Thơ Natalya Barabanschikova - Phan Sơn Hải & Mai Văn Phấn giới thiệu và dịch từ tiếng Nga

Natalya Barabanschikova (Nga)

Phan Sơn Hải & Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga

 

 

 

 

 

Nhà thơ Natalya Barabanschikova





Поэзия Натальи Барабанщиковой, проникнутая русской культурой и душой, впервые переведена и представлена во Вьетнаме. Ее стихи мягкомыслены  и подобны смогу, как весенний дождь на Вьетнамской земле; они свежие, прохладные, но трудно понимаемые, а также трудно переводимые. «Как не забыться в колыбели снов». Вероятно, этот стих, характеризующий поэзию Н. Барабанщиковой. Он появляется так непритворно, что читатель быстро почувствует сладкое послевкусие, приятный запах фруктов в её стихотворном саду. Но когда тот, кто-то захочет приблизиться, захочет шагнуть в этот странный и роскошный сад, он ощутит, что сад вдруг отступает, и даже на мгновение исчезает ... И читатель все еще задумчиво стоит в пространстве, где  ещё отражаются отзвуки эмоций, таинственной красоты, созданной Наташенькой (сладкое имя Н. Барабанщикова).

 

Поэт Наталья Барабанщикова - мульти-талантливая художница. Она является известным хоровым дирижером, композитором, режиссером, артисткой, жюри музыкальных конкурсов. Она завоевала множество наград на внутренних и международных конкурсах поэзии и музыки. Наша художница успешно провела концерты в России, Украине, Белоруссии, Молдове, Греции, Румынии, Польше, Болгарии, Турции, Германии, Испании, Чехии, Словакии, Венгрии, Сербии, Австрии...

 

(Фан Шон Хай и Май Ван Фан перевели и представили)

 

 

Thơ Natalya Barabanschikova thấm đẫm văn hóa, tâm hồn Nga, lần đầu tiên được dịch và giới thiệu tại Việt Nam. Những câu thơ của chị bảng lảng tựa sương khói, như mưa xuân đất Việt; chúng tươi mới, mát lành, nhưng khó nắm bắt, và cũng thật khó dịch. “Làm sao đ không ngủ quên trong chiếc nôi của những giấc mơ”. Đó có lẽ là câu thơ đặc trưng cho thi pháp của N. Barabanschikova. Nó hiện hữu đến mức người đọc nhanh chóng cảm nhận được dư vị ngọt ngào, mùi hương của hoa trái trong vườn thơ của chị. Nhưng khi ai đó muốn tiến lại gần, muốn bước chân vào khu vườn lạ lẫm và tốt tươi ấy, bất chợt nó lại lùi ra xa, thậm chí thoáng chốc như biến mất... Và, người đọc vẫn còn đứng đó, bâng khuâng trong khoảng không còn vọng mãi những dư âm của niềm xúc cảm, của vẻ đẹp bí ẩn mà Natashenka (tên thân mật của N. Barabanschikova) đã tạo ra.

 

Nhà thơ Natalya Barabanschikova là nghệ sĩ đa tài. Chị là nhạc trưởng hợp xướng nổi tiếng, nhà soạn nhạc, đạo diễn sân khấu, nghệ sĩ biểu diễn, giám khảo các cuộc thi âm nhạc…, từng đoạt nhiều giải thưởng trong các cuộc thi thơ, âm nhạc trong nước và quốc tế. Chị đã tổ chức và chỉ huy thành công các buổi hòa nhạc tại Nga, Ukraine, Belarus, Moldova, Hy Lạp, Romania, Ba Lan, Bulgaria, Thổ Nhĩ Kỳ, Đức, Tây Ban Nha, Cộng hòa Séc, Slovakia, Hungary, Serbia, Áo

 

(Phan Sơn Hải, Mai Văn Phấn dịch và giới thiệu)

 

 




 


 




Abramtsevo. (Mayorova hiến dâng)

 

 

Hỡi nước Nga thiêng liêng! Trong vòm trời này

Susal hoàng kim đang tranh cãi với mặt trời lần nữa!

Làm sao để không ngủ quên trong chiếc nôi của những giấc mơ,

Hay hít lấy luồng thanh âm từ những lời hát?

 

Dọc hai bên bờ những tầng cao nến xanh

Và đỉnh của thiên đường. Và màu xanh tràn từ khóe mắt...

Say bởi nước mắt bạch dương

Mắt tôi ... giá được uống chúng nhưng đừng say quá!

 

Nơi đây mang trọng tội - đừng viết những bài thơ

Từ những bức tranh của Chúa, những gì nằm trên bức hoạ!

Đây là nơi gột rửa mọi lỗi lầm!

Và một lần nữa – rơi vào tội lỗi, không thể níu giữ! ..

 

Cúi xin thánh thần! Con muốn nghiêng về phía đôi chân Người

Xin cầu nguyện, hãy để con (không còn sức để từ biệt),

Tâm hồn con áp vào những bến bờ,

Alenushka nơi đây sẽ lưu giữ mãi mãi...

 

2011

 

 

 

 

 

Bản ballat về niềm hân hoan

 

“Nhưng lũ ngựa của tôi sao mà trái nết,….”

V. Vysotsky

 

 

Từ đâu và từ đỉnh núi nào

Chợt niềm hân hoan bay đến với tôi

Và bình sẽ đầy,

Nơi rượu và tuổi trẻ đang sôi sục

 

Từ đâu nhỉ? Tôi thực sự không thể

Để ngủ quên tuần lễ đó...

Tôi nằm đây, nhưng như thể đang chạy

Trên chiếc giường nhàu nát của mình,

 

Cũng giống như con thú đã gục vào

Mệt mỏi vì một cuộc rượt đuổi điên cuồng.

Tôi hôn trong suy nghĩ "không phải của tôi"

Đến sáng ra – những con ngựa lại được thắng cương.

 

Chúng mang đến. Chẳng màng đêm hay ngày rạng!

Thấp thoáng gương mặt nọ kia, và lại những gương mặt...

Rồi chúng hí vang, cầu khẩn tôi

Cho chúng dừng lại, xin hãy dừng lại!

 

... Và tôi thôi thúc, nhưng lũ ngựa lại muốn rời đi,

Liệu tôi có giấu được nỗi đau ở nơi này?

Nhưng, sẽ bùng nổ. Và trí óc suy nhược.

Những con ngựa sẽ đứng lên trên sườn dốc,

 

Và cuộc sống sẽ quét qua như một khoảnh khắc...

Và, cũng như một bài tập trên lớp học -

Đã đạt được gì? Và đã hiểu những gì?

Và, sẽ có một câu thơ. Và, cũng sẽ đau...

 

Và niềm hân hoan sẽ như giọt nước mắt...

Và những con ngựa sẽ nghỉ ngơi sau khi phi nước đại…

Và đôi mắt sẽ luôn còn mãi

Để dõi theo một hình bóng xưa...

 

 

 

 

 

 

Ngày Chúa Ba ngôi thấm máu

 

 

Thành phố Slaviansk* nhỏ nhoi giông tố của tôi.

Dù cho mưa giông, hay cơn mưa đạn pháo –  cô cũng chẳng hiểu gì...

Đôi mắt lóe lên trong đêm ánh sáng rực rỡ

Và mỗi tế bào như rùng mình vỡ vụn...

 

Ngôi nhà không có nước... Chúa ở cùng cô, với nguồn nước...

Cô bị phủ kín đầu – chẳng còn sức lực...

Trong ngày Chúa Ba Ngôi, cô được Chúa mang đi,

Được Đức mẹ giang tay che chở...

 

Mùa hè này, khao khát được ăn uống, nghỉ ngơi...

Cô hãy ngủ đi! Sáng mai “mưa đạn” sẽ hết!

Từ ống thoát nước ra đến sân hè

Cô sẽ nhận được nguồn nước của Chúa...

 

... Ngôi nhà đang rung chuyển, những màng tế bào cũng rung lên...

Những vết thương được khâu lại chỗ này. Và máu lại ứa ra chỗ khác…

Hỡi ôi, tại Slaviansk nhỏ nhoi giông tố của tôi...

Nơi thành phố này mang một tình yêu rộng lớn...

 

________

Vào ngày Chúa ba ngôi, 9/06/2014, thị trấn Slaviansk lần đầu tiên bị bắn phá bằng “cơn mưa đạn pháo” nã xuống từ đỉnh núi Karachun. Ngôi nhà thứ ba, tính từ ngôi nhà của mẹ tôi dọc theo phố Lênin đã bị phá hủy. Cô thủ thư Galina Danilovna Kolesnikova thân yêu của tôi ở ngôi trường số 12 bị thương do trúng mảnh đạn. Cô chết trong bệnh viện do vết thương quá nặng.

 

* Thành phố Sloviansk thuộc tỉnh Donetsk nằm ở phía đông Ukraina. (chú thích của ND)

 

 

 

 

 

Hai mối tình

 

 

Nhìn vào đôi mắt lúc mùa xuân tan băng,

Nàng khẽ vẫy tay – hình như vẫy tôi chăng!

Tôi nhường lối để nàng bước đi trên đại lộ, những con phố

Và trong sân Arbat cổ xưa...

 

Còn Zhanna... nàng, sau cả mùa đông bao bọc này,

Đang siết cả bầu không bằng đôi tay lạnh giá...

Để có khi tan vào bầu trời xanh này như tro bụi,

Và giấu mình đi, chẳng trách móc ai...

 

Nàng có ngưỡng mộ bập bùng ngọn đuốc kia không?

Hết vé rồi! Cho tất cả, than ôi, chẳng thể nào đủ chỗ!

Dẫu sao phải viết cho nàng một bài thơ

Nhảy vào đống lửa. Hay sấp mình dưới chân thập giá...

 

2011

 


 


Những ngón tay anh nằm trên dây đàn

 

 

 

Những ngón tay anh nằm trên dây đàn...

Như ai đó đã định trước số phận...

Sẽ trực tiếp và chẳng mấy khó khăn.

Con đường này trong rừng hoang tâm hồn em...

 

Điều này giản đơn và thật dễ chịu.

Sẽ phải quên đi từ mỗi thói quen!

Và trong mơ hồ của những từ khó hiểu

Bỗng vang lên tiếng "dừng lại!" khẽ khàng

 

Và rồi, thật vô ích dù đã cố gắng

Anh bay đến bên em để giữ lại...

cùng những bài thơ nhục dục đọa đầy,

cả sự rã rời yếu ớt của bàn tay ...

 

Và hẳn sẽ làm em khốn khổ

Ôi Perun đã mất đi lòng kiên nhẫn!

Những ngón tay anh đang chạm bờ môi em...

Những ngón tay anh nằm trên dây đàn...

 

06/01/2011

 

 

 

 

 

Khúc ca Gruzia

 

Zuriko

 

 

Mùi tinh tế bay lên từ tro than của cành nho,

Trong cơn hấp hối vọng lên tiếng rên siết đớn đau, bùng cháy ngọn lửa...

Ai không sống, chẳng thể thấy những giọt nước mắt thầm lặng hiếm hoi,

Những gì đã lóe lên và khô héo. Như đang trước cổng thiên đàng ...

 

Ai không sống, chẳng thể nghe thấy tiếng lặng thinh của lời chúc phúc,

Điều này – dành cho phụ nữ phương xa, đang mài giũa tâm hồn bằng dao nhọn...

Ôi, sự im lặng thiêng liêng! Và một trong các chàng chưa sẵn sàng

Nơi đây đáp lại cuộc sống mến yêu, và lời ước nguyện bản thân không phá vỡ?

 

Ai không sống, chẳng thể uống được dòng nhựa tuôn chảy từ cành nho,

Những gì dưới ánh mặt trời giữa những ngọn núi, vùng đất Tsinandali toát ra...

Và – cành nho sẽ cất tiếng hát trên ngọn lửa! Nhưng dưới một giọt nước mắt

Một người bạn quý đang nhìn vào khoảng cách vĩnh hằng...

 

12/09/12

Kishinhev

 

 

 

 

 

Dành cho tâm hồn tôi

 

 

Tất cả các chuyến tàu đi dưới sườn núi,

Không có con đường nào, những cây cầu đã bị nổ tung

Lò sưởi bị dập tắt, ai đó nhổ nước miếng...

Hỡi tâm hồn ta, ngươi giống thế nào?!

 

Đang khò khè với nỗi đau khó hiểu,

Ngươi dày xéo những tàn tích tim ta trên đường chạy...

Và chỉ còn: "không yêu, không thích..." -

Như câu thần chú trong một bộ não đớn đau...

 

Mọi thứ trên trái đất của nỗi đau và buồn bã

Cúi đầu trong tôn kính chào mi ...

Chỉ có Chúa mới nở nụ cười chốc lát,

Ngạc nhiên trước số phận may mắn của mi ...

 

08/06/2009





Bên những con đường của Belovezhye ...

 

 

Nơi ấy, cuối xuân, ngoại vi tổ quốc

Trong đôi tay ngủ mơ màu tím hoa cà

Mùa hè ẩn trong cánh rừng Belovezhye

Những điều răn trong đôi gạc nai...

 

Một nơi nào, dọc đường mòn bí ẩn

Lũ вò rừng đang lê bước phì phò

Và hè sang mỉm cười rạng rỡ.

Niềm ấm áp lan xa trong nỗi quạnh hưu...

 

Những suy tư dường như được giữ lại

Và trải ra trên những đám mây kia

Nơi xa tít thẳm xanh vẫn treo lơ lửng,

Hơn cả những gì trân quý của thế kỷ chúng ta...

 

27/05/2017

 

 

 

 

 

Tbilisi

 

 

... Tôi lại mơ về Tbilisi -

Cây bách bay

Và độ cao không tưởng của những ngọn núi,

Và trong tay Chúa là thánh giá ...

 

Nơi đó dọc theo phố cổ

Một cụ bà nhọc nhằn bước đi.

Giai điệu của khu phố Ber(1)

Trong đôi mắt của vẻ đẹp siêu phàm.

 

Như một người bạn, đôi khi đêm xuống

Tôi sẽ mở rộng lòng mình cho bạn

Con sông Kura(2) tựa lưỡi dao găm

Bạn cũng vậy, tựa trái tim của tôi.

 

Và Sakartvelo của tôi sẽ là(3)

Hy vọng, tình yêu và nhân đức tin,

Và ai sẽ là đầu tiên trong số ba người -

Hát bài hát của bạn ngợi ca điều đó...

 

Và như thể trong sức nóng của Tsivi Tskhali(4)

Genatsvale sẽ nhìn tôi, (5)

Và nước mắt sẽ được "Mdzlevari" trao tặng(6)

Và tôi sẽ quên đi sự yên ả lặng thinh

 

Gasmes, ak tskhovreba, da Movk’vde Me minda

(Liệu anh có hiểu, em muốn sống và chết nơi đây) (7) và nước tinh khiết

sẽ cuốn trôi mọi tội lỗi của tôi. Và năm tháng theo tôi

sẽ trở thành là dòng sông của bạn...

 

Và nơi đó, trên đỉnh Mtatsminda(8)

Tôi thì thầm với bạn: «Gesmis, minda” - “Anh có hiểu, tôi đang muốn…”(9)

Nếm hương vị gì tựa như rượu cũ

Tôi là hiện thân Thiên Chúa của anh!

 

Và "Tbili ..." ngọt ngào ấm áp(10)

Tôi đột nhiên đổi sang thành Tkbili ...(11)

Và tôi không quan tâm, thế này, hoặc thế khác...

Chính nơi đây Trái tim tôi vẫn luôn ấm áp...

 

16/03/19/19

 

 

_____________

1 - Phim “Giai điệu của khu phố Vera” Khu phố được quay bởi hãng phim Gruzia năm 1973.

2 - Kura là một con sông ở Gruzia, chia đôi thành phố Tbilisi.

3 - “Sakartvelo” được dịch từ tiếng Gruzia là nghĩa là “Gruzia”.

4 - “Tsivi Tskhali”, được dịch từ tiếng Gruzia là “Nước lạnh”.

5 - Genatsvale không có bản dịch chính xác. Có thể tạm dịch là "Quý giá", "Vì em tôi sẽ trao trọn cuộc đời này" để chỉ hướng về một người.

6 - “Mdzlevari”, là tên của một trong những dàn hợp xướng nam và trẻ em (nam) hay nhất ở Gruzia, từ thành phố Tbilisi dưới sự chỉ đạo của Kakhaber Onashvili. Tên này được dịch là "Tiếng hót của những con chim di cư".

7 – “Gasmes, ak tskhovreba, da Movk’vde me minda” - dịch từ tiếng Gruzia là “Liệu anh có hiểu, em muốn sống và chết ở đây”.

8 – “Mtatsminda” là một ngọn núi ở Tbilisi, điểm cao nhất của thủ đô Gruzia, dưới chân núi nhà văn Nga Griboedov được chôn cất cùng với góa phụ trẻ là công chúa Gruzia Chavchavadze. Từ đỉnh núi - có thể nhìn thấy như trong lòng bàn tay. Tên ngọn núi được dịch là "Núi thánh".

9 – «Gesmis, minda” - dịch từ tiếng Gruzia – “Anh có hiểu rằng, tôi đang muốn…”

10 – “Tbili ...” Đây là sự khởi đầu của từ Tbilisi, được dịch là “Ấm áp”.

11 – “Tkbili ... ” - dịch từ tiếng Gruzia là “ngọt ngào”.

 

 

 

 

 

Mat-xcơ-va

 

 

Ở phần bán cầu hành tinh đang say giấc

Nước mắt kia đã ngừng, những con đường hoang vắng...

Trẻ em đang bay, những người khổ hạnh còn lại là những nhà thơ.

Cảm nhận nhịp đập dưới lòng bàn tay Thiên Chúa...

 

Sau mọi việc, những người vợ được ghì siết

Vào ngực những ông chồng thân thương thường ngáy vào tai nàng...

Và phụ nữ độc thân cũng thế…

Lặng lẽ thở dài trên những chiếc gối trơn...

 

Khoảnh khắc ấy chỉ có Chúa mới hiểu,

Đã vượt xa mọi nhận thức mơ hồ

Động lực đột nhiên phát sinh mạnh mẽ

Phá vỡ khoảng không vũ trụ! ...

 

Người ta nói, ai sẽ cảm nhận được động lực này

Trong tâm hồn sẽ chẳng nảy ra điều độc ác hay sự u ám...

Vậy mà tôi trằn trọc, mong chờ, từ trên mái nhà

Rơi vào tay mình một thứ gì mang tên Hạnh phúc...

 

26/11/2010

 

 

 

 

Đối thoại với cún con

 

 

Nói cho ta biết đi, ôi cún con, bạn thân mến của ta,

Vì đâu mi yêu ta nhiều đến vậy?

Trong mắt mi, niềm tin yêu vĩnh cửu đó luôn chờ ta

Mi mong đợi đến thế sao – cả nửa ngày rồi đấy...

 

Vậy mà nó yêu tôi như thể ngàn người vợ,

Như thể cả trăm người bạn đáng tin cậy của tôi

Tôi đã bị thiêu đốt đôi lần trong kiếp trước

Và đã uống, nhưng không đủ rượu...

 

Vậy đấy, nó chờ đợi, còn tôi bị giam cầm

Vào tình yêu vĩnh cửu thần thánh...

Tôi mãi là tu sĩ của nó! Như cả nghìn người vợ

Đang sống trong huyết quản trẻ trung!

 

Nói cho ta biết, cún con, ta đi đâu đây nhỉ -

Về nhà mình, nơi bình yên và dễ chịu?

Hay đến nơi mà chẳng có đường đi

Và nơi có những khúc ca êm ả?

 

Nào ngồi xuống đây. Hãy nhìn vào mắt ta

Sao mi nhìn gì mà vẫy đuôi như vậy?

Bạn của ta, ta biết rằng mi sẽ chọn...

Và mi sẽ ở bên ta ... Rồi sau đó -

 

Vì vậy mà nó yêu quý tôi như thể một ngàn người vợ,

Như thể cả trăm người bạn đáng tin cậy của tôi

Có lẽ là, tôi lại bị thiêu đốt...

Và - thế giới này cũng không đủ rượu cho tôi!...

 

24-25.12.2012

 

 

 

 

 

Còn là

 

 

Tôi là tiếng rên báo tử của anh,

Tiếng chuông reo của anh

Ôi ...

Anh đem đến cho tôi bài thơ hướng đến đôi chân,

Bài thơ ấy nói gì đó về đôi giày

Rên rỉ ...

 

Với anh tôi là ai? Trong giấc mơ

Là ánh nắng trên tường

Chú thỏ con?

Với anh cuộc sống của tôi là gì?

Tôi hét lên – hãy giữ lấy

Cậu bé...

 

Tôi là thập giá của anh,

Anh với tôi - trên đỉnh Everest

Sải cánh...

Anh luôn rên rỉ trong giấc mơ: anh là ai?

Với ngôi sao xa xăm kia của anh

Tôi là cát bụi...

 

Tôi là viên đạn trong đền thờ này

Là nỗi đau, là dòng sông, là cánh tay,

Là những khúc ca...

Anh có muốn nó được như vậy không? Để

Nếu tôi trở về bên anh...

Nếu...

 

25/11/11

 

 

 

 

 Nhà thơ Natalya Barabanschikova

 

 




Наталья Барабанщикова






Абрамцево. (посвящение Т. Майоровой)

 


Святая Русь! В купели куполов
Сусаль златая спорит с солнцем снова!
Как не забыться в колыбели снов,
Вдыхая воздух песенного слова?

По берегам - свечей зеленых высь
И высь небес. И синь из глаз струится...
Березовой слезою упились
Мои глаза... Им пить бы - не напиться!

Здесь смертный грех - не списывать стихи
С полотен Божьих, что на лист ложатся!
Здесь - отмолить все смертные грехи!
И снова - в грех влететь, не удержаться!..

О, Боже мой! Склонясь к Твоим ногам,
Молю, позволь (мне силы нет расстаться),
Припав душою к этим берегам,
Аленушкой здесь вечною остаться...


2011

 

 

 

 

 

БАЛЛАДА О РАДОСТИ

 

«Но что-то кони мне попались привередливые...»

В. Высоцкий

 

 

Откуда и с каких вершин

Ко мне слетит однажды Радость,

И будет полниться кувшин,

Где пенятся вино и младость,

 

Откуда?  Я уж не могу

Уснуть которую неделю…

Лежу, но будто бы бегу

В своей истерзанной постели,

 

Подобно  зверю, что прилег,

Устав от бешеной погони.

Целую в мыслях «не мое»,

А утром — взнузданные кони

 

Несут. Ни ночи и ни дня!

Мелькают лица, лица, лица…

А кони ржут, моля меня

Остановить, остановиться!

 

…И мой порыв, и твой отрыв,

Куда б я боль свою ни скрыла,

Но — будет взрыв. И нервный срыв.

И кони встанут у обрыва,

 

И пронесется  жизнь как миг…

И, как вопрос задачки школьной —

Чего достиг?   И что постиг?

И — будет стих. И — будет больно…

 

И Радость будет как слеза…

И отдохнут от скачки кони…

И будут вечные Глаза

Глядеть со старенькой иконы…

 

15.02.13    5.22

 

 

 

 

 

КРОВАВАЯ ТРОИЦА

 

 

В моем маленьком Славянске гроза.

То ли дождик, то ли «Град» – не поймешь…

Вспыхнет ночью  яркой вспышкой в глазах -

И рассыплется по клеточкам дрожь…

 

Дома нет воды… Бог с ней, с той водой…

Ты укрылась с головой – нету сил…

В эту Троицу тебя Дух Святой,

Моя мамочка, в ладошках носил…

 

Этим летом, очень хочется пить…

Засыпай… Наутро кончится  «Град»!

Во дворе из водосточной трубы

Будешь  Божью воду ты собирать…

 

…Дом трясется, перепонки дрожат…

Где-то раны шьют.  И льют  где-то кровь…

В моем маленьком Славянске – гроза…

В моем городе – большая любовь…

 

 

....

Троица 2014 г. Впервые били по центру с горя Карачун из «Града»… Третий дом от мамы по ул. Ленина был разрушен…

9/06/2014

 

В этот день попала под обстрел и была ранена миной  Галина Даниловна Колесникова,

библиотекарь моей 12-й школы, дорогой мне человек…

От ран умерла в больнице…

 

 

 

 

 

ДВЕ ЛЮБОВИ.

 

 

Взглянув в глаза весенними распутицами,

Махнула Легкой ручкою – пора мне!

И – прочь пошла проспектами и улицами

И старыми Арбатскими дворами…

 

А Жанна… Та, укутавшись по-зимнему,

Сжимает воздух стылыми руками…

Влететь бы пеплом в это небо синее,

И скрыться, никого не упрекая…

 

Вас восхищает факела горение?

Аншлаг! Для всех, увы, не хватит мест!

Ей – все равно, писать стихотворение

Или шагнуть в костер.  Или на крест…

 

2011

 

 


 

Ваши пальцы ложатся на струны

 

 

Ваши пальцы ложатся на струны…

Кто-то участь мою предрешил…

Значит, будет прямым и нетрудным

Этот путь в мои дебри души…

 

Это значит – легко и приятно

Будет рушиться каждый устой!

И в бессвязности слов непонятных

Вдруг послышится тихое: «стой!»

 

А потом – бесполезность попытки

Ваш полет близ себя удержать…

И стихов сладострастные пытки,

И бессилье ладони разжать…

 

И меня, безусловно, погубит

Потерявший терпенье Перун!

Ваших пальцев касаются губы…

Ваши пальцы касаются струн…

 

01.06.2011

 

 

 

 

 

Грузинская песня

 

Зурико

 

 

Тонкий запах плывет от углей виноградной лозы,

Что в агонии жертвенной стонут, в огне прогорая…

Тот не жил, кто не видел скупой молчаливой слезы,

Что блеснула и высохла. Как пред воротами рая…

 

Тот не жил, кто не слышал молчания этих тостов,

Что – за женщин далеких, точащих кинжалами душу…

О, молчанье святое! И кто из мужчин не готов

Здесь отдать за любимую жизнь, свой обет не нарушив?

 

Тот не жил, кто не пил эти сильные соки лозы,

Что под солнцем меж гор источает земля Цинандали…

И – лоза запоет над огнем!  И под каплей слезы

Драгоценного друга, глядящего в вечные дали…

 

09.12.12

Кишинев

 

 

 

 

Моей душе

 

 

Все поезда уходят под откосы,

И нет дорог, и взорваны мосты…

Очаг погашен, побелели косы…

Душа моя, на что похожа ты?!

 

Хрипя от боли неисповедимой,

Остатки сердца топчешь на бегу…

И только: «нелюбима, нелюбима…»-

Как заклинанье в ноющем мозгу…

 

Все на земле терзанья и печали

Склоняются в почтении к тебе…

И только Бог улыбкою венчает,

Дивясь твоей удачливой судьбе…

 

8.06.2009 г.





Дорогами  Беловежья…

 

 

Там, у кромки весны, в зарубежье

В колыбельных лиловых руках

Прячет лето лесов Беловежья

Заповедья в оленьих рогах…

 

Заповедными тропами где-то

Ходят зубры, дыша тяжело…

И светло улыбается лето,

И рассеянно дарит тепло…

 

Заповедными кажутся мысли,

И ложатся на те облака,

Что в дали бирюзовой повисли,

Как над нашей дорогой века…

 

27.05.2017

 

 

 

 

Тбилиси.

 

 

…Мне снова приснился Тбилиси –

Летящие ввысь кипарисы

И гор невозможные выси,

И в Божьих ладонях кресты…

 

Идет там по улочке старой

Старушка походкой усталой  –

Мелодий Верийских кварталы1

В глазах неземной красоты.

 

 

Как другу,  ночною порою

Тебе свою душу открою

Разрезан кинжалом– Курою2

Ты так же, как сердце моё.

 

И станет моя Сакартвело3

Надеждой, Любовью и Верой,

И кто мне из трех будет первой – 

О том Твоя песня споет…

 

И словно в жару циви  цхали4

Взглянет на меня Генацвале,5

И слезы подарит «Мдзлевари»6

И я позабуду покой

 

Гэсмис, ак цховрэба, да мовк’вде

Мэ минда,7 и чистые воды

Грехи мои смоют. И годы

Мне  будут  Твоею рекой…

 

И там, на вершине Мтацминда,8

Тебе прошепчу: «Гэсмис, минда9

Вкушать, словно старые вина

Я Божье Твое бытиё!»

 

И доброе теплое «Тбили…»10

Я вдруг поменяю на «Ткбили…»11

И мне все равно –  или–или…

Здесь жить будет сердце моё…

 

16-17.03.19

 

_______________________

1 – фильм «Мелодии Верийского квартала» был снят Грузия-фильм в 1973 году.

2 – Кура – река в Грузии,  делящая Тбилиси на две части.

3 – «Сакартвело»  переводится с грузинского как «Грузия».

4 – «Циви цхали» переводится с грузинского как «холодная вода».

5 – «Генацвале» не имеет точного перевода. Можно примерно перевести как «Драгоценный», «Жизнь за тебя отдам» в обращении к человеку.

6 – «Мдзлевари» – название одного из лучших мужских  и  детских (мальчики) хоров Грузии, из города Тбилиси под управлением Кахабера Онашвили. Название переводится как «Пение перелетных птиц».

7 – «Гэсмис, ак цховрэба, да мовк’вде мэ минда» – переводится с грузинского как «Понимаешь, я здесь хочу жить и умереть».

8 – «Мтацминда» гора в Тбилиси, самая высокая точка столицы Грузии, у подножия похоронен русский писатель Грибоедов со своей молодой вдовой грузинской княжной Чавчавадзе. С вершины – город виден как на ладони. Название переводится как «Святая гора».

9 – «Гэсмис, минда» – переводится с грузинского – «Понимаешь, хочу…»

10 – «Тбили…» – начало слова Тбилиси, переводится как «Теплый».

11 – «Ткбили…» – переводится с грузинского как «Сладкий».

 

 

 

 

 

Москва

 

 

На засыпающей части Планеты
Высохли слезы, пустынны дороги...
Дети летают, страдальцы поэты
Щупают пульс под ладошкой у Бога...

Жены прижались, дела подытожив,
К милым своим, что храпят им на ушко...
 
И одинокие женщины тоже
Тихо вздыхают на мокрых подушках...

И в этот миг, только Богу понятный,
За бесконечностью граней познанья
Вдруг возникает мотив необъятный
И разрывает эфир мирозданья!...

И, говорят, кто мотив тот услышит,
В душу не пустит ни зла ни ненастья...
Вот и не сплю, ожидаю, как с крыши
Мне на ладошки опустится Счастье...

26.11.2010

 

 

 

 

 

Диалог с собакой

 

 

Скажи мне, собака, о, друг мой сердечный,

За что ты так любишь меня?

В глазах твоих та, что ждала меня вечность,

Как ты ожидаешь – полдня…

 

За ту, что так любит, как тысяча жен,

Как сотня друзей мне верна,

Бывал я не раз в прошлых жизнях сожжен,

И пил – не хватало вина…

 

И вот, дождалась она, я пригвожден

К божественной вечной любви…

Я вечный монах ее! Тысяча жен

Живут в ее юной крови!

 

Скажи мне, собака, куда мне идти –

В мой дом, где покой и уют?

Иль, может туда, где назад нет пути,

И нежные песни поют?

 

Давай посидим. Посмотри мне в глаза.

Ну что ж ты виляешь хвостом?

Я знаю, мой друг, что ты выберешь «за»…

И будешь со мною… Потом –

 

За ту, что так любит, как тысяча жен,

Как сотня друзей мне верна,

Наверное, заново буду сожжен…

И – в мире не хватит вина!..

 

24-25.12.2012

 

 

 

 

 

А.

 

 

Я твой предсмертный стон,

твой колокольный звон,

Омут…

Ты мне — стихи к ногам,

Те, что по сапогам

Стонут…

 

Кто я тебе? Во сне

Солнечный на стене

Зайчик?

Что тебе моя жизнь?

Криком кричу — держись,

Мальчик…

 

Я — твой Голгофский крест,

Ты мне — на Эверест

Крылья…

Стонешь во сне: кто ты?

Дальней твоей звезды

Пыль я…

 

Пуля я у виска,

Боль я, река, рука,

Песни…

Хочешь, так будет? Пусть.

Если к тебе вернусь…

Если…

 

25.09.11

 

 

  

 

 

 

 

 Nhà thơ Natalya Barabanschikova

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


BÀI KHÁC
1 2 3 4 5  ... 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị