Thơ Irina Aramyan Mkrtchyan (Cộng hòa Armenia) - Đặng Xuân Dũng dịch từ tiếng Nga
Irina Aramyan Mkrtchyan (Cộng hòa Armenia)
Đặng Xuân Dũng dịch từ
tiếng Nga
Nhà thơ Irina Aramyan Mkrtchyan
Irina Aramyan Mkrtchyan là nữ thi sĩ đương đại người Armenia. Bà sinh ngày
16 tháng 11 năm 1962, tại thành phố Leninakan thuộc nước Cộng hòa Armenia. Tác
giả của ba cuốn sách: “Với ngày đã qua”, “Sau khi tĩnh lặng”, “Từ khôn ngoan
đến mất lý trí”. Bà là đồng tác giả của 22 cuốn sách. Thành viên của “Liên đoàn
Nhà văn California”. Thành viên của “Hội liên hiệp các nghệ sĩ”. Nhà thơ xuất
sắc nhất các năm 2021-2022 của Armenia. Các giải thưởng: “Grakanutyan Mshak”,
“Erakhtik”, giải thưởng của quỹ Armenia “Zvartnots”, giải thưởng “Người phụ nữ
của năm” của quỹ Armenikos. Số phận của nữ thi sĩ Irina Aramyan Mkrtchyan gắn
bó chặt chẽ với số phận của quá khứ, hiện tại và tương lai nước Cộng hòa
Armenia. Bà là nhà phân tích tâm lý giàu kinh nghiệm và là nữ thi sĩ thông thái,
tài năng. Tác phẩm thơ của bà thấm đẫm nỗi đau của đất nước và con người, với
niềm tin lớn lao vào tương lai tươi sáng. Những tác phẩm ấy mô tả trải nghiệm
cảm xúc cá nhân, nhà thơ đã làm nổi bật và khái quát những giá trị con người và
dân tộc Armenia. Đó là tính nhân văn, tình yêu thương, sự trung thực, cao cả,
chân lý, sự cao thượng, triết lý sống, triết lý sáng tạo, nghệ nhân vĩ đại sáng
tạo ra vận mệnh của dân tộc Armenia. Từng lời nói, từng dòng chữ của bà đều
sống động. Mỗi hiện tượng trong dòng thơ của bà đều giàu trải nghiệm, như được
hít thở và đồng hiện trong những thế giới khác nhau, trong thực tại tâm linh,
mang đến cho độc giả ánh sáng và hy vọng, tràn đầy ý chí và lòng dũng cảm, cho
tất cả những ai có thể đánh giá cao nghệ thuật đích thực. Những bài thơ của bà
đều truyền cảm hứng cho chúng ta, suy ngẫm về thực tại, ca ngợi tình yêu và cuộc
sống.
Nhà thơ Armine Vagramyan Pahlavuni dịch từ tiếng
Armenia sang tiếng Nga và viết lời giới thiệu.
TRÍCH TỪ CUỐN SÁCH “TỪ KHÔN NGOAN ĐẾN MẤT LÝ TRÍ”
1.
Trong
giấc mơ không có ngày mai
Chúng
ta đã bác bỏ nỗi đau của người khác
Chúng
ta đã cày nát tâm hồn của chính mình...
Chúng
ta không hoàn hảo trong lòng tin.
Và
chúng ta luôn mang tình yêu yếu đuối
Chúng
ta không bao giờ nhận ra mình trong tội lỗi,
Chúng
ta đã sống biếng lười...
Chúng
ta đã đánh mất bản thân...
Chúng
ta đã lạc đường...
Bây
giờ chúng ta đang chìm vào quên lãng,
Và
chúng ta được nhấc lên mà không có sợi dây liên hệ nào...
Những
ngày vô tận đã kết thúc
Và
không có ngày mai trong giấc mơ
Những
sai lầm xưa cũ được sửa ở đâu?
Những
trang giấy mới có giữ được lề?
Một
bản nháp luôn bị bỏ dở.
Tôi
chôn mình vào cuối một ngày mới...
Mỗi
buổi sáng được sinh ra với tôi
Như
một giấc mơ rạng rỡ
Cùng
chết với tôi trong màn sương ban ngày...
13.07.2021
2.
Xin hãy làm ơn đưa con ra khỏi cây thánh giá:
Mẹ hãy làm sống lại tinh thần của con và tha thứ cho con
Sự chuộc lỗi của con và những lỗi lầm xưa cũ
Nhưng hãy tha thứ trên mặt đất này, chứ không phải trên trời...
Xin hãy làm ơn đưa con ra khỏi cây thánh giá:
Từng phần, từng bộ phận mà họ đã lấy của con,
Tội lỗi xấu xa của con, là chết vì tuổi tác,
Rất nhiều cuộc đời đã hiến dâng cho sự chuộc lỗi!
Xin hãy làm ơn đưa con ra khỏi cây thánh giá
Sau khi con là con trai của mẹ
Con trở thành người duy nhất bị đóng đinh.
Nhân vật Judas là ai
Tội lỗi thế giới gây ra cho con,
Và thế giới tội lỗi đã trở thành một vị quan tòa?
Từ nay về sau, hãy đóng đinh những kẻ tội lỗi vào cây thánh giá
Xin làm ơn hãy tha thứ cho con...
Con không biết được và không cho phép
Tội lỗi của con chết trong nhiều thế kỷ,
Thể xác bị đóng đinh trên cây thánh giá
Xin hãy làm ơn đưa con ra khỏi cây thánh giá
Để chuộc lỗi lầm, than ôi, máu đã không còn.
24.04.2022:
3.
Sự
kiên nhẫn của tôi chính là người hành hương của đức tin...
Tôi
luôn đóng cửa
Và
nhanh hơn một lời nói, các ranh giới đang thay đổi...
Tôi
kéo chiếc xe thành công mà không cần người đánh xe
Trên
đôi vai không có cánh tay mình
Tôi
là người bản địa, là ngọn lửa, là xe thồ hàng
Và
xương sống không chân của tôi
Để
lại dấu ấn ở khắp mọi nơi.
Và
một nhạc sĩ lãng du
Viết
những bài hát về sự trở về.
Một
nhà thơ lãng du
Làm
rối bời nỗi nhớ nhà.
Giữa
những hàm răng dơ bẩn, những lời nói dối cục mịch,
Và
nhanh hơn một lời nói, số phận của tôi đang thay đổi
Các
địa chỉ của tôi, giống như đường khâu đang chạy, quay không mục đích...
Tôi
đã trở thành một tù nhân của sự kiên nhẫn, hay niềm tin của tôi đang phản bội
tôi...?
17.06.2022:
4.
Từ bình minh tưởng tượng của tôi,
Những mảnh vụn còn sót lại trong hoàng hôn...
Tất cả chỉ có những khoảng ngắn, sau giờ học,
Nơi đó bạn phải xếp đặt cuộc sống của bản thân
Nơi bạn có thể gặp nhiều hoàng hôn và bình
minh hơn...
Tôi tạo ra bình minh, lan tỏa trước gió,
Để sau đó thu thập từ hoàng hôn
Những mảnh sao của tôi...
Giữa những thay đổi, sự đình chiến không
phải bài học, mà cuộc chiến tranh,
Và những bộ quần áo treo trên dây không có
chủ nhân,
Và không có ai để dọn dẹp những đồ bỏ đi
trong sân.
Tôi luôn nghĩ sự biến đổi dài của bình
minh
Để thời gian trở về không bị biến mất đôi
dòng thực tại!
29.05.2022:
TỪ CUỐN SÁCH “SAU KHI TĨNH LẶNG”
Có
lẽ cuộc sống đã nhiều sắc màu hơn
Cái
gì đó màu đen - trắng mà tôi có
Nhất
quán như bàn phím.
Màu
trắng biến thành màu đen không thể nhận ra.
Nhưng
bằng cách nào đó, màu đen kéo dài hơn...
Và
mỗi màu để lại một tông màu riêng:
Giống
như một bàn phím đen - trắng...
Có
lẽ tôi đã thờ ơ
Với
màu sắc khác có trên thế giới?
Có
lẽ tất cả chỉ có hai màu đen - trắng,
Giọng
nói chỉ còn lại từ màu trắng của tôi,
Để
sau đó tôi phát âm trong im lặng.
ИРИНА АРАМЯН МКРТЧЯН
Ирина Арамян Мкртчян -
современная армянская поэтесса. Родилась16.11.1962г
в городе Ленинакане Республики Армения. Автор трех книг : «С прошедшим днем», «После
молчания»,«От здравомыслия к безумию». Соавторша двадцати двух книг. Член «Союза писателей Калифорнии». Член «Союза
деятелей искусства». Лучший поэт 2021-2022гг. Награды: «Граканутян мшак», «Ерахтик», награда
армянского фонда «Звартноц», фонда АРМЕНИКОС «Женщина года». Имеются грамоты. Судьба поэтессы неразрывно
связана с судьбой своей страны, ее настоящим, прошлым и будущим. Она - опытный
психоаналитик и мудрая поэтесса. Ее поэтическое творчество пропитано болями
родины и народа, великой верой в будущее. Описывая свои личные душевные
переживания, поэтесса выделяет и обобщает такие общечеловеческие и национальные
ценности, как человечность, любовь, честность, возвышенное, истина,
благородство, философия жизни и творчества, великое мастерство творить судьбу
нации. Каждое ее слово, каждая строчка прожита и жива. Каждое явление в его строках
богато переживаниями, дышит и живет также в параллельных мирах, в духовной реальности, дарит свет и
надежду, наполняет волей и мужеством каждого, кто может ценить истинное
искусство. Все ее стихи воодушевляют, заставляют задумываться над бытием,
воспевают любовь, воспевают жизнь.
Стихи переведены с армянского языка
на русский переводчицей АРМИНЭ ВАГРАМЯН
ПАХЛАВУНИ
ИЗ КНИГИ "ОТ ЗДРАВОМЫСЛИЯ К
БЕЗУМИЮ"...
1.
У
мечты нет дня завтрашнего,
Мы
опровергли боль другого,
Мы
собственную душу вспахали...
В
вере мы оказались несовершенны.
И мы всегда бываем слабыми в любви,
Мы
себя в грехе никогда не узнавали,
Мы лениво жили...
Мы
от себя уходили…
Мы
сбились с пути...
Теперь
мы качаемся в небытие,
И
мы снова повесились без веревки...
Кончаются
бесконечные дни уже,
И
нет завтрашнего дня у мечты,
Где
старые ошибки исправляют?
Есть
ли на новой странице поля?
Один
черновик всегда незавершенным оставляют.
Я
похоронил себя в конце нового дня...
Каждым
утром со мной рождается,
Одна
мечта лучезарная,
Умирает
также со мной в тумане дня...
13.07.2021
2.
С креста меня, прошу,
сними:
Мой дух ты воскреси и
мне прости
Искупление мое и
старые грехи,
Но не на небе, а на
земле прости…
С креста меня, прошу,
сними:
По горстке, по частям
отбирали у меня,
Дурной мой грех,
умирает от старости,
Много жизней унес
алтарь Искупления!
С креста меня, прошу,
сними:
Я после сына твоего
Единственным распятым
стал.
Кто Июда тот, что
вновь,
Мирские грехи на меня
нагнал,
И грешный мир судьей
мне стал?
Отныне грешников
распни,
Прошу, меня прости…
Был непознаваем и не
был отпущен
Мой грех, что долгие
века вот умирает,
Мое тело закалывают на
алтаре,
С креста меня, прошу,
сними
Для искупления, увы,
нет крови.
24.04.2022:
3.
Мое
терпение - паломник веры...
Я
постоянно закрываю двери,
И
быстрее, чем голос, меняются границы…
Я
тяну колесницу удачи без кучера,
На
своих безруких плечах
Я
ведь оседлой, пламенной, вьючной была.
И
мой безногий позвоночник
Повсюду
след оставляет.
И
странствующий музыкант
О
своем возвращении песни пишет.
Странствующий
поэт
Адреса
ностальгии путает.
Между
грязными зубами, запуталась ложь провинциальная,
И
быстрее, чем голос, судьба моя меняется
Мои
адреса, как бегущие строчки, бесцельно крутятся …
Пленником
ли терпения я стала, или предает моя вера меня...?
17.06.2022:
4.
От выдуманного моего рассвета,
Остались клочья на выступах заката...
Все, что было - короткие перемены, после
урока,
Где ты должен жизнь свою разместить,
Где больше закатов, рассветы можешь
встретить...
Я творю рассвет, расстилая напротив ветра,
Чтоб потом собирать с выступов заката
Зазвезденные мои клочья и лахмотья…
Между переменами перемирия не урок, а
война,
И нет у
белья, висящего на веревке, хозяина,
И некому
убирать все брошенные вещи со
двора.
Я постоянно придумываю длинную перемену
рассвета,
Чтоб в течение бытия не потерять время
возвращения!
29.05.2022:
ИЗ
КНИГИ «ПОСЛЕ ТИШИНЫ»
Может,
жизнь более красочной была
Что-то
черно-белое, что мне досталось
Последовательная,
как клавиатура.
Белое
в черное незаметно превращалось.
Но
черное длилось как-то дольше…
И каждый цвет оставил тон свой:
Как
на черно-белой клавиатуре…
Может
быть, я была равнодушной
К другим цветам в этом мире?
Может
быть, и было все в бело – черном,
Голоса
остались лишь от моего белого,
Чтоб
потом прозвучать в молчании моем.