Tập thơ VÀ ĐỘT NHIÊN GIÓ THỔI - Mai Văn Phấn

Thiết kế bìa sách: Nguyễn Quang Thiều



NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC, 2009




Luôn nhớ em trên lưng, con sam cái khổng lồ bao trùm mặt đất 
M.V.P

 

 

 

Nghe em qua điện thoại 


Tiếng em trong điện thoại rất trong và nhẹ

Một giọt nước vừa tan 
Một mầm cây bật dậy 
Một quả chín vừa buông 
Một con suối vừa chảy


Khoảng cách tới đầu dây bên kia là ruộng đồng, làng mạc, quang gánh. Là xe cộ, tháp dựng, rễ sâu. Giọng em không vượt qua mà làm cho chúng bé lại, mở thông những cánh cửa sang nhau. Anh nghe em nhờ rễ sâu mở những vỉa tầng linh thiêng trong đất ấm, con sông chảy vào quang gánh, làng mạc phồn sinh tháp dựng, cánh đồng tươi tốt trên xe cộ.

Nói tiếp cho anh những câu bâng quơ không nội dung

Lát nữa em đặt ống nghe, chắc mọi vật sẽ loay hoay tìm về đường cũ

Chỉ còn gợn sóng lan xa 
Chỉ còn tan trong diệp lục 
Chỉ còn thoảng bay dịu ngọt 
Chỉ còn bờ đá lung lay




Bưng chậu nước lên cao


Trời đang mưa
Tôi bưng chậu nước 
Trong căn phòng đóng kín ấm áp.


Mưa gõ lên mái tôn bong bong
Từng bậc cầu thang
Từng bậc khuôn mặt tôi 
Và hơi thở hòa trong chậu nước.


Bất chợt nảy trong tưởng tượng:
... đuổi theo em trong mưa...
... em đầu trần ướt sũng...
... tôi mặc ấm tay cầm cây dù...
... tôi khoan thai... em đi thong thả...
... em vun vút... tôi chạy đứt hơi...
... giữ lời hứa... không để em bị ướt...


Nhưng sao mà lạ quá 
Lúc chậu nước lên cao
Những hình ảnh của em vừa hiện
Đem ghép lại chẳng có gì đồng điệu. 



Nhắm mắt


Khi nhắm mắt chợt thấy thế giới không còn ô nhiễm. Những khoảng không thanh sạch quanh ta lan tỏa, đan cài. Thấy mình thuở nhỏ giữa lòng nhà thờ cầm cây nến sáng. Ánh sáng ngọn nến đang tràn vào hốc mắt, vào trũng đất sâu bất động giữa vòm cây bí ẩn mướt xanh. Nhắm mắt thấy rừng cây cũng giống khu vườn. Những cây song mây, dương xỉ, cỏ dại cao lớn hiện hình cổ thụ. Những chiếc lá kim vươn rộng che rợp chung quanh. Con ong đất, con nhím, con sóc, con bò mộng cao lớn như nhau... Và bất động hồi lâu trong mắt nhắm. Dù linh cảm đã mách giùm tôi, chúng vẫn đang tìm mồi đâu đây, đang quạt gió, đang hoảng hốt... Nhắm mắt nhìn mọi người và đồ vật thật công nhiên, thật rõ. Sách bút, giường tủ, dao thớt, chiếc xe đạp cũ đều kích cỡ như nhau. Mỗi cơ thể con người mở ra nhiều con mắt lạ, khi những nọc độc bị phong kín vĩnh viễn không tìm thấy đường ra. Nhắm mắt thấy em không rộn ràng như khi mở mắt. Nhưng sự im lặng của em vang lên những âm thanh kỳ lạ, mách bảo tình yêu đã thấm vào cây cối, đường xá, phố nhà, vào vườn tược, ruộng nương, sông suối... Từ nay ta không cần nghi ngờ điều gì khi nhắm mắt.



Khai bút cùng cỏ

Cỏ xanh lan vào chân sóng
Nước rút xa dần
Lại lên tiếng nói
Non tơ...


Bàn chân em đặt lên
Cho phân minh lời cỏ
Anh lặng yên nghe ngực mình
Rộng mở...


Thành quả chuông run lên trong mưa
Gặp đèn trời, khói bay, gió lạnh
Hay vô ý chạm vào một lá cỏ
Bất kỳ...



tắm đầu năm

thanh tẩy mãi vẫn không thấy sạch
quay về tắm bằng ngọn đèn

thử đưa bờ vai về phía ánh sáng
rồi cả hai tay
bàn chân, cằm, đầu gối
cả đôi tròng mắt và tiếng ho khan 

xối ánh sáng vào từng góc khuất
góc khuất như lò thúc mầm
như thép nóng đem tôi vào nước
như quả trứng trong ổ đang ấp
rễ thân cành đã chiết đâm ngang

tắm gội cho mùa xuân về 
vừa lặn vào ánh sáng 
vừa gọi thầm ông bà, cha mẹ
cơ thể bốc cao về phía ngọn đèn

vừa xối mạnh vừa gọi tên em
ánh sáng bồng bềnh bụng mang dạ chửa
thử gọi một ai xa lắc xa lơ
ngọn đèn lặng phắc càng tỏ
càng tỏ



Gió thổi

Chúng mình hôn nhau trong hành lang hẹp
trên cỏ xanh, trong những góc tối
trên tháp chuông, bên gốc cây cổ thụ...

Bốn bề nước tràn ướt chân
lúc ấy gió thổi rất mạnh

Con sâu đo em đu lên người anh
thì thầm gặm hết những xanh non

Con ong vẫn nhởn nhơ bay
thác đổ đều đều, mưa rơi rất chậm
nhưng tất cả ngọn cây đều bạt về một phía.



Mưa trong đất

Những hạt mưa rơi xuống. Em nhắc chúng ta từng là giọt nước. Trong lành em rơi xuống anh. Để anh biết thiên nhiên và đồ vật quanh mình đều bằng nước. Tất cả là em đợi anh đến gần. Tờ lịch đang tự mở sang ngày mới. Nền nhà, khung ảnh, bàn ghế luôn sạch sẽ. Trà thơm vừa rót. Bát đũa đã sấy khô. Con dao cái kéo bỗng nhiên lại sắc. Sách vở gọn gàng. Và chốt cửa tự bật mở khi anh bước ra. 



Lúc mặc áo chống nắng em giống cái kén di động trong phố. Xe cộ giăng giăng cùng những sợi tơ người. Chồng lấn những mốt quần Jeans, chất vải thô, những sợi pha lụa... Bắt đầu từ em, chiếc áo thùng thình. Cái kén di động đi xe máy, nhắn tin qua điện thoại di động: Em hop xong. Anh nho doi mu va uong nhieu nuoc. Qua mười phút, em đi đong gạo chắc mới qua đường một chiều, lối rẽ. Hay mua sữa cho con, nhanh nhất chỉ đến gần ngã năm. 

Em xuyên qua từng bức tường nắng gắt. Qua những ngôi nhà như áo rộng thùng thình. 



Canh cá chua cho thêm mấy dọc hành. Em bảo anh sao ăn quá chậm. Thoảng nghe xơ xác những dọc hành trong cơn mưa đầu hạ. Tiếng cá quẫy giật mình đêm vắng. Và mùi rau thơm bịn rịn chân tường. Bát canh chua trong mâm cơm như giếng sâu không nhìn thấy đáy. Một mình em lặng thinh cho chín tới những dọc hành. Mình là con sâu cái kiến tự tin vượt qua bao cạm bẫy. Từng sống sót dù uống nhầm độc dược. Những chợ người mụ mị cơn mê.
Bát canh nóng mở cửa phòng chật hẹp. 



Vệt môi anh là con chim gõ kiến trên cây cổ thụ. Chiếc mỏ tí hon làm cây rừng thay lá, thân gỗ mục hồi sinh. Những tán xanh trùm lấp, rì rầm, vươn thẳng. Nhắm mắt anh nghe trong thân cây biết mặt trời đã mọc và ngôi sao lơ đãng đổi ngôi. Thời tiết bốn mùa gọi bản năng loài chim gõ kiến. Ngước lên cao. Lại cúi xuống thân cây thành tâm tụng niệm: 

     Tạ ơn mưa nguồn, chớp sáng, mây qua...
     Tạ ơn sương sớm, đất đai, đêm tối..




Em tĩnh lặng trong chiều muộn. Tiếng chim quyện nhau. Trán em mở cánh đồng hoa vàng bất tận. Bàn chân rộng thênh cho nước chảy rì rào. Lưng thẳng - hốc núi - ánh sáng - khoan sâu. Muôn pháp là một, một đi về đâu. Ẩn hiện không gian một chiếc bình lớn. Ai đang về giữa hạt sương trong. Tiếng sấm sâu hút. Cánh hoa mong manh vươn tự do...



Miệng em hé lộ khu vườn yên tĩnh. Ong bay về làm tổ mắt anh. Em ngước nhìn giọt mật thơm vàng sánh lại, chảy chậm xuống chiếc ly anh cầm, xuống bộ quần áo anh mặc thường ngại là và đôi giày quên không đánh xi. Khu vườn bình thản trong mùa thu. Nhưng trên vai em mùa hạ vẫn ầm ào đổ xuống. Màu da trời hút mắt nhoè tan những biển hiệu treo thấp. Anh không ngăn được dòng mồ hôi em tuôn chảy trong nắng tháng sáu. Nhưng mồ hôi đổ về làm mềm tảng đá, lối mòn bỏng rát, cả những gốc cây.



Ta rực rỡ trong vỏ bọc đêm tối. Hòa quyện đường vân thớ gỗ, rổ rá đan bện, ánh sáng gặp nhau nơi sợi tóc bóng đèn... Ta khai mở, tôn vinh nhau. Thành ngọn nến, nước sạch. Thành hoa tươi, hương thơm tế lễ tổ tông. Sông cuộn chảy cứu cánh rừng đang cháy. Lưỡi dao sắc cắt vào quả ngọt. Tảng đá vụn rời tự bay theo gió thổi. Nghe sữa đọng trong từng cọng cỏ, mắt thú dữ phát quang bóng tối, những giọt đắng chảy về túi mật, và tro than vùi xuống luống cày. Ta xoải mình trở thành người khác, làm hạt giống giã từ sân kho, bồ hóng gác bếp, giã từ thúng mủng, chum vò... lăn xuống đất đai.



Để nhận ra anh

Em ngủ say không biết
anh đang nhìn hạt mưa 
bóng tối xơ xác ngoài cửa sổ
tán cây đè nặng ngực mình...
chợt thấy con đường 
tự nghiêng trong đêm.

Ẩn hiện hôm qua trong hơi thở em:  
một bảng tin mới quét
gánh hàng rong, đám cưới qua đường
buổi tan ca, vài con cá ngáp
một họa sỹ mới để râu đến chơi...

Những ngọn thác câm lặng đang đổ xuống rất mạnh
những đế giày chuẩn bị vỡ tung
chân tường mở cánh cửa thoát hiểm
bụi mưa phùn hay châu chấu bay qua
cả ngôi nhà lao đi chóng mặt
sửng sốt, rã rời khi gặp bình minh...

Anh bấm số điện thoại tưởng tượng
để em biết mọi điều từ trong giấc mơ.



Dấu vết bình minh

Sóng sắc lẻm, đường chân trời đã vỡ 
Ban mai trào lên nơi ranh giới xóa nhòa 
Muôn ngàn mắt em xoay không gian lập thể 
Trong hạt sương trôi căng mọng phập phồng.

Đừng trôi lại gần đám mây đẫm xăng 
Dù cố giấu đi mười ngón tay có lửa
Những lưỡi gió thơm tho luồn vào lỗ tai 
Ấp lên hoang sơ giấc mơ của cỏ.

Da thịt anh rộn ràng mang dấu chân em 
Làm những móng tay trên đất càng vang vọng
Mỗi đốt xương muốn rời ra ngân lên bộ hơi 
Ngỡ có đôi môi trên đỉnh đầu đang thổi.



Những tiếng nổ nhỏ 

Em rang vừng đen sắc với lá dâu, dùng thay nước uống làm sáng mắt. Những hạt vừng trong chảo nóng nổ lách tách. Những ngôi sao đen đổi ngôi trong nắng sớm.

Đâu đó thật gần. Những tấm gương lớn vừa được dựng lên phản chiếu mọi chuyển động của thành phố. Đàn sẻ nâu bất ngờ sà xuống. Chúng nhìn những cặp mỏ và móng chân mình được phóng to trong gương, choán hết hàng cây, tháp nhọn, choán hết không gian vươn lên những cây cầu vượt, hồ nước trải rộng. Chúng hốt hoảng vụt bay rồi mất hút vào đám bụi khổng lồ. Những hạt vừng nổ lách tách là tiếng nứt của tảng băng gặp không khí nóng. Tiếng đồ gỗ trong phòng rạn chân chim cuối chiều nắng hanh. 

Đâu đó thật gần. Vạt nước trong tranh bắt đầu cuộn chảy, làm bong ra những mảng màu giả tạo, cảm xúc giả tạo. Hạt vừng nổ lách tách như mỗi khi bẻ chiếc bánh đa giòn. Tiếng chân giẫm lên những cành củi nhỏ. Con bồ câu mổ thóc giữa sân rơm. Tiếng bàn tay đang tách vỏ, nhặt rau, đập trứng, so đũa, chạm cốc... 
Những ngôi sao đen trong lòng chảo ngực anh rối bời nổ lách tách.



Chọn cảnh

Trong mơ ngả mình trên biển
gối đầu lên tay em

Em nghĩ nơi đây biển sâu tám mét
(tôi đọc được ý nghĩ)
có đám mây và chim hải âu

Tôi mang giấc mơ ra phố
lúc ăn sáng thấy mình giống miếng mộc nhĩ
sôi lên trong nồi nước dùng
nồi nước sâu tám mét

Vào thăm bạn trong ngõ hẹp
biển số nhà giống miếng mộc nhĩ
đang sôi trong nồi nước dùng
tiếng bạn vọng từ độ sâu tám mét

Khép bớt cửa vì lạnh
Hơi ẩm mơ hồ ngấm xuống rất sâu

Thấy khoảng cách từ chân ghế tới bức tượng
tiếng mọt kêu tới vụt nhanh tia chớp
giữa những khuôn mặt trong quán phở xa lạ...
bằng khoảng cách giữa đám mây và chim hải âu
đẹp tuyệt vời trên độ sâu tám mét



anhanhemem

Buổi sáng vào bàn làm việc. Mở sổ ghi những việc cần làm. Có bàn tay em từ phía sau trang giấy cầm lấy bút của anh tì mạnh. Một con đường vừa được vẽ run run.

Lượn lờ như cá, em bảo:
        - Phòng anh quá chật.
        - Chật mà ấm áp.
 
Dán ngực mình lên tất cả những đồ vật hình cầu. Bắt đầu từ chao đèn, vật chặn giấy, ấm chén, phích nước, TV, đến đồng hồ treo tường, quạt thông gió... Và em dạy anh cách thở: hãy hít sâu vào lồng ngực, nén tất cả mọi đồ vật xuống chân! Em đã cho anh một nhận thức khác.

Con đường là chân tay anh
Một lần lá trôi về lá
ánh trăng không động
Con đường dính chặt
nhấc lên cùng vó ngựa.

Làm vòm cây tái tạo nên anh
Tóc em bóng râm cội rễ
Thân cây cao vút thẳng đứng 
muốn bứt lên
trong chênh lệch những miền áp thấp
trong lay giật
muốn bứt lên trong hơi nóng cơ thể 
đẩy từ lòng đất 
từ cốt tủy ngủ sâu tụ khí 
phù trợ những sinh linh 
Gạn từ em
được chiết từ em
anh hiện hữu 
và không hiện hữu.

Điên cuồng đỉnh thác buông 
Tiếng thác hay tiếng hú, tiếng rên, tiếng nói... 
Những bọt nước tung lên và chạy ra xa
hắt vào nhau ánh cầu vồng ngũ sắc.

Ra biển một mình 
Nỗi nhớ buộc vào chân tóc
Cơ thể em trước đại dương phần phật.

Lồng vào nhau từng khuôn mặt. Lời vô nghĩa mở ra tưởng tượng. Đặt em nơi khoảng trống, thổi vào những ngón chân làm cơ thể vụt căng xâm lấn không gian. Hơi thở bắt đầu những chuyển động. Bàn chân em dính chặt vai anh. Giọt mồ hôi sáng trong họng tối. Mặc lưỡi mềm vừa treo ta lên...

Miệng anh còn thơm trái cây và hương trà em uống. Chiếc bánh ngọt pha kem lẫn với quế chi. Anh còn nhớ. Chiếc ghế rộng lắm. Khi bờ vai trổ những bông hoa, môi anh thắp ngọn đèn linh thiêng góc tối. Bông hoa chỉ nói được phần nhỏ nhoi lòng đất rộng. Lòng đất rung chuyển khi bông hoa đứng yên.

Ánh sáng đã rách. Nếu một sớm. Thật phản cảm khi thấy nhau giống những con cá mắt lồi. Em hắt về anh nhiều dị ảnh bông hoa. Dễ loạn trí nếu phải sống trong một thế giới loạn thị. Không, ta vẫn còn giọng nói. Mỗi âm tiết lúc ấy hiện lên một sự thật. Sự thật hiển nhiên đảo lộn mọi quy ước phổ thông.

Ra ngoại ô tìm khoảng không thư giãn. Nhìn xoáy vào một điểm trên nền xanh. Ví mình tựa gợn mây, vừa bay vừa tụ lại. Hơi thở em bỗng dâng từ chân cỏ. Đêm qua ở đây mưa to. Cả gió xoáy, chớp không tiếng động... Em đã đợi anh từ trước.

Yêu nhau. Là những nghi thức dâng tụng trời đất. Bây giờ là mùa xuân. Anh mệnh Kim và em mệnh Hỏa. Từ lửa làm ra Thổ, ra Mộc, ra Thủy. Đất rùng mình. Sông chảy. Ngàn vạn đọt mầm từ thân thể nở bung.



Bây giờ mưa phùn 

Khi mưa phùn làm lại từ đầu
Anh vẫn còn mơ hét vang trong tóc
Em bảo khi ấy em đã tỉnh
Bởi không gian ẩm ướt đang về.

Cứ thương anh sao mơ nhiều, mơ lâu quá
Bởi lúc đó anh vẫn muốn hết mình
Thế còn ai cầm tay em,
Nghe tiếng thở của em bên kia mộng mị...

Anh bỗng sợ rồi mưa phùn nghe thấy
Biết chúng mình đã trẻ trung hơn xưa
Những ý nghĩ lung tung chạy cùng sóng lá
Mùa này nụ mầm thường lên rất nhanh. 



Hát từ đất

Đám mây ấm nóng
hay em bay
che lên căn phòng
và hàng cây
ôm con đường về lại.

Từ miệng bóng râm
vươn lên 
hương quyến rũ.

Đu cành cao
Chạm ngực em trái chín
Thân bỏng rát
Anh sấm rền gót chân.

Trái chín bay chậm buông thõng
hút lên sạch bụi rì rào
Anh nhai lá khô ngấu nghiến
lưng tròn khép lại vòng tay
thảng thốt nỗi sợ 
lỡ hy sinh bởi đốm lửa tàn.

Mọi góc tối đều linh thiêng
Lời xưng tụng biết bao giờ đầy
Tiếng ai lạ dễ thành ma qủy.

Bay qua. Bay qua
Tóc cuốn cành khô
Thân em nhẹ làm bật tung cội rễ.



Bông hoa

chợt nở trong trí nhớ
nơi kỷ niệm chật cứng
bông hoa không bứt nổi thân cành

hương thơm gọi hồn đồ vật
đồng hóa trên hình vẽ tượng trưng
quấn quýt bao điều tốt đẹp
ân hận thương tiếc
ngón mềm đan với tay xưa
đan mãi 
xoay mãi mà không khít

quyến rũ quá 
sao mà chịu được
bồng em lên 
và xiết chặt hơn
tới vỉa quặng khai phá ký ức
xa vời 
rợn ngợp chông gai

tưởng tượng em hiểu anh
được yêu
hình hài đã tặng



Bài hát mùa màng

Lan nhanh, choáng ngợp đất hoang vừa mở
Em đổ từng trận lũ dại cuồng
Cuốn xiết anh khỏi ngôi nhà có khu vườn bé nhỏ

Con chim cắt không gian rộng để lại đường bay bất tận

Cội rễ anh vươn mắt em nhìn tươi tốt
Từng đọt mầm phun hơi ấm lòng đất ướt
từ hơi thở làm bầu trời đổi khác
từ khoảng không được quyền kiến tạo đám mây

Mắt rạ rơm đốt thiêu mùa cũ
Đổi thay cách nhìn và khoảng trống chân trời
đất nhận cả những gì còn cháy dở
mùa mới về tự tin, nghiền nát và xóa hết 
Nụ hôn nín thinh, tỏa nhiệt, khoan vào lòng đất
chạm những mạch ngầm ứ căng huyền bí thuở xưa
Đất mỡ màu quyện rạng đông dâng lên khuôn mặt 
dâng lên cỏ cây phồn thực bời bời

Những mùa tái sinh trổ đòng chín rục 
Sấm nổ vang trong lòng tay mầm hạt
Vòng phù sa tươi ròng ấp ôm thớ́ đất
Em cúi xuống dòng sông ùa đến bất ngờ.



Nơi trời rộng 

Em thổi mùa ấm nóng
cây thiếu nước rũ xuống không xa dòng sông căng mình lộng lẫy
con cá nghiền nát lưỡi câu đảo lộn trật tự thời gian
anh thu mình bay vào vô tận
ngọn tháp dâng cao giác quan nhiều chiều 

Kết tóc em rực rỡ vòng cườm trời rộng
đứng dậy hạt mầm thời vụ râm ran
tự tin làm sấm chớp, hanh khô và gió lốc
và da thịt em rười rượi lưng trăng
và quả ngọt, thóc vàng rười rượi lưng trăng
thoáng bóng ông bà trong khói cơm thơm làm ta bật khóc

Đã thẩm thấu, phủ ngập và hé lộ bất ngờ
đan quyện chân mây thở từng vòng hy vọng
làm kích nổ hạt mưa phùn trong ngực 
và mẩu thức ăn để dành giấu nơi ký ức

Sự thật làm con chữ nhảy ra không thể thu về
càng tự tin tỉnh dậy nhìn biểu tượng ngập trong miệng lửa



Được quyền nghĩ những điều đã ước

Những quả chuông bay lên
hóa thân và hiện hữu
đỉnh núi che con đường co duỗi
không nhận ra em hôm qua

ngựa thở dốc
bời ngợp cảm giác cỏ
chùm lưỡi dìu nhau đứt cuống
xuyên qua tim lăn vào đất tơi
nở những bàn tay sau lưng tươi tốt

anh dũng mãnh lún sâu
chờ sinh lại trong tóc mềm
phủ nồng mắt dại
đi ra lững thững
ngạo nghễ tượng đài
chợt bôi xoá những điều đã biết

đã biết
vùi trong mặt trời, đêm sâu, nước đọng
bôi xóa thân căng mọng
ngón ngón mài xiết
rên rỉ mây bay
kéo căng tiếng dế
nước bỗng reo qua miệng sông đầy
cây lay giật thúc vòm lá rối
men lao đao dốc ngược đáy bình

chảy qua miệng anh
mềm mại em
sữa thơm hay cỏ non vừa mọc

được quyền nghĩ những điều đã ước



Giáng sinh

Đôi môi
Nơi đất trời gặp nhau
Mở những lạch nguồn tìm về biển cả.

Ta mang nụ hôn
Như con cá mang đuôi và vây lưng
Quẫy vào biển rộng,
Con chim mang tiếng hót sáng choang mơ mộng
Lần hồi gieo xuống bãi bờ xanh.

Thế rồi sóng biết thầm thì
Mây biết che đi nỗi buồn tiễn biệt...

Và ta biết mình đã được sinh ra.



Anh đã rơi

Thế là rơi xuống nơi em
Xõa cánh trên vòm xanh sũng nước
Dưới gốc kia lũ trẻ đã ngậm đèn
Củi cháy hết và hòn than nhắm mắt.

Mặc lũ vịt chạy lên triền đê đẻ trứng
Bên mầm cây nâng trời đất chui lên
Cả nỗi cô đơn cây kèn vừa ngân
Tiếng lóng lánh nấp trong chiếc kim tuột chỉ.

Khẽ nhắm mắt, khẽ ngậm vào tóc em
Đang chết đi và đang sinh sản
Dù có lả đi thành âm u bóng tối
Lại thấy huy hoàng chạm những môi hôn.



Bài ca buổi sớm

Anh mơ được em gieo trồng trên ngực
Bàn tay dịu dàng vun vào da thịt
Hôn lên tai anh lời chăm bón thì thào
Anh cựa mình nồng nàn tơi xốp.

Gió sẽ đến vỗ về từng chiếc lá
Lật phía bên kia che cơn bão đang về
Rồi mùa đông em phủ lá vàng lên mặt
Nỗi ưu phiền mục ra trong lấm chấm mưa xuân.

Từng giọt mát lành thấm nhuần trong đất
Tươi từ môi anh đến gót chân em
Anh ngỡ mình được phép lành thánh thể
Đêm vừa qua đã mấy nghìn năm.



Sợi dây im lặng

Những đôi môi giấu mãi vào nhau
Như vỏ cây muốn lẫn vào ruột gỗ
Sự hòa hợp thành lặng im bắt đầu.

Sự im lặng bây giờ đang nối vào xa lắm
Từ đầu này tới cuối những hoang sơ
Cơn mơ muốn gọi ta mà không thành tiếng
Con chim thiêng sốt ruột lại bay về.

Nó đậu vào sợi dây im lặng vừa căng
Đâu phải thế... đâu còn là chốn cũ...
Toàn thân ta đã khác rồi khi nhè nhẹ rung lên



Nghi lễ cuối cùng

Ánh sáng đã ngủ yên
Ta đang hồi sinh
Trong vòng tay của đêm.

Như có lá mầm
Nở trong nụ hôn
Tiếng em gọi vang
Nơi bến xưa
Miệng chum
Bờ vực...
Anh chạy về
Rì rầm sóng tóc
Xuyên qua màn âm dương...

Nhựa trong lá mầm bắt đầu chảy
Máu trong huyết quản bắt đầu chảy
Những lạch nguồn bắt đầu chảy...

Vừa chạm vào bờ ánh sáng
Anh quỳ xuống 
Em hiện thân trong chiếc áo thiên thần
Lấy một ít nước gọi lên máu và sữa cỏ
Em dịu dàng rửa tội cho anh.



Em cho con bú

Chiều nay em cho con bú. Ngoài kia từng chân kiến đang đi, từng cánh ong vẫn còn đang vỗ. Nơi anh về trú ngụ là ô trời xanh trong mắt em cười. Hạnh phúc nào bằng ta bên nhau thảnh thơi, như được xoải mình nơi chân đê cát mịn. Anh hôn lên ngực em căng đầy thơm mát, chiều ngọt ngào cánh cò cánh vạc, qua môi anh khẽ đậu xuống hồn. Căn phòng mình chẳng còn những bức tường bao quanh và không gian thành thời gian thánh thiện, khi anh mải mê nhìn vầng ngực em dâng đầy như biển, cứ thu mình tìm vào miệng con be bé xinh xinh ...

Nghe đâu đây có tiếng thạch sùng điểm nhịp, hay những giọt nước xa xưa đang rơi vào vại nước nhà mình.



Nhìn anh

Mưa li ti thành cỏ mượt. Cỏ non lan vào chân sóng. Những đồ vật theo nhau thay đổi sắc màu, tựa những quân bài đô-mi-nô trong trò chơi đổ xuống. Lá cỏ ngậm từng hồi chuông sớm. Vẳng trong đôi găng tay, khăn quàng và chiếc mũ len. 

... mắt em cho trăng sáng...

Trăng tỏa mềm đất rộng. Mặt đất lặng thing dưới sức mạnh trăng. Như những lằn roi ngựa hằn lên vai, quất mạnh xuống lưng anh. Gió.
Gió tung bờm đột ngột
tiếng vó anh khua vào xa tít.

... mắt em đọng màu kem sữa...

Cốc sữa nóng và chiếc thìa tĩnh lặng. Khói thoảng bay mùa lúa đương thì. Thoảng ao thu, hoa lục bình, tổ chim, cây rơm, vại nước... Tiếng chim gù, bờ giậu, hòn than... 

Chạm vào miệng cốc
và thân anh buông vào khoảng không.



Mùa xuân 

Có nhiều dấu hiệu Mùa xuân 
Mây nặng. Hoa đào. Củi mục. Đường trơn... 
Tôi chỉ dẫn các con như vậy. 

Con tôi kẹp ngón tay thổi hồi còi dài 
gọi đoàn tàu xuyên qua ngực tối 
Trán tôi rung chuyển 
Đôi chân gầm vang 
những toa đen theo nhau nặng nhọc. 

Tạm biệt mùa Đông! 
Tạm biệt mùa Đông! 
Các con tôi đang tranh luận về thời khắc:

Ấy là lúc bông hoa đỏ rực vô tình rơi trên mặt nước 
hay những linh hồn được thanh tẩy bay lên? 
Là mây trắng bỗng trôi qua bàn tay ấm áp 
hay hơi ẩm nghẹn ngào đang vỡ ra từng tiếng chim non? 




Những bông hoa mùa thu

1.

Sắp mưa. Những tán lá, mái hiên, chiếc ô nhỏ không che hết em được. Mọi vật quay cuồng. Chiếc xe tải chạy qua phủ bụi lên mặt người. Lá cây theo nhau đổ xuống. Gió thổi dạt chú chim sâu vào bờ bụi, mở tung chiếc áo anh một cánh buồm.

Mưa sẽ mang hương hoa bưởi vào lòng đất. Đường sẽ trơn. Con chuồn chuồn rũ cánh cùng ngọn cây mờ nhạt. Tầm nhìn ra mặt hồ và đỉnh tháp cao cũng dần bị che khuất. Mưa sẽ phá vỡ không gian anh vừa sắp đặt. 

Mảng tường giờ đây vẫn còn khô ráo. Gió quét sạch con đường trước cửa. Mặt đất còn hằn vết nhăn khát nước, xòe ngang trời những đường chỉ tay.

Hạt mưa đầu tiên hay ngón tay em chạm vào khung cửa, xuyên qua khoảng không còn ấm nóng mặt trời.


2.

Hôn em trời đổ mưa 
đất đai hồi sinh tươi tốt
Hạt giống nảy mầm rồi bỏ đi xa
 
Em ken vào anh mịn màng cỏ mọc
giàn hoa leo vươn tay quấn quýt 
gọi đại dương mở miệng sông hồ 

Dầu đèn và ngọn lửa nhỏ
tai nghe và tiếng sấm xa
làm bút mực chạy trên giấy trắng
chiếc cột cao dựng xuống nền nhà
con mãnh sư nuốt con thú nhỏ
thép ra lò, đá núi nung vôi
 
Gọi trái xanh níu cành chín rục
mặc con dơi treo mình ngủ trong chiều muộn
gió tràn về vi vút bông lau 
 
Em và anh tụ thành nước mát
mưa xuống những nụ hôn làm lại thế gian.


3.

Uống nước lạnh. Hương hồng nhung, áo quần hanh nắng, mùi tóc em còn quyện quanh ly. Em bảo anh mãi chói chang mùa hạ. Nắng gắt dội xuống làm những ngón tay, ánh mắt anh bỏng rát. Chén trà thơm, lọ mực thêm cô đặc. Bức tranh thêu, cây đèn bàn càng héo rũ. Chiếc cúc áo trên ngực anh khô nỏ, cong vênh. Mặt trời lặn vào ly rượu mạnh. Anh khép mắt hình dung em mây trắng lại bay về. Anh trú ngụ trong hương cam, hương bưởi, trong tiếng chim gọi nhau khàn giọng. Bóng tối rùng mình chạm phải heo may. Anh nhìn lâu vào hoa hoàng thảo, hoa cúc quỳ, hoa mướp…, cả bức tranh biển khơi vàng sậm sắc vàng. Nhìn lâu vào những kiểu tóc bồng bềnh, tóc ngang vai, tóc xoăn, tóc tém, tóc chuốt keo, tóc ép… Nhưng thực ra anh có hiểu gì mốt tóc. 

Ly nước lạnh cắt ngang từng ý nghĩ, như tra hỏi, theo dõi, bắt quả tang anh. 

Anh là nụ vối, lá tía tô, ngải cứu, hoa hòe, mướp đắng… được em hái về sao tẩm giữa mùa thu.
 


4.

Chiếc kẹp tóc em mua trong siêu thị, giả sừng voi, mã não, thạch anh… 

Anh tặng em chiếc kẹp tóc khác.

Chiếc kẹp tóc anh khắc gọt bằng gỗ, chọn dáng cây mọc thẳng vươn cao. Mây đổ về tay anh nặng trĩu, trên vai em khép lại tóc mềm. Nắng rực rỡ xoải trên thềm gạch đỏ.

Anh khép lại ráng chiều, bếp lửa, bóng cây… 

Búi tóc em đan trong ngực anh thành tổ chim ấm áp. Bầy chim non nở ra ríu rít những hừng đông.


5.  

Ly cà phê buổi sáng 
hình xoáy nước trên sông
hình mắt cơn bão xa, mắt gió... 
 
Mắt bóng cây không chim chóc im lìm
Mắt đèn pha ô tô vắng chủ
Chiếc mũ ai rơi thành hố thẳm trên đường
Bắt gặp sau lưng cái nhìn xa lạ
Mây bay qua để khoảng rỗng trên đầu
Mắt Nhà hát, mắt hồ Tam Bạc
Mắt cầu Rào
Đường Lê Thánh Tông.... 
 
Ơ này, ly cà-phê màu nâu
Sao để heo may đổ vào giọt sương đặc sánh? 
Đặc sánh nắng sớm dựng lũy thành che chở
Tiếng ồn ào chỉ cách ba bước chân.
 
Cách ba bước chân là đời sống khác
Chuyện hôm qua cũng khó hình dung
Là  hồi hộp những cơn co thắt khác
Bộ quần áo, tiếng cười, cái bắt tay cũng khác
Những con sóng khác cuồng điên dai dẳng vỗ vào bờ…
 
Anh thêm vào ly cà-phê chút đường, viên đá lạnh
Yên lặng cùng em trong ba bước chân.


6. 

Em chăm chú đọc sách
Cuốn sách viết về tình yêu xứ sở hoa Anh đào 
Nơi ấy cây đang mùa ra nụ. 

Những câu chuyện gái trai gặp nhau trong ga tàu
vào quán bar, trên bãi biển, ăn đồ nguội… 
Chỉ là chuyện những năm sáu mươi. 
 
- Tình yêu hình như ở đâu, bao giờ cũng vậy!
 
Hãy hôn lên ngực anh và đánh dấu
Trái tim anh đang đập mạnh sau làn áo mỏng
nơi chiếc túi ngực có lần em muốn giấu cả cánh tay
chỉ lát nữa thôi túi áo anh sẽ căng rộng khác thường
em có thể cất giữ mọi đồ vật ưa thích
hoặc vào đó thảnh thơi, chải tóc, ngủ ngon… 
 


7. 

Chiếc cặp em mang thường đựng nhiều thứ, vài ba tập giấy, mấy loại bút, phấn son, gương lược… Bóng nắng xếp những ô sáng hình quả trám lúc em đi. Hôm sau nắng lại đan thêm nhiều quả trám sáng hơn chờ em qua nữa. Mỗi ngày em thay một kiểu áo. Mỗi kiểu áo có khăn quàng riêng biệt, găng tay và riêng biệt son môi. Kiểu nào đi với em cũng hợp. Anh đâu dám khen sợ bị chê là kẻ nịnh nọt vớ vẩn. 

Có lẽ anh là kẻ nịnh nọt vớ vẩn!

Kẻ vớ vẩn thường lẫn lộn màu áo em đã làm nên cảnh quan thiên nhiên phồn sinh, đa dạng... Cả đồ dùng, thức ăn, nước uống… Màu áo tạo nên cơ thể anh…

Mọi câu nói bâng quơ làm bóng nắng đan vào nhau thêm những ô màu sáng. Chỉ chiếc cặp em mang là thực. Đến khi nào em sẽ mở ra?


8.
 

Ôm em nghe nhạc nước chảy qua triền núi rộng, những vỏ sò vỏ hến hoá thạch đã thức dậy, tổ chim yến trên vách đá lơ phơ… Cây cỏ, con đường, cả viên cuội quanh đây rất lạ. Hình như chúng đã cách xa ta, hôm qua, từ nhiều thế kỷ trước. Hay bóng dáng, hồn vía ta tự kiếp nào chẳng biết, đang bồn chồn chờ những nụ hôn. 

Hơi thở em vừa mở không gian cổ xưa mướt xanh trong cơn mưa buổi sớm, nối liền bầu trời với mặt đất rộng. Loài gặm cỏ và ong bướm bấy giờ còn chưa kịp sinh ra.

Bàn chân em dựng trái núi, xếp từng viên đá tảng. Cầm viên cuội nhỏ nhoi ngậm ngùi mưa nắng, biết bao giờ anh trả được cho em! 

Anh và em là những con đường có bao tán cây, biển báo, ngã bảy ngã ba… Giờ thành một với viền cỏ mịn, nhân đôi những bước chân nhân từ, bến đỗ, dòng sông…
 


9. 

Soi lên ngực em biết lòng mình ngay thẳng. Chợt nhớ lần đầu ra biển, được lún vào cát, lặng im trong vô tận luênh loang. Thoáng nỗi sợ vô tình gặp cơn bão lốc, giữa đêm đen dựng dậy sóng thần. Chạm vào nước, lặn sâu vào nước, anh ước mình có thể nín thở mãi.

Lại nhớ lần gặp giấc mơ được làm người lớn. Lũ trẻ chân đất, cởi truồng, tóc râu ngô đuổi anh khỏi sân chơi. Anh không khóc mà đứng bên những người cao lớn. Tập nói to cho giọng nói vỡ ra đến tai người con gái đang giấu mặt ngoài sông… Rồi những con chuột cắn nhau trong cót thóc làm anh tỉnh dậy trong hơi thở gấp, nhưng vẫn nhớ những gì ở cuối giấc mơ… Phun về xa kia những dòng nham thạch. Chân trời đỏ rực chìm sâu trong vô tận dịu dàng.


10.

Khi ấy là mùa xuân
lá vàng hồi sinh xanh tốt. 
 
Nhìn lá
đứng cùng với lá
lỡ để vắng em trong ý nghĩ anh.
 
Khoảng trống ấy sau mới nhận ra
làm mưa xuống những cơn giông mùa hạ
chớp sáng ngang trời viết vội tên em…
 
Để con chim lạ hót trong vườn vắng 
đàn dê mải mê gặm cỏ úa vàng
con còng trốn biển khơi khi nước rút
mái chèo buông con nước dọc, nước ngang... 
 
Heo may theo tin nhắn điện thoại 
Ngón tay em lùa từng hơi thở trong cây
Chiếc chăn mỏng, gần sáng trời se lạnh 
Ô mai dầm, xí muội, bưởi the…

Năm nay trời lập xuân muộn
Còn 136… 123… 97 ngày.


11.

Vào mùa những đàn ong bỏ tổ 
nhớ đôi lần lỡ làm em khóc
giọt nước mắt vỡ tan trước ngực
 
Cầm tay anh nói:
Tia nắng mỏng lọt qua khe cửa
vài hạt bụi rực lên vội vã bay qua…
Chú chim nhỏ trên tổ cao bấy bớt 
bộ lông vũ vùi sâu dưới lớp da non…
Kìa gai nhọn và ngây thơ mặt đất! 
 
Nhìn nhau anh kể:
những đài sen ngơ ngác cuối mùa…
những mâm son… những đôi đũa lệch…
những hang sâu đón được ánh trăng…
những thứ bỏ đi trở thành cổ vật…
những đống củi khô… đám cháy dở dang…

Đàn ong bay đi
hay vô tình em khóc?

Em chân thành, thanh thản nhìn anh
Không, hai nửa trái cây, đôi nến sáng?
hai mặt trời lên từ một chân trời?
hai ổ điện, hai gốc cây vừa đốn?
hai vực sâu, hai chiếc loa câm?
hai biển cấm, hai bọng ong mật?
hai hạt giống vừa trổ lá mầm?
hai con số hỏi anh phép cộng?
hai chiếc lá rơi, hai đám cháy dở dang?
 


12.

Nỗi đau riêng em không san hết được
Ơi giọt nước hãy rơi về đất 
nhờ bóng râm che bớt phần nhói buốt rễ cây. 
 
Không nhìn anh
bờ mắt em run…
Viên sỏi chạm đáy hồ 
mà sóng nước còn lan đi mãi …. 
 
Em kể về viên sỏi
bàn tay sơ ý liệng lên trời
Anh lặng im nghe lòng hồ nước…
 
… có con thuyền cột vào bãi đá
tự tròng trành vỗ sóng qua đêm… 
 
… có tiếng vạc chưa tan vào nước
mặt trời lên mỏi mệt vọng trong sương… 
 
… tiếng ai khua vào hừng đông chạng vạng
đang chờ trời sáng tưới cho cây…
 


13.

Rời thị thành
thương anh về thôn quê
Bếp lửa, Bờ sông theo em vào giấc ngủ
 
Ký ức hồi sinh thật lạ 
Bếp lửa…
Bờ sông…
chập chờn quanh gánh chênh chao
chỉ thăng bằng trong cơn mưa tầm tã...
 
Khi bờ sông mở ra bất tận
từng đám lục bình nương lũ trôi về che kín mặt sông 
làm nghẹn thở, làm chiều đến sớm
giăng lưng trời tôm cá lao xao…
Là lúc bếp lửa lập lòe bé nhỏ
mắt mẹ nhìn em từ phía phố xa... 
để hạt thóc còn sót trong rơm rạ 
gặp than vùi nổ tí tách như mưa… 
 
Bếp lửa soi cơn mơ sáng vội
mình em loay hoay với nhiều củi ướt
đám khói xông mù mịt cay nồng...
Bờ sông hiện về đục ngầu xói lở
phờ phạc cỏ gai, cỏ ấu, cỏ gà... 
con cá lơ ngơ quẫy trong bùn nhão… 
 
Con vịt bầu, con trâu sứt mũi! 
Con chó khoang, đom đóm, mèo đen! 
Nhớ ở bên em trong mưa dầm nắng táp
Kim chỉ có đầu, quang gánh liêu xiêu… 


14.

Ngọn đèn bàn chiếu sáng áo em. Hiện xa xăm một phần gương mặt. Những bông hoa li ti lạnh lùng rời tà áo ra đi, trở lại sườn đê, vạt đồi, đồng cỏ…

Cơn gió đầu mùa bên anh quấn quýt, từ chân mây thơm hương cỏ mật, chộn rộn ong bay, tiếng nước thì thào…

Khi beer lạnh chảy vào huyết quản, trong ráng chiều hiện lên ánh đèn và bông hoa li ti. Ngõ hẻm lùi sâu, lùi vào vô tận. Mấy gã trai bàn bên uống đã say, tiếng cười nói ngập ngừng vọng từ lưng ngựa. Bát đũa ngổn ngang cỏ hoang vây lấy những ngôi nhà. Những ly rỗng va vào nhau lanh canh vội vã. Ráng chiều trôi nhanh trong trang sách vô tình khép lại.

Cơn gió nhẹ thênh lùa anh vào bóng tối. 
 


15.

Bên nhau cỏ mọc
Cỏ diễn tiếp giấc mơ của đất
Lưng thấm cỏ, chân tay thấm cỏ
 
Không cần sấm chớp, tụ mây 
ta mưa vào nhau cơn mưa cỏ xanh
nắng lại trải vàng mặt đất
 
Mưa cỏ xanh dâng mắt ta ngập tận đỉnh cây
Ta đan vào nhau nghẹt thở… ngô nghê... ú ớ… 
 
Đám mây mang giày dép, đồ trang sức 
và quần áo chúng ta vừa trút bỏ trôi nhanh
Thân thể sáng lên trong hương cỏ mặn mà
trong hoa cúc dại thắp dọc triền đê chi chít những cây nến nhỏ
Con chuồn kim dính chân vào tảng đá xù xì 
che chở từng cây dương xỉ hồi sinh
Lũ kiến đen lẫn vào cát sỏi
Sâu bọ giờ cũng bất động sau tán lá
Đàn sẻ nâu không còn nơi đậu
hốt hoảng bay lên làm tan vỡ khoảng không
Lá khô rơi lả tả
rộn lên từng hồi chuông hoan lạc. 
 
Giọng nói chúng ta là mạch ngầm cồn cào lòng đất
Dìu dặt dâng lên chân mây hơi ẩm đại ngàn 
 


16.

Ăn miếng ngon này, uống ly trà này. Cho em cả hạt muối, khăn lau, nước chấm. Cả tương cà, đầu đũa, cơm thơm... Lúc xa em dặn anh phải ăn ngủ điều độ, ăn thêm một thìa cho em. Anh là con sam bơi quanh bàn ăn xếp đầy thực phẩm. Theo nghi lễ loài sam, trước khi ăn anh luôn đưa thức ăn lên cao. Luôn nhớ em trên lưng, con sam cái khổng lồ bao trùm mặt đất. Em là đám mây trôi đi chậm chạp, bình minh rẻ quạt, con sư tử xù lông, con sóc chuyền cành thoăn thoắt. Gió lùa gió quẩn chân anh. Mưa mịn màng, mưa rây rây lành lạnh... Anh đang cõng bầu trời bằng đôi chân rắn chắc. Những hạt mầm tìm ra ánh sáng dưới lưng anh. Tiếng cười trẻ con xổ tung từng chuỗi hạt. Con sâu đo lẩn thẩn bò quanh cuống lá úa vàng. Bông mẫu đơn đầu ngõ nở vội... Gió mùa… gió mùa... Và nước chảy, nước chảy!

Có lúc quên lời em dặn. Nhưng đã thành bản năng, anh lại bơi đi và đưa thức ăn lên cao.


17.

Anh và em tập nói
Tay xòe tay

Mặt trời len vào cánh rừng rậm rạp
Đường chỉ tay đan bện từng sợi song mây
lối mòn heo hút, dây hoa leo chằng chịt
Những vết chai sần nguyên thuỷ hồng lên từng lớp đất nâu

Em bảo hôm nay trời lạnh

Anh phân vân không phân biệt được mưa bụi phơi phới bay 
hay lửa reo phần phật
Hơi thở ấm hơn hay tiếng chuông ngân? 
 
Anh cầm trên tay hòn than nóng bỏng
ngậm lút sâu vào lưỡi câu sắc nhọn
nằm trên từng mũi kim nhói buốt
uống vội vàng ngụm nước đang sôi

Và em và anh... 

Mọi khái niệm hoàn toàn vô nghĩa
khi đôi môi cuống quýt tìm nhau
nét mực hiện lên rất rõ hình hài
bắt đầu lăn bánh xe thổ mộ 
và hoàng hôn vừa tuột khỏi chân mây
và rượu ngon sưởi trong lồng ngực
 


18.

Xẻ bóng đêm nhìn sâu vào chân mây hé rạng
Những tháp chuông ứa máu cho lời nguyện cầu vội vã lên xanh
Những luống đất lật mình
để lộ màu mỡ phì nhiêu bao năm chôn vùi đáy sâu u tối
 
Sông rì rào
Non cao thác đổ
Cả nắng mới, sương mù 
Và hạt mưa gần lắm ở bên ta
 
Hơi thở bật tung lớp vỏ cứng những hạt giống em vừa gieo vãi
Cơ thể căng lên, trải rộng
 
Em gối lên anh kè đá chắn sóng
làm hàng cây ngăn giông bão đi qua
 


19.

Ngựa hoang tung vó trên thảo nguyên
kéo mây làm gió, sấm chớp
 
Nước từ đáy sâu trào lên mặt đất
dồn thành ao chuôm thành hồ nước lớn
cuộn chảy vào sông suối, vào cơ thể
dâng lên ngực, lên đỉnh tóc anh 

Biến anh thành bó đuốc, que diêm, sáp nến... 

Đôi môi thiêu đốt những vùng đất rộng
Cặp mắt vằn vện hung dại
nổ tung từng trái cây đơn độc
con chữ đơn lẻ
những bến vắng cuối cùng
tiếng chim xa mất hút
con thuyền độc mộc
cắt đứt giò hoa lưỡng tính đung đưa... 
 
Thét lớn đến chết
Im lặng đến chết mà tái sinh thế giới
 
Ngựa tung bờm... 
Không thấy bờm. 
Hý vang không tiếng hý
Trên trời cao phút chốc lại tung lên từng cọng cỏ mướt xanh.
 


20.

Gần em nghe trăng lên
ngồi trong quả chuông ánh sáng
     áo em thành áo anh
     tóc em thành tóc anh
     vai em thành vai anh
     hơi em thành hơi anh
     tay em thành tay anh...
Gần em cho mưa bay
cỏ dưới chân đang hàn gắn thế giới
     dòng sông em tắm mát cánh đồng
     chân dài em chao nghiêng mặt đất
     vòm ngực em dâng tới đỉnh trời
     hơi thở em thổi tung bờ bãi
     làn môi em nghiền anh thành bụi
 
Gần em được ăn uống, nói cười 
ngủ ngon, tự do... được sống… 
     để vùi xương tủy mình vào cơ thể em
     để quẫy đạp đầu thai sang kiếp khác
     để cưa đứt, lộn ngược, uống hết
     để nổ mìn phá đá nung vôi
     để lưỡi rìu xé toang thân gỗ...
 


21.
 
Mê đắm, ngạt thở
Anh chìm xuống đáy sâu
 
Dội lên anh những rượu của rượu
nước của sóng nước
hơi thở gấp quanh đêm 
tiếng va đập kim loại
phao dìm sợi cước kéo căng
 
Da thịt anh nơi bình yên
mọi cơ bắp căng lên, thả lỏng
tròng trành trong một bào thai
miệng còn ngậm vài ba sợi tóc
 
- Đây là đáy sâu em nhỉ?
- Ừ, còn nữa đáy sâu.
 


22.

bát canh nóng 
làm môi anh dễ bỏng
 
mùi hành hoa, gia vị, rau thơm
nước ngọt xương hầm, mộc nhĩ...
 
tạ ơn em cho anh
làm con chó cún, con bê non
con chim mới ra ràng
mà nghe 
 
quả trứng ấm lăn vào trong tổ
cửa sông căng đầy nghèn nghẹn lúc trăng lên
hạt giống mới thả mình trong đất ẩm  
và bầy chim đang tìm nhau giao phối ở trên cao…
 


23.

Anh sấp mình trên đất, vọng vào những hang sâu. Nói rằng sông đang chảy lên ngàn, mang theo mặt trời vừa tan trong buổi sớm, cả lời anh trên bến sông. Kể rằng để biển nhận ra biển, để thách đố anh lặn xuống. Kìa cây đang trổ bông nhanh hơn trong bóng tối. Một đám mây, con chim bay đi không có điểm dừng. Chiếc lá ngả vàng, chỉ lay nhẹ cũng rơi không lay cũng rơi. Lá nào rơi cũng làm anh thót ngực. Đất một mình im lặng. Dù trong khoảnh khắc sáp mình vào đất, sẽ thấy mọi âm thanh làm nghẹn thở biết bao. 
 


24.
 
đất yên bình những ngọn đồi nhấp nhô trong thênh thang gợi lưng em mềm mại chuyển động qua cành la cành vượt hàng cây mới trồng gốc còn ẩm ướt bước tới chân trần eo thon yểu điệu anh nhìn bằng ý nghĩ biết lơ đãng quay lưng đuôi tóc cùng mở mắt thấu tỏ thôi đừng hỏi không nghe nhẹ hẫng bay cao vướng vào chim chóc luồng đạn hoa cải rơi xuống ngọt ngào cơn mê ai biết nói vô thức hoá thành bé nhỏ lặn sâu vào cơ thể không có sóng ngất ngây trong cân đối rã rời buông xuống thân anh làm đỉnh núi tôn vinh mặt đất ngước lên khuôn mặt em đọng mãi không gian trong suốt tỉnh dậy làm cục sắt nung nóng ngơ ngác giữa thiên nhiên suối chảy trái cây vừa rụng vỡ oà trên tảng đá nuối tiếc không uống hết thơm ngon đừng chảy ra ngoài vạn vật nối vào cuống nhau nuôi anh từ bất tận gọi sẽ thưa lay mạnh sẽ đau sang vật khác hài hoà chạm khẽ thanh cao 
 


25.
 
thả diều thơ ngây bú tí căng tròn ngậm sâu đỉnh cây sương móc chân nhện rung rinh lá cỏ giăng tơ hờ hững an toàn nén căng thuốc súng không lo đạn nổ lặng yên thấu tỏ mắt em nhìn xuống nhân từ cây rì rào kẹp chặt tiếng chim lặng yên thu mình trong mưa nắng ấm phóng lao ngập sâu đám cỏ tươi tốt rùng mình thời khắc chuyển mùa không thay áo mới vừa sốt vừa chạy vào vườn cây trĩu quả chạm vào đuôi mắt vào môi đâu cũng tích điện cầm lên tê giật sướng toát mồ hôi bàn tay khóa chặt đôi chân mở rộng chân trời nước đổ vào anh cơn lũ bàng hoàng rửa sạch u mê hâm nóng ký ức lồng lộn con thú hoang sập bẫy con cá tuột khỏi lưới lật bật trong hồ nước tràn miệng anh phất phơ chỏm tóc xoay ngược nằm nghe phù sa màu mỡ mặc cho cành nhánh đâm chồi văng vẳng lời khen sao phởn phơ bụ bẫm cuốn trong tã lót ấm áp em âu yếm vỗ vào lưng làm anh bật khóc
 


26.
 
than bỏng nướng cong con cá bánh đa phỏng rộp cuộn mình lưỡi lửa bò lan khắp không gian vật thể tế bào hồi sinh tươi ròng hút quầng lá rụng lên cây làm vi mạch rã rời mực đổ đầy tay ôm xiết ninh nhừ xương cốt thân cây lừng lững vươn cao vượt khỏi bức tường hẹp ôm lấy trời cao chôn xuống rễ sâu nhuộm xanh trái đất sáng trong từng câu dung tục nhảm nhí truyền lửa qua muôn đời mũi tên tẩm thuốc đê mê bồng bế nhau lên tạ ơn tiên tổ hành lễ hân hoan lanh lảnh tiếng kèn đồng hồ báo thức bình minh hân hoan ban tặng xiêm y tưới rượu xuống đất cuồng tín đâm con thú hoang kết lại trên da từng vành cỏ lạ giây phút hoài thai đầm đìa bấy bớt ngả lưng trên đống tro than còn ấm không nghe một câu mất trí chỉ uống nước đung đưa thêm bao ý nghĩa

27.
 
Đám mây bay xuống thấp toả sáng không rõ hừng đông hay buổi chiều tà. Sau đám mây kia cất giữ bao nhiêu bí ẩn, dự định những chuyến đi, chiếc khăn quàng màu lam anh muốn tặng em có đường kẻ nhỏ... Em trao anh ly trà nóng. Anh nhắm mắt gật đầu. Cùng hình dung đất đai phì nhiêu lan xa mãi. Những con trâu mộng ướt đẫm mồ hôi trong cơn phát dục kéo băng băng lưỡi cày sáng loáng lật lên từng sá đất. Tiếng muông thú hân hoan quần tụ trong đại ngàn ấm áp dội vào thịt da mê man bất tận. Cơn gió gần đang mơ ngủ trong cây. Chỉ cành cao vẫn còn phe phẩy. Những cuống lá níu vào ta từng hơi thở nhẹ, vào gót chân, bông tai, mái tóc... Tỏa hương thanh khiết em bảo: mình vừa tái sinh dưới đám mây bay.


Hải Phòng, 8/2006 – 3/2009






























image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị