Tạp chí văn học - nghệ thuật Metamorphoses №1(31)-2021 của Belarus / МЕТАМОРФОЗЫ, литературно-художественный журнал №1(31)-2021
Tạp chí văn học - nghệ thuật Metamorphoses №1(31)-2021
của Belarus
МЕТАМОРФОЗЫ,
литературно-художественный журнал №1(31)-2021
Tắm đầu năm
thanh tẩy mãi vẫn không thấy
sạch
quay về tắm bằng ngọn đèn
thử đưa bờ vai về phía ánh
sáng
rồi hai tay
bàn chân, cằm, đầu gối
cả đôi tròng mắt và tiếng ho
khan
xối ánh sáng vào từng góc
khuất
góc khuất như lò thúc mầm
như thép nóng đem tôi vào
nước
như quả trứng trong ổ đang
ấp
rễ thân cành đã chiết đâm
ngang
tắm gội cho mùa xuân về
vừa lặn vào ánh sáng
vừa gọi thầm ông bà, cha mẹ
cơ thể bốc cao về phía ngọn
đèn
vừa xối mạnh vừa gọi tên em
ánh sáng bồng bềnh bụng mang
dạ chửa
thử gọi một ai xa lắc xa lơ
ngọn đèn lặng phắc càng tỏ
càng tỏ
Ngậm em trong miệng
Luôn tin có em trong miệng
anh
Nơi không chiến tranh, dịch
hạch
Mũi tên bắn lén tẩm độc
Thị phi, cạm bẫy, lọc lừa
Lối em đi không còn gai nhọn
Bão tràn qua anh dựng tường
ngăn
Bình yên trong miệng anh
Em thúc nhẹ bờ vai
Vòm ngực, ngón chân vào má
Huyên thuyên và hát thầm
Hồn nhiên cho lưỡi và răng
anh chạm vào cơ thể
Anh là con cá miệng giàn
giụa trăng
Rời bỏ bầy đàn quẫy vào biển
động
Nghe em qua điện thoại
Tiếng em trong điện thoại rất trong và nhẹ
Một giọt nước vừa tan
Một mầm cây bật dậy
Một quả chín vừa buông
Một con suối vừa chảy
Khoảng cách tới đầu dây bên kia là ruộng đồng, làng mạc, quang
gánh. Là xe cộ, tháp dựng, rễ sâu. Giọng em không vượt qua mà làm cho chúng bé
lại, mở thông những cánh cửa sang nhau. Anh nghe em nhờ rễ sâu mở những vỉa
tầng linh thiêng trong đất ấm, con sông chảy vào quang gánh, làng mạc phồn sinh
tháp dựng, cánh đồng tươi tốt trên xe cộ.
Nói tiếp cho anh những câu bâng quơ không nội dung
Lát nữa em đặt ống nghe, chắc mọi vật sẽ loay hoay tìm về đường cũ
Chỉ còn gợn sóng lan xa
Chỉ còn tan trong diệp lục
Chỉ còn thoảng bay dịu ngọt
Chỉ còn bờ đá lung lay
Đá trong lòng suối
Lặng yên cho nước chảy
Xối xả lâu lạnh toát mình đá
Mùa Xuân đấy sao?
Dây hoa leo đường mòn
Tiếng chim dội xuống róc rách
Bóng cây xao động tảng đá lúc râm lúc nắng
Sắc hoa dại kia sao bình yên mãi được
Đá nhắm mắt an nhiên nước cuốn
Mấy con voọc chà vá chân xám
Lại làm bóng cây dâng cao dập dềnh
Mưa bụi bay lung tung
Len lỏi vào nơi sâu kín nhất
Mây dừng nơi mây
Mùi ổi chín thơm len lỏi trong rừng
Một con nhím xù lông bất động
Hơn hết lúc này
Ai hãy ở yên chỗ đó.
Thuốc đắng
(Cho Ngọc Trâm)
Cơn sốt thiêu con trên giàn lửa
Cha cũng có thể thành tro nữa
Thuốc đắng không chờ được rồi
Giữ tay con
Cha đổ
Ngậm ngùi thả lòng chén vơi...
Con ơi! Tí tách sương rơi
Nhọc nhằn vắt qua đêm lạnh
Và những cánh hoa mỏng mảnh
Đưa hương phải nhờ rễ cay.
Mồ hôi keo thành chai tay
Mùa xuân tràn vào chén đắng
Tuổi cha nước mắt lặng lặng
Sự thật khóc òa vu vơ.
Con đang ăn gì trong mơ
Cha để chén lên cửa sổ
Khi lớn bằng cha bây giờ
Đáy chén chắc còn bão tố.
Mộng du
(Tặng nhà
văn Bùi Ngọc Tấn)
Cụng ly
Cười hằn mặt đá
Pha lê run trên tay.
Cạn tiếng chim
Rơi dấu chân thối rữa ủ thềm đá lạnh
Lao xao gối chăn nỗi kiếp côn trùng
Thở nhau
Thở cơn mưa lạ.
Miệng chén hoằm sâu bầu vú khoét thủng
Men lợn chuồng phóng lên lợn gỗ
May mà sống qua cơn
Mắt người thân hàn gắn các đồ vật.
Chăn trên đồng trắng
Chữ nghĩa làm đất mang thai
Qua thác loạn...
Bấu vào mảng tường đêm
Đứng lên ai biết
Ai rót vào bước mộng du
Thêm ly nữa
Ly nữa...
Giấc mơ vô tận
Kính viếng anh Diễm Châu!
Mưa thôi làm anh lạnh
đổ vào giấc mơ gần sáng
những con sóng đục ngầu
vỗ vào bãi sú lúc sinh anh.
Bầu trời không mái che
ngôi sao soi tỏ cặp kính dầy
đặt tạm lên bàn phím
buổi sáng, ngày 28 tháng 12, mưa rơi.
Mưa lạnh thấu xương!
Đất lạnh thấu xương!
Lật trang sách anh còn để ngỏ
tiếng trẻ con khóc trong vòm cây
trong cánh chim vừa tự lấp đầy(*)
trong đám mây bay thấp.
Gió lùa về
làm khăn trắng cuốn quanh gốc sú
trên đỉnh trời
linh cữu nhấp nhô.
______________
(*) Ý thơ Diễm Châu