Tập thơ GỌI XANH - Mai Văn Phấn


Thiết kế bìa sách: Tác giả




NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN - 1995 

 

 

 

Viết cho cây sáo

          

Tôi thổi vào lòng ống sáo tối đen địa ngục, để tìm ra bảy lối tới thiên đường: đồ rê mi fa son la si.

 

Từng âm giai vỗ cánh bay đi, chao nghiêng trong ánh sáng bảy màu lung linh huyền ảo, để những bóng tối kia cũng mang hình ống sáo, cho tôi lại ghé môi khắc khoải thổi vào.

 

Rời bè trầm chúng bay lên cao, rồi thả vào đêm bao chiếc thang cung bậc. Nghe âm vang bước chân của bóng đêm nặng nhọc, đang lần từng âm vực mà lên.

Vũ trụ lầm lì lơ lửng trong đêm. Những con sóng dịu mềm cho bên lở biết mình còn đó, để ban mai thức dậy gặp bên bồi.

 

Mỗi góc tối trong tôi đang ngậm lấy âm thanh như ngậm vào vú mẹ, từ miệng mình he hé ánh sáng bồng bế nhau thong thả tràn vào.

 

 

 

Cây trên đảo

 

Cây mọc vô tình bên mép đá

Tán xanh như múa gốc như quỳ

Tôi chợt ngỡ ngàng cây phá thế

Nhựa tràn qua những thớ vân vi.

 

 

 

Vầng trăng và con đường

 

Anh là con đường lạc loài trong cỏ

Biết bao giờ tới được vầng trăng

Nước mắt đầu non nở thành hoa dại

Rũ tàn phiêu dạt chốn cô liêu.

 

Sương vương dày như đan như thêu

Không che được em một vầng sáng tỏ

Bóng em đi bằng bước chân của gió

Trên mình anh những tiếng chân nai.

 

Và trái tim bừng lên ánh ban mai

Tiếng chim gù rót vào ô cửa

Tiếng nước cuốn đi từng mảnh đêm sụp đổ

Em hay vầng trăng vừa lặn cuối con đường.

 

 

 

Em

 

Em, bông hoa rừng buổi sớm

Và anh bỗng thành hươu nai

Trời xanh xanh vạt cỏ dài.

 

Hồn anh những miền mây trắng

Theo em mải miết phiêu bồng

Chim lâng lâng về tầng không.

 

Trong mắt có dây tơ hồng

Rủ bóng hình em ngơ ngẩn

Rừng cây cây mọc muôn trùng.

 

Lá cuốn mùa thu trải thảm

Anh về ngủ dưới chân em

Cơn mơ mơ lạc giữa đền.

 

 

 

Mưa cuối hạ

 

Mưa cầm tiếng phách tiếng sênh
Cho ta buông giữa chiều chênh lệch chiều
Tim mình một thoáng không kêu
Lặng yên như có nhiễu điều phủ lên
Lá rơi lên tiếng kim tiền
Trong mưa nghe lọt cả miền âm dương
Sen tàn chờ gió rung chuông
Mưa như dây níu con đường vào chân
Hồn hoa ngủ giữa tay cầm
Mắt người khóc tựa ướt đầm cánh ong...

Ðem thời gian bắc cầu vồng
Gieo cơn mưa xuống cánh đồng tuổi thơ.

 

 

Nghe tin em sinh con

 

Mặt đất vừa qua phút lâm bồn

Anh về hụt bước trước hoàng hôn

Chân trời phía ấy vừa se lại

Chiều rỗng mặc kim chỉ gió luồn.

 

 

 

Nhớ Hà Nội

 

Có một chiều nao Hà Nội

Cất lên từ ngực biển đầy

Cả dấu chân em ngày ấy

Mắc vào tấm lưới anh vây.

 

Như vừa vang trong lòng tay

Lối cũ động thềm sấu rụng

Tiếng chim treo vào heo may

Trong lá khô rơi còn ấm.

 

Hồ Gươm tựa ngày biển lặng

Tháp Rùa đứng đó buông neo

Mặt người thành mây soi bóng

Nỗi buồn biêng biếc rong rêu.

 

Hà Nội ơi! Một cánh diều

Thả bằng sợi dây thương nhớ

Níu nghiêng cả mặt biển chiều

Nước dâng dạt dào sóng vỗ.

 

 

 

Nước mắt

   

Nước mắt những người đàn bà góa bụa mà đông thành tinh thể, thì làng tôi có bao nhiêu hòn Vọng-Phu. Nhưng nước mắt chỉ thầm như sương muối, tháng ngày tàn héo xuân xanh, rồi bay về trời tụ thành mây hồng hoang. Đám mây hình những người đàn ông mơ màng... mà không, họ đang thao thức trên đầu ta từng mảng rêu phong. Nỗi đau tận cùng bỗng nhiên thánh hoá. Các anh về rồi lại ra đi. Bởi sấm đã rung và chớp đã giật, mây chồng lên mây, người chất lên người.

 

Thương các chị mòn mỏi khóc bao đêm mà trời chỉ trả cho nước mắt đôi lần. Nước mắt bay ngang trời bầm tím! Từng mái gianh nghèo như mi mắt ai đẫm ướt. Các chị hứng mưa, giọt từng giọt như lần tràng hạt: Mưa! Mưa! Mưa!

 

Nụ hôn nào trong veo tan loãng thế. Các chị cầm tan nát đóa hoa mưa... 

 

 

 

Chơi với con

(Cho Ngọc Quỳnh)

 

Kiệu con trên vai đung đưa chao liệng

Bàn tay nhỏ xinh xòe đôi cánh én

Lòng nhẹ tênh cha muốn cất cánh bay

Nhưng chân tay cha lại thô và dày.

 

Ôm mái đầu cha bồng bềnh như mây

Con rạng rỡ tầng trời trước mặt

Tiếng con cười thiên thần ca hát

Trang nghiêm

                          Cha chịu

                                         Phép lành!

 

Tâm hồn cha bỗng thấy ngút ngàn xanh

Bao rễ non tơ luồn qua chân tóc

Trái tim cha bồi hồi bật khóc

Run từ ngày biếc đến đêm nhung.

 

 

 

Bạn

(Tặng Trương Nam Hương)

 

Một chiều bạn không tới

Chim gọi hoài trong cây

Hồn lá rơi loạng choạng

Thiếp đi trên đất dày.

 

Mùa thu trên tay gày

Nâng chén trà lẻ bạn

Bóng mình trong lòng chén

Mà hồn ngoài chân mây.

 

 

 

Lơ lửng

 

Mùa thu còn ở trên cao
Ngu ngơ buông thả ngọt ngào lưỡi câu
Hồn ta thoát xác ve sầu
Bóng cây đậm nhạt biết đâu mà tìm
Trời trong rơi những lặng im
Lỏng buông cho gió cuốn chìm hút xa
Chỉ còn ta lại với ta
Cỏ run đầu ngõ như đà cắn câu...

 

 

Mơ hồ

 

Lặng ngồi như thân dâu

Đế giày bám xuống đất

Nắng tơ tằm ngây ngất

Mây đầy vơi trên đầu.

 

Chân nghe từ vực sâu

Có tiếng tằm ăn rỗi

Nắng hay tấm vải màu

Bóng ta thành khung cửi.

 

 

 

Em và biển

 

Em thở êm như biển lặng tờ

Hay đâu có bão ở trong mơ

Tay em, anh khẽ nâng trên ngực

Như kéo con thuyền lên cát khô.

 

 

 

Kinh cầu ban mai

 

Tay ta những ngón sum suê
Gọi nhau mười nẻo đi về lặng câm.

Trong sương khói có sóng gầm
Một mai vọng xuống cát lầm tạnh khô.

Mặt người viên cuội chơ vơ
Bông lau sóng tóc bơ phờ bạc mau.

Hoa tàn cây vẫn còn đau
Hương thơm quyến luyến trên đầu cỏ xanh.

Hồn mình dựa chốn mong manh
Rồi hư danh ấy cũng thành hư không.

Mắt vừa mở với rạng đông
Chân trời hổn hển phập phồng ngón chân.

 

 

Đêm ở Thụy Khuê

 

Vạt cỏ xưa hai đứa mình ngồi, giờ là nền ngôi nhà cao tầng, để anh làm con bướm chập chờn giữa phố, tìm lối ngày nào lạc cánh bay. Khuôn mặt em vừa hiện trong vòm cây sót lại, tán lá đung đưa  như bát nước đầy. Anh ướt cánh và dừng chân ở đó.

 

Gió ở đâu lần về gõ cửa. Anh vội vã vùi cơn mơ vào gối chăn. Thụy Khuê đêm nay trăng rằm. Mặt hồ Tây xanh xanh vòm lá. Những bông hoa bèo hay bóng dáng hồn ai vừa đậu, dễ chừng chạm vào là cất cánh bay...

 

 

 

Rượu xuân

 

Mùa xuân nâng chén ngang mày
Hạt mưa vơ vẩn lấp đầy khoảng không
Tay anh sương khói nhập đồng
Cho em so lại từng chồng đũa son.

Thương nhau uống hết lại còn
Ta leo lên tới chon von bồng bềnh
Nỗi buồn cầm cũng nhẹ tênh
Buông vào đáy nước rùng mình đậu tăm...

Hương hoa giăng với tơ tằm
Ta hay con kén đang nằm trên nong.
Bầu trời tựa cái chén không
Ðem hồn ta rót cho hồng chân mây.

 

 

Lẩn thẩn lúc chăn vịt

 

Đi hết triền sông

Những con vịt lạc vào đầm lầy

Tôi ném nắm đất để chúng quay lại.

 

Đến lượt những ý tưởng của tôi giữa đầm lầy khắc khoải

Thèm một nắm đất ai ném trước mặt

Để choàng tỉnh thấy mình là con vịt ngẩn ngơ.

 

 

 

Thanh minh

 

Cháu thắp nén nhang mở cửa

Khói hương bay vẽ con đường

Ngửa mặt trời trong như nước

Đất chìm xuống đáy đại dương.

 

Để lại trên bờ vấn vương

Chỉ còn thơ ngây như cá

Cháu gọi lay màn âm dương

Giọng bà ấm vào cơ thể.

 

Gió run hình tay bà vẽ

Vào bàn tay cháu ngày xưa

Bàn tay giờ như rong bể

Mộ bà một nấm san hô.

 

 

 

Nét quê

 

Chênh vênh nhịp cầu ao

Ru ta hoài... lặng lẽ

Có con cáy ngạo nghễ

Đang bò trên cánh bèo.

 

Không gian như quang treo

Đu ta lên lơ lửng

Xin đừng ai khẽ động

Mà tan lòng ao sâu.

 

Đã nhuộm từ thuở nào

Lưng cáy màu áo mẹ

Lòng ta là củ nâu

Nhịp chày tim đang giã.

 

 

 

Cảm giác mùa thu

 

Một sớm hồn ta trong ngục tối

Lá khô tiếng khóa động trên đầu

Thân xác bỗng thôi làm cai ngục

Hồn theo heo may không biết về đâu!

 

 

 

Em gái đi lấy chồng

 

Đưa dâu qua chiếc cầu tre

Lòng anh chạm lá chua me chạnh buồn

Nắng run trên cánh chuồn chuồn

Ngõ sâu như sợi chỉ luồn buộc quanh

Tuổi em như hoa dành dành

Hương bay đã mắc tơ mành nhện giăng

Ao người ta nước dung dăng

Vầng trăng em cất lên bằng vó thưa

Giấc mơ ủ xuống gáo dừa

Hoa cau còn rụng, vại mưa còn đầy

Đường trơn cây cỏ dang tay

Quang trành gót nhỏ đỡ gày đồng xa.

Em ơi, từ độ vắng nhà

Cá rô kho mặn ăn ba bốn ngày!

Màn lưa thưa gió heo may

Chắc là mẹ ngủ đêm nay chập chờn…

 

 

 

Giáng sinh

 

Đôi môi

Nơi đất trời gặp nhau

Mở những lạch nguồn tìm về biển cả.

 

Ta mang nụ hôn

Như con cá mang đuôi và vây lưng

Quẫy vào biển rộng,

Con chim mang tiếng hót sáng choang mơ mộng

Lần hồi gieo xuống bãi bờ xanh.

 

Thế rồi sóng biết thầm thì

Mây biết che đi nỗi buồn tiễn biệt...

 

Và ta biết mình đã được sinh ra.

 

 

 

Chiều

 

Những giọt hoang vu lăn xuống ngực

Tràn qua bờ mộng bóng em xa

Nơi anh đang đứng là chân thác

Réo mãi ngàn năm ướt mặt nhòa.

 

 

 

Anh về

 

Anh về không xao động gió

Trời trong như nước đánh phèn

Vườn em, chờ không trút lá

Chuồn chuồn ngóng đậu ngoài hiên.

 

Nhìn nhau tựa hai giọt nước

Tan vào những khoảng vu vơ

Cùng góp với ai ngọn lửa

Dẫu là mình thành lá khô.

 

Theo em lạc vào vườn xưa

Nơi các thiên thần đã ngự

Nhớ thương cả lúc anh về

Lòng em cũng thành xứ sở

 

 

 

Nghi Tàm

 

Cây lá ở Nghi Tàm

Thon những bàn tay Phật

Ta nhìn vào sương tan

Thấy lòng mình trong vắt.

 

Tiếng thời gian khoan nhặt

Bên thềm rêu gọi hè

Không gian như phủ chúa

Hoa cười vang cung mê.

 

Ai đang dẫn ta về

Thành Thăng Long mây khói

Nền xưa và dấu xe...

Phải tiếng em vừa gọi?

 

Màu hoa chừng rất vội

Hồn ta cứ la đà

Chắp tay làm chiếc lá

Ngỡ mặt mình đơm hoa.

 

 

 

Cát bụi và tôi

 

Ký ức tuổi thơ hun hút xa như chiếc vòi rồng

Cuốn sạch cả bờ sông cát bụi

Tôi sợ hãi nép vào bóng tối

Thương dấu chân mình cùng đàn kiến lang thang...

 

Giờ nỗi cô đơn lại sà xuống vần xoay

Chiếc vòi rồng muốn hóa thân tôi thành cát bụi

Mặt trời chiều hay trái cây chín vội

Rụng xuống lòng mình

                                        Trĩu nặng

                                                         Trần gian.

 

 

 

Nhớ sông quê

 

Mây lùa theo gót chân ai

Đẫm một triền lau phơ phất

Dắt nhau qua cầu độc mộc

Bóng mình sông nước đa mang

Thoáng đã trôi vào xa lắc

Còn vang vang tiếng gõ phàng.

 

Nước cuốn chiều nao nghịch phách

Mình anh xoay bốn phương trời

Tay nâng cây đàn lên ngực :

“Bên tình dậu mà tình ơi...”*

 

____________

*  Lời một điệu chèo

 

 

 

Hoa ngọc trâm


Hương hoa vừa đến cùng ta
Mắt chờ ấm cả sương sa cuối chiều
Xuân về trong gió liêu xiêu
Nỗi buồn đã hé ít nhiều lá non
Ðài hoa hay bóng trăng tròn
Lung linh buông xuống lối mòn bàn tay
Mùa hoa gom cả ánh ngày
Cho xanh hồn lá nhẹ bay về trời
Thấy mình là gió thoảng thôi
Còn trăm năm giấu nụ cười trong hoa.

 

 

Chiều Trà Cổ

 

Biển lặng, anh im lìm như cát

Dấu chân em lún xuống thon mềm

Tưởng anh giữ con thuyền mắc cạn

Nước cồn cào nâng cả chiều lên.

 

 

 

Em cho con bú

 

Chiều nay em cho con bú. Ngoài kia từng chân kiến đang đi, từng cánh ong vẫn còn đang vỗ. Nơi anh về trú ngụ là ô trời xanh trong mắt em cười. Hạnh phúc nào bằng ta bên nhau thảnh thơi, như được xoải mình nơi chân đê cát mịn. Anh hôn lên ngực em căng đầy thơm mát, chiều ngọt ngào cánh cò cánh vạc, qua môi anh khẽ đậu xuống hồn. Căn phòng mình chẳng còn những bức tường bao quanh và không gian thành thời gian thánh thiện, khi anh mải mê nhìn vầng ngực em dâng đầy như biển, cứ thu mình tìm vào miệng con be bé xinh xinh...

 

Nghe đâu đây có tiếng thạch sùng điểm nhịp, hay những giọt nước xa xưa đang rơi vào vại nước nhà mình.

 

 

 

Bừng tỉnh trên tàu

 

Tôi đứng lên nhường chỗ cho thiếu phụ đang tựa lưng gần bậc cửa. Chị vội vã lắc đầu và cảm ơn chiếu lệ. Về ghế của mình, tôi lơ đãng nhìn qua cửa sổ con tàu và ngủ thiu thiu.

 

Đoàn tàu băng qua bao cây số, đưa giấc mơ của tôi đến những nơi giời ơi đất hỡi ... Tôi đi ra khỏi tôi, ra khỏi con tàu.

 

Có tiếng sóng biển rào rạt đập vào bờ làm tỉnh giấc. Đang bàng hoàng run rẩy, tôi nhớ ngay đến người phụ nữ xa lạ kia liệu có ngủ́ thiu thiu, để lỡ trượt chân ngã xuống đường tàu.

 

Nhìn chẳng thấy chị đâu. Hay chị xuống ga nào? Có cái ga ấy không? Có cái ga ấy không? Có cái ga ấy không? Trong giấc ngủ của tôi vừa nãy! 

 

 

 

Qua hoàng hôn

 

Hoàng hôn như một cửa chùa
Hư không trên ngón tay vừa đi qua
Ta ngồi nhập định cùng hoa
Thành chuông ai thỉnh ngân nga cỏ mềm
Cầm tay gió dắt vào đêm
Mà hồn xanh lỡ để quên cuối trời
Dấu chân xin cát chớ vùi
Cho ta về lại luân hồi kiếp sau.

 

 

 

 

 

 

 

 


image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị