Thơ Mikhail Rakhunov Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga ​

Mikhail Rakhunov

Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga

 

 

Nhà thơ Mikhail Rakhunov

 

 

 

THƠ CA

 

Nơi đời sống phù phiếm, đọng cặn

Và thói quen hằn lên từng dấu ấn,

Trong sang chảnh quý phái đâu ngờ

Đang ngột ngạt tồn tại một nhà thơ.

 

Áo nhàu nát choàng bên thanh kiếm

Chàng lặng ngồi vào bàn viết một mình

Dòng suy tưởng trên trang giấy ẩn hiện

Sắc bén hơn cả lưỡi kiếm lặng thinh.

 

Để trôi qua một kỷ nguyên bùng nổ

Sớm hoàn thành câu chuyện riêng tư,

Cùng thực hiện dăm ba thủ thuật

Cửa sổ bên ngoài vẫn im lặng sơn ca,

 

Nhưng ở đó trong tầm cao không lửa

Cái nhìn khác về sự kiện nhất thời

Những ngôi sao được sinh trong ý nghĩ.

Những bức thư đang bốc cháy trên trời.

 

Trong vực thẳm của phút giây tĩnh trí

Nương theo trò chơi ma thuật khi nào

Từng ký tự được ghép thành ngữ nghĩa

Những ngôi sao xếp thành chòm sao.

 

Những ý thơ mỏng manh và mạnh mẽ,

Những câu thơ nối tiếp chạy theo dòng,

Tựa một mũi kim đang lao đi bất kể

Viết bởi bàn tay tài nghệ vô hình.

 

Đó là lý do tại sao nhà thơ lại viết

Và thơ ơi! Điều lý giải diệu kỳ sao

Chúng ta nhìn lâu không hề chớp mắt,

Vào màn đêm lấp lánh ánh sao!

 

Khi lang thang nơi thiên đường rạng rỡ,

Ta mãi mãi biết ơn những điều để ngỏ

Trong trang thơ ta từng đọc hôm nào,

Nơi ký tự đã xếp thành những ngôi sao.

 

 

 

ĐẾ CHẾ ÁO TRONG KÝ ỨC

 

Một quý ông nói tiếng Đức hoàn hảo

Giết thời gian trong xế chiều bất hạnh, cô đơn

Bộ râu ông tựa kim đồng hồ, nan hoa xoay đảo 

Đôi mắt cáo già và trái tim đã vội cài then.

 

Quý ông chẳng cười: mũ, găng tay, gậy batoong,

Đĩa bánh, một tách trà, ông uống như đang đợi.

Chà, Bohemia à, những ngọn núi cách xa thế giới,

Chiếc xe cứu thương đang lao vào thành phố Viên.

 

Không chiến tranh, không pháo kích và chết chóc.

Quán xá phủ màu xanh đen, buồn tẻ hắt hiu.

Rèm hoa hồng đỏ, chân đèn sáp nến dập dìu

Phủi sạch tiếng Đức, Praha hát bằng tiếng Séc,

 

Lemberg* quốc huy của đại bàng bản ngã lẫm liệt,

Ngọn núi Bukovina nằm dưới gót chân Rumani

Nhưng tai họa chưa đến gần, thứ tai họa chết tiệt...

Đế chế Áo. Và Viên sẽ sớm thôi, thưa các quý ông!

 

* Lemberg - là tên tiếng Đức của Lviv.

 

 

 

HÃY CHÚC CHO TÔI...

 

Cảm hứng, tương lai, hạnh phúc lớn nhất,

Quả mận, mơ, anh đào có khuôn đúc bên trong

Mặt trời, làn mây trắng, tiếng chim và ngọn lửa

Thế giới ấy từ xa xưa, lòng kiên trì tựa như đá lũa,

 

Sương rơi, cỏ hát, hóa tro tàn bởi bàn tay sấm chớp,

Nhận được dáng hình, như thể biết và ghi nhớ chúng

Vậy đâu là kết thúc, đâu điểm dừng, đâu là mấu chốt.

Họ nói rằng nhà thơ là thợ rèn để có một dòng thơ.

 

Mỗi dòng thơ tựa dao găm thép xoắn Damascus,

Như Thượng Đế trui rèn, thần Thi ca bay ngang qua!

Nào hãy chúc cho tôi - để thơ ngây và xa biền biệt!  

Để cuộc sống dễ chịu với tôi, giống như đất sét,

 

Để ngọn lửa chuyển hóa dần dưới những ngón tay

Trong những câu thơ khẽ chạm sẽ bay lên tức khắc,

Như linh hồn bướm, thiên thần, như một nàng tiên!

Và bạn đứng đó, không thở, không lời nào dám thốt.

 

 

 

RƯỢU VANG TOKAJI

 

Tôi sống cho bản thân và yêu bản thân

Và cuộc đời tôi như một làn gió nhẹ

Như mật ong của vùng Tokaj Hungary

Cùng rượu vang ở những nơi buồn tẻ.

 

Đường đến với ta ở ngay ngưỡng cửa

Và chúng gọi từ xa, khi ta trốn tìm,

Và tôi thấy số phận khác lặng im,

Tôi là vị thần của chính mình vẫn gọi.

 

Và đừng đi theo lối mòn đã định,

Và đừng nghe bằng tai nghe đã lạnh,

Và đừng viết theo thói quen nhiều người,

 

Chỉ cần biết rằng nó sẽ đến như chơi

Cỏ sẽ vươn cao và chim sẽ sải cánh,

Sẽ không thể khác - chỉ như vậy thôi!

 

 

 

MỌI THỨ ĐÃ QUA, BIẾN MẤT…

 

Mọi thứ đã qua, biến mất, còn mùa hè ngải cứu

Mùa hè Ấn Độ, mọi người quen gọi mùa thu,

Tập thơ mỏng tang ta bất chợt mua ở đâu đó,

Một tâm hồn bé mọn - vệt nắng thoáng nhìn...

 

Thượng Đế sống giữa hoang mạc ánh sao liệu có thành công,

Ngày trong suốt được Người khích lệ, vừa vang lên thoáng rõ!

Chúng con lắng nghe tiếng chuông hôm nay trong từng hơi thở

Suy nghĩ của Người đang chạy từ trái tim đến đỉnh thinh không.

 

Thật tuyệt diệu! Cây cối đã mọc lên từ hạt giống

Những hạt giống được người dân cẩn thận thu gom.

Sẽ có niềm vui trong nhà, có đàn chim di trú,

Bất chấp cả những ánh sao của bầu trời đêm.

 

(Rút từ tập thơ "Tiếng sáo ống sậy")

 

 

 

Mikhail Rakhunov

 

Mikhail Rakhunov sinh năm 1953, tại Kiev. Ông là nhà thơ, dịch giả, đồng thời là đại kiện tướng cờ vua quốc tế (vận động viên thể thao Liên Xô cũ). Năm 2008, ông xuất bản tại Chicago, Hoa Kỳ tập thơ "На локоть от земли" (tạm dịch: Nâng khuỷu tay khỏi mặt đất). Từ năm 2009, ông đã dịch thơ từ tiếng Anh sang tiếng Nga của các tác giả: Sarah Tisdale, Robert Lewis Stevenson, William Butler Yeats, Rudyard Kipling. Năm 2012, nhà xuất bản "Водолей" (Mátxcơva) đã xuất bản tập thơ của ông “Голос дудочки тростниковой" (tạm dịch: Tiếng sáo ống sậy). Năm 2016, tập thơ "Бабочка в руке" (tạm dịch: Con bướm trong lòng tay" được xuất bản tại Chicago, Hoa Kỳ. Năm 2018, nhà xuất bản "Aletheia" St. Petersburg đã xuất bản tập thơ tuyển chọn của ông "И каплет время..." (tạm dịch: Và thời gian đang rơi...). Ông từng đoạt huy chương bạc cuộc thi của các nhà thơ - dịch giả tại Liên hoan Thế giới lần thứ VI, mang tên "Эмигрантская лира - 2014" (tạm dịch: Cây đàn Lia di cư - 2014).

 

 

 

 

 

 

 

Михаил Рахунов

 

 

 

ПОЭЗИЯ

 

Где быт, суета и короста

Привычек оставили след,

В сетях своего благородства

Живет, задыхаясь, поэт.

 

В помятом камзоле, при шпаге

Сидит за столом, одинок,

И мысли его на бумаге

Острей, чем у шпаги клинок.

 

Пусть мимо грохочет эпоха,

Варганя делишки свои,

И с некою долей подвоха

Молчат за окном соловьи,

 

Но там, в несгорающей выси

Другой на события взгляд —

Там звезды рождаются мыслью

И буквами в небе горят.

 

Беззвучно в мерцающей бездне,

Послушны игре волшебства,

Сплетаются звезды в созвездья —

За буквою буква — в слова.

 

И стих, бесконечный и тонкий,

Бежит за строкою строка,

Как будто бы острой иголкой

Незримая пишет рука.

 

Так вот почему ты такая,

Поэзия! Вот почему

Мы долго глядим, не мигая,

В бескрайнюю звездную тьму!

 

И, бредя заведомым раем,

Мы знаем уже навсегда

Какую мы книгу читаем,

Где каждая буква — звезда.

 

 

 

ПАМЯТИ АВСТРИЙСКОЙ ИМПЕРИИ

 

Говорящий безупречно по-немецки господин

Коротает поздний вечер, он несчастен, он один,

Его усики, как спицы или стрелки у часов,

У него глаза лисицы, в сердце — дверка на засов.

 

Нет, ему не улыбнуться: трость, перчатки, котелок,

Чашка чая, торт на блюдце, очень медленный глоток.

Ах, Богемия, ах, горы, далеко до Мировой,

В город Вену мчит нас скорый, бьет на стыках чардаш свой.

 

Нет войны еще в помине, нет обстрелов и смертей.

В ресторане сумрак синий, скука, несколько гостей.

В красных розах занавески, в канделябрах свечек воск…

Будет Прага петь по-чешски, отряхнув немецкий лоск,

 

Будет Лемберг* герб орлиный крыть с холопской прямотой,

Будут горы Буковины под румынскою пятой.

Но еще беда не близко, далеко еще беда…

Ночь империи Австрийской. Скоро Вена, господа!

 

* Лемберг — немецкое название Львова.

 

 

 

ПОЖЕЛАЙТЕ МНЕ...

 

Вдохновений, перспектив, счастья самого большого,

Абрикосов, вишен, слив, где внутри найденыш — слово!

Солнца, белых облаков, крика птицы, розы пламень…

Испокон наш мир таков, где упорство точит камень,

 

Каплет каплей, прёт травой, пепелит руками молний,

Добывает образ свой, будто знает все и помнит

Как должно быть, где конец, остановка где, — где точка.

Говорят, поэт — кузнец, посему пусть будет строчка

 

Каждая, — как тот кинжал из витой дамасской стали,

Будто бог ее ковал, будто музы пролетали! —

Вот что пожелайте мне, — пусть наивно, пусть старинно! —

И да будет бытие мне податливо, как глина,

 

Чтоб под пальцами огонь превращался постепенно

В те стихи, что только тронь — и взлетят они мгновенно,

Будто бабочка-душа, будто ангел, будто фея!

И стоишь ты, не дыша, слово вымолвить не смея.

 

 

 

ТОКАЙ

 

Живу себе, себе же потакая,

И жизнь моя, как легкий ветерок,

Который мед венгерского Токая

Смешал с вином нехоженых дорог.

 

Дороги к нам приходят на порог

И вдаль зовут, туда же убегая,

А мне судьба мерещится другая,

Я сам себе, как говорится, бог.

 

И не идти проторенной тропою,

И не звучать простуженной трубою,

И не писать по замыслу зевак,

 

Но просто знать, что все еще случится,

Взойдет трава, расправит крылья птица,

И будет не иначе — только так!

 

 

 

ВСЕ ИСЧЕЗЛО, ПРОШЛО…

 

Все исчезло, прошло, лишь осталось полынное лето —

Бабье лето, которое осенью люди зовут,

Тонкий томик стихов, по наитию купленный где-то,

И немного души — еле видимый солнца лоскут...

 

Как же ты преуспел, Бог, живущий в межзвездной пустыне,

День прозрачный, тобой окрыленный, чуть слышно звенит!

И мы слушаем звон, приносящий дыханье поныне

Твоей мысли, Создатель, бегущей от сердца в зенит.

 

Как же здесь хорошо! От плодов повзрослели деревья,

Те плоды не спеша собирает в корзины народ.

Будет радость в дому, будет птиц перелетных кочевья,

И всем бедам назло в ярких звездах ночной небосвод.

 

 

 

Михаил Рахунов

 

Михаил Рахунов (род. 1953, Киев) — советский спортсмен (русские шашки), международный гроссмейстер, гроссмейстер СССР, поэт и переводчик. В 2008 г. опубликовал в Чикаго сборник стихотворений «На локоть от земли». С 2009 года занимается переводами англоязычной поэзии: Сара Тисдейл, Роберт Льюис Стивенсон, Уильям Батлер Йейтс, Редьярд Киплинг. В 2012 году издательство Водолей (Москва) выпустило книгу стихотворений поэта «Голос дудочки тростниковой». В 2016 году в Чикаго, США вышла книга стихотворений «Бабочка в руке». В 2018 году издательство "Aletheia" Санкт-Петербург издало книгу избранных стихотворений "И каплет время..." Является серебряным призёром конкурса поэтов-переводчиков Шестого Всемирного фестиваля «Эмигрантская лира — 2014»

 

 

 

 

 

 

 

 

BÀI KHÁC
1 2 3 4 5  ... 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị