0 giờ 17 phút 9 (thơ) - Nguyễn Quang Thiều

Nguyễn Quang Thiều

 


 

0 giờ 17 phút

 

 

1.

 

nhớ con chuột tri kỷ của những đêm hoang tàn và trống rỗng

chạy men theo hè phố lúc một giờ sáng

kẻ lạ mặt dùng ánh mắt thích dòng chữ vô hình lên trán

và tôi trở thành kẻ bị lưu đày trong giấc mộng chính mình

 

 

2.

 

đứa trẻ đái ướt sũng tóc tôi rồi bỏ đi

vẽ vào bóng tối một vệt trắng nguệch ngoạc

 

 

3.

 

Phấn ngồi bất động dưới bóng của một cái cây ngôn từ

một đám mây những con bướm lấp lánh bay quanh

Như một cậu học sinh trốn lại lớp sau giờ tan học

Phấn đang xoá hết những chữ quen thuộc trên tấm bảng đen

để tìm một từ vựng

Có khả năng làm trống rỗng tất cả

 

 

4.

 

Hải Phòng đang chìm. Ôi Hải Phòng…

 

 

5.

 

H khóc ở đâu đấy. không làm sao tìm được đôi mắt của H

Như những hạt giống chứa chiếc mầm ánh sáng

Gieo trên cánh đồng mù

Đang tìm cách phá vỡ những cái vỏ

 

 

6.

 

Một tiếng gọi từ vùng thẳm sâu không có những cái miệng

Phấn từ từ đứng dậy vươn hai cành cây

Treo đầy những chùm quả tinh khiết

 

 

7.

 

Một tấm lưới khổng lồ trôi trên những nóc nhà

Và một con Sơn ca đánh mất giọng nói

rúc sâu trong da thịt chúng ta.

 

(Rút từ “Châu Thổ”, tuyển thơ của Nguyễn Quang Thiều, Nxb. Hội Nhà Văn, 2011).

BÀI KHÁC
1 2 3 4 5 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị