ra làm hai
Cho tôi mỏ neo của sự cứu rỗi
Và biển khơi,
Bạn cho tôi thấy qua những chiếc ống nhòm,
Chính nó là điều kỳ diệu
Chiếc thuyền tiên phong ra khơi
Để lại sự thức tỉnh của lòng dũng cảm
Và bàn tay bạn ở đằng sau cổ tôi
Nóng vô cùng vào buổi sáng
Bàn tay người kiến trúc sư
Tôi giải thích cho chính mình,
Dựng hoàn toàn nên bản thân
Trên những cuộc khai quật.
Giọng nói của
bạn bù lại sự cô đơn của vũ trụ
Thức dậy mỗi sáng mà không biết tại sao
Giọng nói của bạn gợi ra ánh sáng
Và làm điều tốt nhất để rời đi nguyên vẹn
Tất cả sinh vật của thế giới này
Ai sẽ chiến đấu cho giọng nói?
Và ai sẽ cất lên tiếng nói phát ra từ phía trước
Để làm mờ sự sắc bén của thanh âm
Thét gào
Khuất phục anh ta
Cho thêm một lần nữa
Cho chúng tôi bước qua cuộc đời này an lành
Phần còn lại sẽ được nhắc tới.
Ngôi nhà vẫn
luôn chờ đợi
Chúng tôi bước ra khỏi ngôi nhà và ngắm nhìn nó
Kiểm tra ánh sáng tràn vào
Và làm sao nó chiếu sáng bức tường ở nơi
Treo bức tranh của Leah
Niken
Tôi tự hỏi nếu như một người lạ có thể nhận ra cô ấy là
như thế
Dựa trên một phần bức tranh được tiết lộ bởi độ mở không
gian
Từ góc này, ban công trông có vẻ thoáng đãng
Ngồi trên ban công nó trở nên đông đúc hơn với chúng tôi
Những người hàng xóm ở bên trái và phải
Ở gần chúng tôi
Ánh sáng bé nhỏ lớn dần lên từ những người hàng xóm phía
bên phải
Người hàng xóm ở bên trái đóng cửa rèm lại
Nó là vĩnh viễn
Bóng tối trong căn nhà cô ấy
Có vẻ như nguồn cảm hứng được đưa vào
Trong tòa nhà này
Họ không đặt từng viên gạch
Hay đổ bê tông
Lắp dặt cửa sổ
Đặt cửa ra vào
Cho việc sử dụng
Thiết thực
Và ở đó sẽ có
Mái ngói qua đầu một ai
Bây giờ hãy đi biển
Hãy trao cơ thể thứ gì cho cơ thể
Ngôi nhà
Nơi luôn luôn đợi chờ chúng ta
Đó là chú chó có khuôn mặt
Sẽ luôn thắp sáng chúng tôi.
Trong sự im
lặng trước tất cả
Và rồi nó được viết ra rằng con người
Và đó là câu chuyện như thế
Một thực chất là quá nhiều
Và chiếc dùi cui ẩn dụ
Và máu
Và đàn ông lẫn đàn bà ở đó
Không tương đồng về số lượng
Nhưng điều đó là khả thi để khẳng định rằng tiếng nói phụ
nữ
Trở nên vang vọng ở một điểm cụ thể
Và tôi có một người hàng xóm với chất giọng
Người sẽ hỏi tôi
Những gì đang xảy ra ở đây
Những gì đang diễn ra
Và đó không phải là tôi biết nói với cô ấy thế nào hay muốn
thế
Nhưng tôi là một dạng đường dẫn với cô ấy
Và tôi nói thoáng qua rằng
Tình hình rất tệ và chúng ta không thể im lặng
Và cô ấy nói với tôi về nơi cô ấy từng sống trong quá khứ
Và về sự bất công cô ấy từng trải qua
Cô ấy nói
Tôi không muốn nó ở đây
Tôi cũng không muốn nó ở đây
Tôi rời khỏi tòa nhà như thế
Tới con đường nơi không rõ từ trái qua phải
Chỉ có người hàng xóm và tôi
Trên bậc thang tối mịt
Trong im lặng
Trước tất cả.
Những độ tuổi
của tôi
Thế là quá đủ với một trong số họ.
Cả hai người họ sẽ chết là điều không cần thiết. Một
trong số họ là đủ
Để cứu lấy người khác từ địa ngục. Nhưng không ai trong số
họ
Không tình nguyện để chết. Có giác quan động vật trong mỗi
người họ
Không để đầu hàng để hủy diệt. Không phải để hiện lên
dòng chảy của sự quên lãng
Một người bị nắm chặt bởi sự thiếu hụt của im lặng ngắt lấy
linh hồn và người khác
Tới tình nhân trẻ được cho là đưa cô ấy tới Biển Chết. Không
phải bờ biển của cái chết.
Cái chết.
Bao quanh cô ấy bằng lớp bùn của sự ham muốn.
Người khác đã làm lộ ra địa ngục. Người khác
Ai đã khiến đời cô ấy khổ sở trong
Hơn nửa thế kỷ. Con người khác này
Giờ đã gần chín mươi và ông ta
Gọi và nói với tôi
“Ta với mẹ con ly dị rồi.”
“Ly dị thật sao? Trên giấy tờ?”
“Hoàn toàn tự nhiên, là thật,” ông ta cười, “Tất nhiên rồi.”
Ly dị, ông già đần độn ngu ngốc
Ông ta đặt dấu chấm hết
Cho cuộc sống của hai người họ trong sự dày đặc của địa
ngục. Hay đúng hơn, ông ta đặt dấu chấm hết
Cho địa ngục trong sự nặng nề nơi cuộc sống của họ. Chuẩn
bị thiên đường cho chính ông. Báo cho tôi về nó.
Khi tôi đang trên đường về nhà. Vào mười giờ đêm. Mệt mỏi
từ những cuộc sống của chính mình. Từ những kế hoạch.
Những thứ mà tôi không thể đạt được. Từ những suy nghĩ về
một tương lai mịt mờ.
Ông ta cười cợt sự mệt mỏi của tôi và đồng thời cũng cảm
thông. Tôi chỉ đang cuốn theo trò đùa.
“Nhưng ta hiểu con cảm thấy thế nào,” ông ta nói. Và
trong một cách không phù hợp ông ta đề nghị,
“Gọi con sau”. Ông ta cúp máy. Ông ta không làm phiền tôi
về nhiều thứ.
Ông ta khiến tôi sốc vì sự dũng cảm của ông. Kìm nén tiếng
thét, sự ồn ào,
Sự mập mờ say mê.
Không còn than phiền về cả thế giới và đặc biệt về vợ ông
ta. Chỉ như thế.
Ông ta trở nên điềm tĩnh như một người đàn ông ở đoạn cuối
cuộc đời mình. Cô ấy vốn dĩ không phải. Cho nên ông ta im lặng.
Ông ta nhận được sự phán xét, đầu hàng. Sắp xếp tương lai
của mình như một người đã chết.
Không bỏ lại người góa phụ
Sau ông ta. Ông ta giảm bớt quyền lực của mình và nhảy
vào chỗ của ông ta bên trong
Một bức tranh nguệch ngoạc.
Basquiat chết vì thuốc. Ông ta sẽ chết từ mớ hỗn độn. Đó
là cái kết của ông. Họ sẽ không chôn cất
Một người gần một người khác. Họ đày đọa chỗ nương thân của
nhau. Đó là kết cục. Bây giờ
Tất cả ý chí được níu chặt dựa theo luật pháp và phong tục.
Ít nhất
Họ giải phóng con đường. Họ để chìa khoá
Trên nấc thang
Và tôi.
The Mad House
I
thought people wouldn't live in a house like this
They
would only visit during opening hours
And
before they leave they would write a few words
in
a big notebook
When
I entered I understood that there isn't
Any
big notebook with a pen attached to it
There
are toilets, a kitchen, a bedroom
And
walls covered with the live imagination
Of
dead artists
An
architect lives there with
A
drawing table and a model of a house,
Rulers
and a designed space
A
lot of beauty comes out of this space
The
outside comes in and
The
inside goes out
I
live now
In
the Mad house
Looking
out to the sea view
To
the dock and the garden
And
the naked man on the balcony
Is
holding my hand
Home
When you don't have and don't
have and don't have
and you are not and you have and you are not
And then from your point of view
everything which exists in the world is just
Home
And this home is unstable
And this home doesn't contain
And this home is bleeding
And this home is condemning
And you have to decide when
To stop standing in the entrance
The postwoman won't be confused
any more
Will not put the letters aside
Here I have an address now
And here is happiness now
And I'm coming and going and coming and going
And in all my days
Dance
Show Me The Sea
Seen from the standpoint of the
tripod
In a private work room
On the draughtsman's table and
the metalwork banister
That faces the downstairs floor -
From here it is impossible to commit
suicide, I think.
At the very least you can smash
the side of the
transparent table
And the sea,
The sea opens in two
Giving me an anchor of salvation
And the sea,
You show me through binoculars,
Is a miracle itself
One pioneering sailing boat
Leaves a wake of bravery
And your hand is on the back of my neck
So hot in the morning.
The architect's hand,
I explain to myself,
Builds me exactly
On excavations.
Your Voice Compensates For
The Loneliness Of The Universe
Get
up every morning without knowing why
Your
voice elicits the light
And
does it's best to leave alive
All
the creatures of the world.
Who
will fight for this voice?
And
who is the voice which comes from in front
To
dim the sharpness of the tone
Roar
Overpower
him
Give
one more turn
For
us to pass this life well.
The rest will be spoken about.
The House That Will Always
Wait
We
go out of the house and watch the house
Checking
the light that breaks through
And
how it illuminates the wall on which
Hangs
a painting of Leah
Nickel
I
wonder if a stranger can recognize that she is as such
According
to part of the painting which is revealed by the open space
The
balcony seems spacious from this angle
Sitting
on the balcony it is more crowded for us
Neighbours
on the left and right
Are
closing in on us
A
small light emerges from the neighbours' on the right
The
neighbour on the left closes the blinds
It
is permanently
Dark
in her house
It
seems that inspiration has invested
In
this building
They
did not lay brick by brick
Or
spill concrete
Put
in windows
Place
doors
For
functional
Use
So
there will be
A
roof over one's head
Let's
go to the sea now
Let's
give the body what is for the body
The
home
Which
always will be waiting for us
Is
a dog who's face
Will
always light up for us.
In The Silence Before All
And
so it was written that the people
And it was quite a story
One
too many in fact
And a metaphorical baton
And
blood
And
men and women were there
Not
in equal number
But
it is possible to say that the voices of the women
Became
louder at a certain point
And
I had a neighbor with an accent
Who
would ask me
What's
happening here
What's
going on
And
it wasn't that I knew how to tell her or wanted to
But
I was a kind of a conduit for her
And so I said in passing that
The situation is bad and we mustn't stay quiet
And she told me about the place she had lived in the past
And about the injustice she had experienced
She says
I don’t want that here
I don't want that here either
Like
this I leave the building
To the road which doesn’t know left from right
Only my neighbor and I
In the dark stairway
In the silence
Before all.
My Olds
It's
enough with one of them.
It's
not necessary that both of them will die. One of them is enough
To
redeem the other from hell. But neither of them
Will
volunteer to die. There was in each of them an animal sense
Not
to surrender to annihilation. Not to submit to the flow of forgetfulness.
One
is gripped by a lack of silence pinching the soul and the other one
To
a young lover that thought to take her to the Dead Sea. Not to the Sea of
Death.
Covered
her with the mud of desire.
The
other who was a revealed hell. The other
Who
fucked her life for
More
than half a century. This other
Is
now close to ninety and he
Calls
and tells me
"I
gave your mother a divorce."
"A
real divorce? On paper?"
"Naturally,
a real one," he laughs, "Of course." Get divorced, the silly old
fool. He put an end
To
both of their lives in the thickness of hell. Or more precisely, he put an end
to the hell in the thick of their lives. Preparing himself for heaven.
Informing me about it
When
I am on my way home. At ten o'clock at night. Tired from my life. From the
plans
Which
I cannot bring off. From the thoughts about an unclear future.
He
laughs at my tiredness and understands as well. I'm just rolling with the joke.
“But
I know what you feel,” he said. And in a way that doesn't fit him he asked,
“Call
me later.” He put the phone down. He doesn't bother me with things.
He
left me shocked from his courage. Saves the screaming. The loud, impassioned
vagueness.
Not
complaining any more about the whole world and especially about his wife.
That's it.
He
calms down as a man at the end of his life. She is not already. So he is quiet.
He
receives judgment. Surrenders. Arranges his future as a deceased person.
Doesn't leave a widow
After
him. He diminishes his power and parachutes to his place inside
A
scribbled painting.
Basquiat
is dead from drugs. He will die from the mess. It is his end. They will not bury
One
near the other. They banished each other's place. That is final. Now
All
the will is anchored in accordance with law and custom. At least
They
freed the way. They put the key
On
the step.
And
me
________________
Lali
Tsipi Michaeli is
an Israeli independent poet. She immigrated from Georgia to Israel at the age
of seven. She has published six poetry books so far. Attended international
poetry festivals. She was part of a residecy program for talented writers in
New York at 2018.
Her books have been
translated into foreign languages in New York,
India, France, Italy, Georgia, Ukraina, Russa, Romania, Turkish, Chinese and
Iran. Michaeli was defined by Prof. Gabriel Moked as
"Erotico-Urban Poet" in his book " In real time" and
considered innovative by critics.
In
the Rabindranath Tagore International Poetry Competition she won the Poiesis
International Award for Excellence In Poetry (2021).
Lali
taught Hebrew language at Bar Ilan University, at Tel Aviv University
and
at Ben-Gurion University. She has one son and lives in Tel Aviv by the sea.











