Joo Sue-Ja (Hàn Quốc)
Nguyễn Thị Thu Vân dịch từ tiếng Hàn
Nhà thơ Joo Sue-Ja
Nhà thơ Joo Sue-Ja sinh ra và lớn lên ở
Seoul, Hàn Quốc, theo học chuyên ngành Mĩ thuật. Bà có thời gian dài sinh sống ở
nước ngoài, học Thần học, viết tiểu thuyết, kịch bản sân khấu và làm thơ. Niềm
đam mê lớn nhất của bà là khiêu vũ một mình trong những đêm trăng, và sống như một ẩn sĩ. Tác phẩm của Joo Sue-Ja đã công bố: tiểu thuyết “Chiếc ghế màu
đỏ” (2009), tập thơ “Cưỡi trên lưng cánh bướm” (2009), tập thơ “Phong cảnh có tấm
gương mờ” (2011, in chung với nhà thơ Shin Eun-Hee), tập truyện ngắn “Lời nói dối
chính là lời nói dối” (2013, in chung nhiều tác giả), tiểu thuyết “Giấc mộng tiếng
mưa” (2017)…
Cưỡi trên lưng cánh bướm
(나비의 등에 업혀)
Cưỡi trên lưng cánh bướm
Đi vào thế giới bươm bướm
Ở một nơi xa xôi, một thời gian xa xôi
Dạo bước theo chuỗi dây xoắn của âm thanh
Lạc đường, bước phiêu du và lang thang vô định
Nắm lấy đôi cánh bị xé rách và mong manh của chú bướm
Cố gắng để thấy điều không thể nhìn thấy
Hé mở đôi mắt không nhìn thấy được
Khoảng giữa của tấm màn mỏng manh phấp phới tiêu điều
Trên lưng của cánh bướm đang bay khó nhọc
Cọ vào tấm thân to lớn và nặng nhọc của tôi
Dụi sâu cái đầu vào giữa khe đôi cánh bướm nhẹ nhàng
Rồi nặng nề ngẩng lên
Thế giới sáng rõ mà cánh bướm cho thấy một cách đau đớn
Sâu trong tiếng vọng âm thanh nồng ấm
Lắng tai nghe, một âm thanh cô độc.
Chiều mưa ngày Phật đản
(비 내린는 초파일 오후)
Hoa tháng Năm kết thành chiếc khuyên tai đung đưa
Chìa lòng bàn tay màu xanh lục như chiếc chìa khóa
Vô vàn những đóa hoa đến rồi đi
Cũng chẳng có lấy một âm thanh
Vô vàn những giọt mưa rơi xuống nền đất
Chẳng thể nào đếm được.
Cái bẫy
(함정)
Đêm cắt móng tay
Để không nhìn thấy mặt trăng mà ngón tay che khuất
Trăng non đầu tháng rơi thành tiếng
Những con người bất ổn liếc nhìn bằng đôi mắt sắc lạnh
Treo mắc lên bầu trời đen kịt
Thỉnh thoảng đầu tháng dựa lên bóng tối
Làm vương vãi nước về phía con dốc
Cột chặt lên cao vào bầu trời bằng cái móc
Chỉ để lại gót chân và quay đi
Một lúc nào đó đầu tháng đã đến, tư thế thật êm đềm
Bị đóng đến mười cái đinh vào gốc móng tay như một cái bẫy.
Bão tuyết
(폭설)
Con đường em đến với anh, tuyết đang rơi
Những bông tuyết lạnh lẽo xô vào nhau trong im lặng
Vừa thẳng đứng, vừa xiên ngang
Đang phủ dầu lên bức tranh vẽ xong
Trên con đường nhựa bánh xe biến mất
Trên tờ giấy trắng chưa có ai dẫm lên
Dấu vết cho thấy không biết đã bắt đầu từ đâu
Đang viết văn tự của nỗi đau, không thể chạy trốn
Tập hợp những thứ kêu thét với màu xanh sẫm và đông cứng lại
Gieo vãi trên con đường em đến với anh
Như thể bất kể thế nào, dẫu có ra sao,
Cuộn tròn thời gian vào trang giấy trắng khổ lớn
Thịt với thịt, xương với xương lạnh lẽo
Góc đường bị xóa dần trắng đục
Con đường đến với anh trượt dài mờ mịt xa xăm.
Mắt gỗ
(옹이)
Sống một ngày bằng cả cuộc đời
Người con gái đã mất đi kí ức
Trong giây phút, qua một giây phút
Con đường bước ngang qua
Xa xôi mờ mịt
Cái kim giây đồng hồ của cô ấy, chỉ dừng lại một nơi duy nhất.
Gói ghém lại thành áp lưu thời gian mà hiếm hoi lắm mới nhận được
Tất cả những thứ bị áp lưu đó, tất cả đã trở thành mắt gỗ
Soi nghiêng vòng sinh trưởng của cây
Thừa hưởng gia phả của sự tĩnh lặng
Hồn của dòng nước xoáy
Cô ấy bước đi tựa cơn gió
Mắc lại trên cây mơ.
(Chọn
từ tập thơ나비의 등에 업혀 (Cưỡi trên lưng cánh
bướm)
Bìa tập thơ “Cưỡi trên lưng cánh bướm”