Andrey Kostinsky (Ukraina)
Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga

Nhà thơ Andrey Kostinsky
Nhà thơ Andrey Kostinsky (Ukraina) vừa gửi
tôi chùm thơ viết bằng tiếng Nga từ
thành phố Kharkov, nơi đang bị
quân đội Nga bao vây. Ngược với dòng người di tản khỏi Ukraina lúc này, Andrey đã tình nguyện ở lại chiến đấu bảo vệ
thành phố quê hương. Xin trân trọng giới thiệu với bạn đọc chùm thơ của Andrey
Kostinsky để hình dung thêm đời sống tinh thần, ý chí quật cường của con người
Ukraina.
Andrey Kostinsky sinh năm 1969 tại Kharkov, Cộng hòa Nhân dân Ukraina.
Ông là nhà thơ, biên tập viên tạp chí Lava (Kharkov). Tốt nghiệp Đại học Luật
và Khoa Triết học thuộc Đại học tổng hợp quốc gia Kharkov. Thơ Andrey Kostinsky được
xuất bản trên tạp chí và các tuyển tập: "Артикуляция" (tạm dịch: "Khớp nối").
"Дети Ра" (tạm dịch: "Những
đứa con của Thần Mặt trời"), "Топос" (tạm dịch: "Ước định"),
"Березіль" (tên địa danh ở
Kharkov), "Графит" (tạm dịch: "Than
chì"), "Южное сияние" (tạm dịch: "Hào quang
phương nam"), và trên website "Полутона" (tạm dịch: "Bán
âm"). Ông là giả các cuốn sách Аритмия" (tạm dịch: "Sự loạn
nhịp", 2009), "Іоголь" ("Yogol" là
tên riêng ở Ukraina,
2012), "Репетиция рассвета" (tạm dịch: "Cuộc
diễn tập bình minh", 2019), "Ll" (tạm dịch: "chân trái", 2022)…
OANH TẠC KHARKOV
Kharkov chìm trong khói lửa...
Những kẻ ném bom...
Những kẻ lặng im...
Sẽ bị trừng phạt...
Sớm thôi!
Chúng san phẳng chúng tôi với
đất,
nhưng chúng tôi bình đẳng với bầu
trời.
Loài bò kia không thể hiểu được
đâu.
NHỮNG CHÚ CHÓ THỜI CHIẾN
Những chú chó thời chiến không
biết chiến tranh.
Đâu tiếng hú trăng - trăng chẳng
bao giờ biết hú
Các thiên thần lượn lờ bằng xe
ga trên trời,
nhìn đàn chó đáng thương thoát
khỏi bom đạn.
Khi chủ nhân dắt chúng ra khỏi
sân chơi,
mong giải cứu và đưa đến nơi yên
tĩnh,
Chúng đâu biết, luôn tin con
người là bạn.
Tiếng súng khắp nơi mang nỗi sợ
vang rền.
Nhà cửa không còn - điều đó còn
hơn sự khủng khiếp,
nơi hoang vắng không chiến
tranh hoặc lúc chiến tranh.
NỮ Y TÁ KHÔNG BỎ RƠI KHARKOV
Cô ấy thường làm thơ không hay
Không được các nhà thơ nổi tiếng
cảm nhận.
Nhưng cô đã ở lại quê hương
Kharkov
làm y tá trên xe cứu thương
“Thành phố của tôi đang chảy
máu. Sao tôi có thể rời xa?...”
Lời nói cô chính là im lặng,
chỉ đôi mắt của cô đã viết.
Cô lớn lên trong phố, như một
phần của hệ tuần hoàn.
Nơi nhiều nhà thơ nổi tiếng đã
ra đi,
Từng người họ thầm cảm ơn Chúa
bởi đã ở cách xa chiến trường
giờ họ có thể đọc thơ cho nhau
nghe,
thưởng thức cà phê, điện sáng ấm
áp,
và kể chuyện từng trong hầm tránh
bom.
Và có những người đã ở rất xa,
nhưng cuống nhau vẫn dính liền
từng cơn đau đớn:
trong mỗi ngụm cà phê thay vì
vị ngọt của đường -
là mảnh thủy tinh bị nghiền
nát bởi tiếng nổ,
mỗi watt của chiếc bóng đèn nhỏ
-
như bị sốc qua miếng bông gòn
ướt trên cổ tay
trên chiếc ghế điện,
mỗi ca-lo nhiệt lượng -
như xé da của chiếc ghế sưởi và
trao thân cho Chúa -
một trong những người nhận lời
nguyện cầu:
“May chiếc áo choàng thắm đỏ,
che bầu trời đạn bom,
và cô y tá làm thơ còn vụng,
sau thời gian làm nhiệm vụ
trên xe cứu thương
đã đọc câu thơ hay nhất:
được chờ đợi từ lâu
IM LẶNG..."
ĐỐI THOẠI CỦA NGƯỜI MẸ VỚI ĐỨA CON ĐANG MANG THAI TRONG HẦM TRÚ ẨN
- Mẹ ơi, mẹ...
Nếu con không đạp mạnh?
Họ sẽ không nghe thấy chúng
ta?
- Gì vậy, con yêu?
Con ở với mẹ dưới hầm sâu.
Chúng ta đang trong lòng đất.
- Mẹ ơi, chúng ta chết rồi
sao?
Mẹ cũng thấy tối tăm, cũng giống
con sao?
- Không. Ở đây có rất nhiều
người.
Thậm chí có cả ánh sáng,
Mỏng manh -
Như có thể nhìn thấy mặt trời
Thông qua ánh trăng.
- Mẹ ơi...
con mơ thấy chiến tranh...
Con sợ...
Rằng đó không phải là giấc mơ sao?
- Chà, còn đây nữa!
Khi con được sinh ra
rồi con sẽ thấy
thế giới này tươi đẹp nhường
nào
nơi mọi người mỉm cười với
nhau
Và không chiến tranh, không có
tiếng súng.
- Vậy tất cả chỉ là một giấc
mơ à mẹ?
- Con hãy ngủ đi, đừng nói
chuyện nữa.
Chỉ đạp chân… và đạp…
CHIẾN TRANH VỚI NGÔI LÀNG CỦA TÔI
Tám giờ tối.
Thật yên tĩnh, như trước bình
minh.
Thậm chí có thể nghe thấy nhịp
đập trái tim.
Những ngôi sao như đang nở
trong làn nước tối,
và mặt trăng giống như nước
đóng băng trong một cái xô.
Những chiếc xe tăng sau ngôi
làng chúng tôi.
Và trong làng, bảy ngôi nhà đã
bị phá hủy.
Nhà hàng xóm Sanka của tôi
có ông nội từ Thế chiến thứ
hai
đã nói một câu "bitte"
bằng tiếng Đức.
Và khi cháu trai của tôi hỏi
tôi:
"Ông hãy nói điều gì bằng
ngôn ngữ kẻ thù!"
Tôi trả lời:
“Các ngôn ngữ của chúng ta bắt
nguồn từ một ngôn ngữ...
Vì vậy, họ cũng giống như...
Ông chỉ có thể cau mày, cũng
giống như họ..."
DẤU BA CHẤM
ba cửa sổ màu đen:
bên phải là cửa sổ con trai,
ở giữa là cửa sổ con gái,
bên trái là cửa sổ nhà bếp
dành cho chú mèo.
trong số ấy, Nhiu-sha đã không
sống sót -
con mèo duy nhất dành cho tất
cả chúng ta
nó chết đêm đó
những muội than đen
trên bức tường bên ngoài
và dường như,
trải rộng trước mắt
như linh hồn của chú mèo
Tất cả không tin vào cái chết
như vậy,
khi nó cố gắng thoát ra
khỏi địa ngục này.
bom bi
để lại một cái phễu trong sân
ở nơi đó
bọn trẻ được dắt
tới sân chơi,
từ các cửa hàng có tiếng cằn
nhằn:
“Phải mặc ấm hơn cho bọn trẻ.
Kẻo bị cảm lạnh vì gió".
bây giờ gió lạnh đầu xuân
hát một bài hát ru
cho ngôi nhà đã chết,
nơi tất cả các album ảnh
và mọi thế hệ đã bị đốt cháy.
sau này các con tôi có cháu chắt
yêu cầu chỉ cho chúng
ảnh của ông tôi
đã chiến thắng bọn Phát-xít
năm 1945,
thì chúng sẽ nghe thấy:
không có bức ảnh của cụ tổ,
các bức ảnh đã bị Đức quốc xã
thiêu rụi.
TIẾNG GÀO THÉT
Tôi dán tâm hồn lên cây thập
giá
không phải từ đạn bom
dội lên những bức tường
Thử nghiệm độ bền,
Để tâm hồn đến cùng không bị
xé nát
Những điều không thể hiểu được
và những thứ không thể chạm
vào
sẽ không thể bị đóng sầm lại
trong hộp Pandora
... cứu rỗi tâm hồn khỏi những
tiếng thét gào
Những tiếng thét gào trước đó
mỗi con đường - một nửa cây thập
giá.
CHO NHỮNG NGƯỜI CHẠY NẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI Ở LẠI THÀNH PHỐ
BỊ BAO VÂY
Tôi rất vui vì tất cả những
người đã thoát -
con gái, con trai, mẹ, cha, em
gái,
bạn học, hàng xóm, học sinh,
sinh viên.
Chúa cứu rỗi từng người trong
số họ
đã thêm tâm hồn vào tâm hồn của
họ,
nhưng ở nơi đó, Chúa đã lấy bớt
đi
để dành cho những người ở lại.
Và như vậy với mỗi người ở lại
Tâm hồn của họ đã được nhân
lên
tâm hồn của những người đã khuất
đầu tiên là một
Sau đó là hai,
sau đó là ba
sau đó...
Tất cả những người ở lại
bây giờ đã dường như bất tử.
Và những người bây giờ
đã ra đi mãi mãi
đến nơi mà Chúa đã sinh ra
để nhân đôi tâm hồn rất chi
hào phóng,
đã xây dựng một Kharkov mới
trên trời
đại lộ tia sáng giữa những đám
mây,
Rửa sạch mặt trời
để có ánh sáng bình minh vĩnh
cửu,
trên thiên đường Sumskaya
đốt cháy bầu trời đầy sao
và tại Đại học Karazin mới
đã mở thêm một Khoa
Sự xá tội của Cain.
__________________
[1] Tiếng Đức – Xin làm ơn!
[2] Sumskaya - phố trung tâm của Kharkov.
[3] Karazin là trường đại học lâu đời nhất trong khu vực.
[4] Theo Kinh Thánh, Ca-in là một trong hai anh em, con trai của A-đam, người đàn ông đầu tiên. Cain đã giết Abel, anh trai của mình vì ghen tị.

Андрей КОСТИНСКИЙ (г. Харьков, Украина)
Поэт, редактор. Родился в 1969 в Харькове.
Окончил Национальный юридический университет и философский факультет
Харьковского государственного университета. Публиковался в журналах и
альманахах: «Артикуляция», «Дети Ра», «Топос», «Березіль», «Графит», «Южное
сияние», на сайте «полутона» и др. Автор книг «Аритмия» (2009), «Іоголь»
(2012), «Репетиция рассвета» (2019), «Ll» (2022) и др.
ХАРЬКОВ
БОМБЯТ
Харьков в огне…
Трусы бомбят…
Трусы молчат…
Возмездие будет…
Скоро!
Нас ровняют с землёй,
но мы равны с небом.
Им, ползающим, этого не понять
СОБАКИ
ВОЙНЫ
Собаки войны не знают, что это война.
Вой на луну не вой - на вой не придёт луна.
Новой небесной твердью ангелы скутерят,
смотрят на то, как собак осколки снарядов
щадят.
Когда же хозяин выводит из сызмальского
двора,
чтобы спасти/уехать туда, где пока тишина,
они не знают, но верят что человек – друг.
А то, что стреляет такой же - так то берут на
испуг.
И то, что уже нет дома - того не будет
страшней,
когда остаёшься безлюдной - без войны или на
войне.
МЕДСЕСТРЕ,
НЕ БРОСИВШЕЙ ХАРЬКОВ
Она пишет стихи неумело.
Её не воспринимают известные поэты.
Но она осталась работать медсестрой
на «скорой помощи» родного Харькова:
«Мой город ранен. Как я могу его бросить?..»
Её слова молчат, пишут только глаза.
Она проросла в город, став частью его
кровеносной системы.
А многие известные поэты уехали,
каждый благодарит своего личного бога за то,
что уже далеко от фронта
и можно читать друг другу стихи,
смаковать кофе, быть в тепле, с
электричеством,
рассказывая всем о том, как жили в
бомбоубежищах.
А есть и такие, кто так же уже далеко,
но пуповина боли не отпустила:
в каждом глотке кофе вместо сахара -
крупицы стекла, раскрошенного взрывной волной,
каждый ватт лампочки -
будто бьет током через мокрую ватку на
запястье
на электрическом стуле,
каждый калорий тепла –
содрать бы кожу от такого тепла да отдать тому
же богу -
одному из принимающих молитвы:
«Сшей такую багряницу,
чтобы закрыла небо от бомб,
и девушка, пишущая неумело стихи,
в свободное время от дежурства на «скорой
помощи»
прочла самый прекрасный стих:
долгожданную
ТИШИНУ...”
ДИАЛОГ
В БОМБОУБЕЖИЩЕ БУДУЩЕЙ МАМЫ
СО
СВОИМ БУДУЩИМ РЕБЕНКОМ
- Мама, мама...
Я не сильно толкаюсь?
Нас не услышат?
- Что ты, малыш,
мы с тобой глубоко.
Мы под землёю.
- Мама, мы умерли?
Тебе тоже темно, как и мне?
- Нет. Здесь много людей.
Даже свет есть,
Тоненький –
будто смотришь
на солнышко
через льдинку луны.
- Мама...
мне снится война...
Я боюсь...
а что, если это не сон?
- Ну вот ещё!
Когда ты родишься,
то увидишь,
как прекрасен этот мир,
где все улыбаются друг другу.
И нету ни выстрелов, ни войн.
- Значит, всё сон?
- Спи, не болтай.
Только толкайся... толкайся.......
ВОЙНА
С МОИМ СЕЛОМ
Восемь вечера.
Так тихо, будто перед рассветом.
Даже слышно, как бьется сердце.
Звезды-зернышки разбухают в тёмной водице,
а луна - словно замёрзшая вода в ведерке.
За нашим селом соят танки.
А в селе уже семь домов подбито.
У соседа моего Саньки
дед со второй мировой войны
говорил немецкое слово «bitte».
А когда меня попросит внук:
«Скажи что-нибудь на языке врага»,
то я отвечу:
«Наши языки из одного языка пошли...
Так они похожи…
Могу только скорчить гримасу, как делали они...»
ТРОЕТОЧИЕ
три чёрных окна:
правое - окно сына,
посередине - окно дочери,
слева - кухонное кошачье окно.
из всех не выжила Нюша -
кошка одна за всех
приняла смерть в ту ночь:
чёрная копоть гари
на стенах снаружи,
кажется,
расползается на глазах,
будто душа кошки,
все ещё не веря в такую смерть,
пытается выбраться
из этого ада.
кассетная бомба
оставила воронку во дворе
в том месте,
где водил малышей
на игральную площадку,
а от лавочек доносилось ворчливое:
«надо сильнее закутать детишек.
простудятся на сквозняке».
теперь ранний весенний сквозняк
поёт колыбельную
мертвому (не)жилью,
где сожжены все фотоальбомы
всех поколений.
когда у моих детей их внуки
попросят показать
фото моего деда,
победившего фашизм в 1945 году,
то услышат:
фотографий прапрадеда нет,
их сожгли фашисты.
ВОПЛЬ
заклеиваю крест накрест душу
не от бомб,
несущих стенам несущим
испытание на прочность,
а чтобы душу вконец не разорвало
то, что нельзя постичь
и что нельзя потрогать,
что нельзя захлопнуть
в ящике Пандоры
… душу спасает от вопля
полоса предыдущего вопля
каждая линия - полукрест
БЕЖЕНЦАМ
И ТЕМ, КТО ОСТАЛСЯ В ОСАЖДЕННОМ ГОРОДЕ
Радуюсь о каждом, кто успел уехать -
дочь, сын, мама, папа, сестричка,
одноклассницы, соседи, школьники, студенты.
Господь каждому из них
добавляет душу к его душе,
но тут же её отбирает
для того, кто остался.
И так у каждого оставшегося
к его душе прибавляется
душа уехавшего -
сначала одна,
потом ещё,
потом третья,
потом...
Каждый, кто остался здесь,
уже почти бессмертен.
А те, кто сейчас
уже ушёл навсегда
туда, откуда Господь
так щедро удваивает души,
уже строят новый Харьков в небе
проспектами лучей между облаков,
надраивают солнце
до яркости вечной зари,
над Небесной Сумской
зажигают звездное небо
и в новом Каразинском университете
открывают факультет
прощения Каина.
_________________
Для переводчика: ездят на скутерах
Каин – один из двух братьев, сыновей Адама, первого человека. Каин убил Авеля, своего брата, из зависти.

Vẻ đẹp thành phố Kharkov