Những ảnh hưởng khuynh hướng siêu thực trong tập thơ “Hôm sau” của Mai Văn Phấn (phê bình) - Vũ Thị Thảo
Những
ảnh hưởng khuynh hướng siêu thực
trong tập thơ “Hôm sau” của Mai Văn Phấn
Vũ Thị Thảo
Đọc thơ Mai Văn Phấn, đặc biệt ở giai đoạn sau, cảm nhận đầu tiên
của tôi là nhà thơ luôn nỗ lực cách tân bởi cái cách viết mã khóa kết hợp với một số khuynh hướng thơ ca, như siêu thực,
tượng trưng, hậu hiện đại, tân cổ điển... Với cách viết này, chắc chắn thơ Mai
Văn Phấn không có nhiều độc giả. Nhưng một điều ngạc nhiên là mỗi lần đọc lại
thơ ông, tôi lại nhận biết thêm những tín hiệu thẩm mĩ mới, những khám phá mới
lạ, thú vị.
Nhà thơ Mai Văn Phấn đã xuất bản khá nhiều tập thơ, nhưng chỉ đến
các tập thơ Hôm sau (NXB Hội Nhà văn,
2009), và đột nhiên gió thổi (NXB Văn
học, 2009), Bầu trời không mái che
(NXB Hội Nhà văn, 2010) ông mới thực sự khẳng định được vị thế một trong những
nhà thơ cách tân hàng đầu của nền văn học hiện đại Việt Nam sau năm 1975. Kể từ
đó, Mai Văn Phấn dần đi đến xác lập cho thơ mình một phong cách, một thi pháp
riêng.
Từ khi ba tập thơ nêu trên được xuất bản đến
nay, theo thống kê của chúng tôi, đã có hơn 20 bài viết của giới nghiên cứu,
phê bình văn học, của các nhà thơ thẩm bình, đánh giá trên nhiều khía cạnh, góc
độ, phương diện. Cũng bởi ba tập thơ trên thể hiện được “độ chín” trong ngòi
bút sáng tạo thơ ông. Những tưởng như thế bạn đọc chẳng còn gì để khám phá, tìm
tòi nữa, rằng mọi giá trị của ba tập thơ ấy đều đã được các bậc tiền bối đào
xới công phu, kĩ càng. Nhưng không, điều lạ là thơ Mai Văn Phấn vẫn luôn được
độc giả tiếp nhận từ nhiều góc nhìn, từ những tâm thế mới. Trên thực tế, mỗi
người đọc chúng ta đều tìm thấy ở thơ ông những điều mới lạ, những giá trị khác
so với những giá trị đã được ấn định
trước đó. Vì thế, nhân dịp hội thảo thơ Mai Văn Phấn và Đồng Đức Bốn, tôi xin
được bày tỏ cảm nhận của mình về vấn đề: ảnh hưởng của khuynh hướng siêu thực
trong tập thơ Hôm sau của Mai Văn
Phấn.
Hôm
sau là tập thơ kết hợp uyển chuyển của ít nhất ba phong cách: tân cổ
điển, hậu hiện đại và siêu thực, trong đó tính chất hậu hiện đại tỏ ra lấn át
hơn cả, nhưng theo chúng tôi, những hình ảnh siêu thực trong Hôm sau cũng góp phần không nhỏ vào sự
thành công của tập thơ.
Chủ nghĩa siêu thực
là trào lưu văn nghệ xuất hiện vào khoảng sau chiến tranh thế giới
thứ nhất ở Pháp do André Breton và P. Soupault đề xướng với sự tham gia
của L. Aragon và P. Éluard. Quan điểm và thi pháp của họ chống lại sự
sùng bái các trào lưu văn học hiện thực và lãng mạn thế kỷ XIX, đưa
ra một phương pháp sáng tác mà họ gọi là “lối viết tự động”, tức
là ghi lại những ảo giác tự phát theo “trạng thái của những người
bị thôi miên”... Nói tóm lại, là theo chủ quan của người nghệ sĩ
thoát ly mọi liên hệ với thực tế xã hội. Họ chủ trương “giải phóng”
thơ khỏi những qui cách, lề lối gò bó trước đó mà họ cho là khuôn
sáo, hàn lâm, chủ trương dùng những từ ngữ kiểu cách, kỳ lạ, âm
luật và cú pháp thất thường. Đề tài của họ là những mơ tưởng
huyền ảo quái dị, là sự đau khổ nhớ nhung quá khứ, là tình yêu. Họ
cho rằng chỉ với lối sáng tác ấy người ta mới đạt đến một hiện
thực cao hơn hiện thực tầm thường hằng ngày, một “siêu hiện thực”,
chữ mà A. Breton đặt ra. (Bách khoa toàn thư Việt Nam)
Văn chương siêu thực có ở Việt Nam không? Theo nhà phê bình văn
học Đỗ Lai Thúy, trong văn học Việt Nam thế kỷ XX, tuy không có chủ nghĩa siêu
thực, nhưng bút pháp hoặc thi pháp siêu thực thì đã được các nhà thơ sử dụng và
đạt được những thành công nhất định. Người ta có thể thấy được điều đó đậm nhạt
ở Hàn Mặc Tử trong tập Thơ
điên, ở Nguyễn Xuân Sanh trong Xuân
Thu Nhã Tập, ở Nguyễn Đình Thi với những bài thơ không vần, ở Hoàng
Cầm trong Về Kinh Bắc,
ở thơ Ngô Kha và đặc biệt trong ca từ Trịnh Công Sơn... (Trích Lời giới thiệu của Đỗ Lai
Thúy cho chuyên đề về Chủ
nghĩa siêu thực, tạp chí Văn
học nước ngoài, số 5, tháng 9-10/2004.). Nhưng theo chúng tôi, thơ
ảnh hưởng của chủ nghĩa siêu thực ở Việt Nam còn được tìm thấy ở một số tác giả
khác như Thanh Thảo, Nguyễn Hữu Hồng Minh, Thận Nhiên, Văn Cầm Hải, Phan Huyền
Thư, Vương Huy, Trần Tiến Dũng, Phan Nhiên Hạo… và tất nhiên cả Mai Văn Phấn –
tác giả của tập thơ Hôm sau.
Trước đây, do quá đề cao chủ nghĩa hiện thực như một giá trị duy
nhất, nên chúng ta có phần hạ thấp, thậm chí hiểu sai lệch về chủ nghĩa siêu
thực, cũng như một số khuynh hướng thơ ca hiện đại khác. Đã đến lúc bạn đọc,
nhất là các nhà làm văn học nên thức nhận lại các khuynh hướng thơ ca hiện đại,
đi tìm hiểu và cần khẳng định nó. Bởi, tuy không còn tồn tại nữa, nhưng chủ
nghĩa siêu thực là một chặng đường tự nhận thức quan trọng của văn học với
những bài học lịch sử quý giá của nó. Hơn nữa, siêu thực tuy không tồn tại như
một chủ nghĩa, nhưng văn học hiện đại không thể thiếu nó với tư cách là những
yếu tố để tạo nên một hướng đi mới cho thơ ca.
Trong tập thơ Hôm sau,
27 bài thơ là 27 câu chuyện của Mai Văn Phấn. Điều đặc biệt là nhà thơ không kể
chuyện mà tạo ra những khả thể về những câu chuyện và mỗi độc giả có thể dựa
vào những khả thể ấy để kể chuyện theo cách riêng của mình.
Trong bài Vẫn trấn tĩnh tiến
khách ra ngõ, ta thấy nhà thơ Mai Văn Phấn đã tìm về miền vô thức, những ám
ảnh mơ hồ nhưng rất chân thực của con người:
Nhà mình
Mọi sự
đảo lộn
Không nhớ
bức chân dung hạ xuống từ bao giờ
Đâu rồi
chiếc đồng hồ chạy bằng dây cót?
Bộ ấm
chén giả cổ ai cho?
Rõ ràng, trước sự biến động dữ dội của cuộc
sống, sự đảo lộn của mọi trật tự xã hội trong cuộc sống hiện đại này thì việc
con người tồn tại, “sống” như một bóng ma có thể xảy ra, và do đó, việc anh ta
vô tình hay hữu ý đánh mất đi trí nhớ để rồi tồn tại một cách vô thức giữa cuộc
đời cũng là điều thật dễ hiểu.
Nhà thơ Đặng Thân trong một bài viết có tên Mai Văn Phấn và công nghệ cách tân thơ
đã từng nhận xét: “Thơ Mai Văn Phấn chan chứa cả trời vô thức”. Không chỉ tìm
về với miền vô thức của con người, thơ Mai Văn Phấn với ảnh hưởng của khuynh
hướng siêu thực còn đề cao cái ngẫu hứng, chú trọng việc ghi chép những cái
xuất hiện lướt qua trong đầu không qua sự kiểm soát của lí trí.
Ta có thể bắt gặp điều này trong bài thơ Không thể tin:
Nhưng
hình như
mọi
con vật trong nhà
vẫn
chế tác từ đồ phế thải:
con
mèo tam thể được sinh ra từ mớ giẻ rách?
con
cá bơi trong bể được gò hàn từ vỏ lon beer?
chim
họa mi hót trong lồng là chiếc ấm vỡ?
con
chó giụi đầu vào tay mình là cuộn báo cũ?
đàn
kiến đang nhẫn nại tha mồi là đống mạt cưa?
Tác giả từ một sự ngẫu hứng đã đề ra những
khả thể cho sự vật: Tại sao lại gọi đó là con
mèo mà không phải là mớ giẻ rách?
Tại sao lại gọi đó là con cá mà không
phải là vỏ lon beer? Hàng loạt câu hỏi
kiểu như thế được cất lên có vẻ như ngây ngô, buồn cười nhưng thực ra nó lại
mang một triết lí sâu sắc. Như một lời phản biện với quan niệm thông thường,
những hình dung mới của nhà thơ đã làm thay đổi ý niệm về những cái đã mặc
định. Sự thống ngự của chủ thể quan sát hiện lên ở đây để thách thức và đòi
thay đổi.
Ở bài Anh
tôi, ý tưởng nhờ người khác giữ hộ kí ức của nhân vật anh là một ý tưởng lạ. Nhưng còn lạ hơn khi: Tôi khuyên anh nên vẽ tranh hoặc viết sách. Nhưng anh đâu phải nhà văn,
họa sĩ. Tôi nêu nhiều giải pháp khác: cắt rời, khởi động lại, thu nhỏ, dừng đột
ngột, ninh nhừ, nghiền thành bụi... Lời khuyên ấy của nhân vật tôi quả thật xuất phát từ sự ngẫu hứng
và là một sự phi lí hết sức so với logic thông thường. Nhưng chính sự phi lí ấy
đã mang đến cho người đọc một thông điệp, một lời cảnh báo, đồng thời cũng có
thể là lời thức tỉnh: con người ngày nay dưới ảnh hưởng của môi sinh đang phải
hứng chịu một sự hủy diệt dần ở cả thể xác lẫn tâm hồn, trí tuệ.
Nhà văn Đặng Văn Sinh trong bài viết Mai Văn Phấn và khúc biến tấu “Hôm sau”
đã chỉ ra rằng: Nhân vật “Hắn” trong bài
thơ cùng tên là bóng ma của xã hội hậu hiện đại với thứ trật tự... phi trật tự,
tư duy logic... phản logic. Núp trong bóng đêm “Hắn” thể hiện sức mạnh bản năng
ngu xuẩn khi chơi trò đấm đối phương qua lỗ thủng tấm bìa. Đó là hành vi tự kỷ
ám thị hoàn toàn ngẫu hứng nhưng chưa chắc đã mắc chứng tâm thần phân liệt cho
dù đã được ai đó vinh danh là “nhà vô địch”. Và ở cuối bài viết, ông cũng
đã khẳng định: “Hôm sau thực chất là
bản giao hưởng với những biến tấu đầy ngẫu hứng”.
Ở một bài thơ khác, những ý nghĩ ngẫu hứng
giàu tính giễu nhại của trạng thái Tỉnh
táo tột cùng làm cho người đọc ngạc nhiên, thú vị:
Ý
nghĩ tôi muốn điều khiển con chuột chui từ cống hẹp
từ
tốn bò vào thùng rác nằm chết ngay ngắn
Xe
chở rác đem những con chuột đi chôn
vĩnh
viễn trong thành phố không còn chuột.
Một
cách nghĩ khác:
Múc
nước ở cảng Hải Phòng
nước
tự biến thành tinh khiết
tự
đóng chai lăn đến các nhà hàng, khách sạn
Người
nghèo đến đó mà thu tiền.
Nhiều bài thơ trong tập Hôm sau, Mai Văn Phấn đã vứt bỏ sự phân tích logic, đập tan các
gông cùm của lí trí, đạo đức, tôn giáo và chỉ tin cậy ở trực giác, giấc mơ, ảo
giác, ở những linh cảm bản năng và sự tiên tri. Với bài thơ duy nhất trong Hôm sau được viết trong một bầu không
khí liêu trai, nhà thơ đã mang đến cho người đọc trạng thái kinh hãi, rùng rợn
khi kể về một ông khách xuất hiện
trong ngôi nhà của mình, đang trò chuyện với mình thực chất là một bóng ma:
Pha
xong ấm trà
Quay
ra
Ông
khách không còn ở đó
Gọi
điện thoại
Người
nhà bảo ông ấy mất đã bảy năm
Chủ nhà tưởng mình nhầm lẫn, nhưng không
phải, sau khi đi anh ta ra ngoài và về lại nhà thì:
Trong
nhà
Trà
vẫn nóng
Đẩy
chén nước về phía ông khách đã ngồi.
Luồng
tử khí cao chừng một mét sáu dựng đứng trước mặt
Chốc
lại cúi gập.
(Vẫn trấn tĩnh tiễn khách ra ngõ)
Điều đó chứng tỏ Mai Văn Phấn đặc biệt tin ở
trực giác và linh cảm của mình. Không chỉ có vậy, nhà thơ còn thể hiện niềm tin
ở sự tiên tri trong bài Biến tấu con quạ.
Hình ảnh “con quạ” xuất hiện ở đầu bài thơ như một dự báo, một thiên khải:
Tử
khí kéo ngọn bấc tới đỉnh trời
Con
quạ rực sáng
Vị linh thần này của nhà thơ Mai Văn Phấn đã
phải khai sinh đến tận bốn lần. Để rồi đến lần cuối, nó hiện diện như một Ngôi
Lời:
Khai
sinh
Mực
đổ dưới chân và máu
vón
cục ở yết hầu, phế quản
Viết
một nét lên trang đầu
thấm
suốt cả ngàn trang sách.
Hình ảnh “con quạ” ở cuối bài thơ đã tạo cho
độc giả sự liên tưởng tới một vị chân tu đã đắc đạo, hoàn toàn dứt bỏ được mọi
hệ luỵ để bắt đầu một đời sống khác:
Con
quạ khật khừ xuyên đêm
Thảng
thốt kêu
Lần
đầu tiên tiếng động ra đi không vọng lại.
Bên cạnh đó, ta còn thấy trong Hôm sau một Mai Văn Phấn tin mãnh liệt
vào những giấc mơ với hàng loạt bài thơ như: Chỉ là giấc mơ, Ở những đỉnh
cột, Giấc mơ vô tận, Kể lại giấc mơ... Nếu như các nhà siêu
thực ở châu Âu thời kì trước tìm đến với giấc mộng và xem nó như một phương
tiện có sức mạnh toàn năng, có thể thay thế cho tư duy duy lý, giúp con người
đi hết chiều sâu của chính mình, tự bộc lộ tính chất toàn vẹn trong một thực
tại siêu đẳng ở đó hành động và mộng mơ, cái bên trong và cái bên ngoài, cái
vĩnh cửu và khoảnh khắc... - tất cả trộn lẫn, gắn kết với nhau, thì nhà thơ Mai
Văn Phấn đã sử dụng huyễn tưởng và giấc mơ trong thơ mình để biểu đạt những u
uất của sự sống mà con người đang từng ngày bươn trải trong thế giới phẳng này.
Ở bài Chỉ
là giấc mơ, Mai Văn Phấn hình như đang phiêu lưu trong một ảo giác khủng
khiếp, ở đó đầy rẫy những bất công, lừa lọc, hèn hạ, xấu xa, đê tiện, ác độc...
mà đỉnh cao là sự tha hóa của con người đến mức trở nên ngang hàng với thế giới
loài vật, đồ vật.
Và rồi Mai Văn Phấn lại có thêm một Giấc mơ vô tận mang tính chất dự báo cho
những bất trắc, sóng gió của cuộc sống con người ngay từ khi họ mới chào đời:
Mưa
thôi làm anh lạnh
đổ
vào giấc mơ gần sáng
những
con sóng đục ngầu
vỗ
vào bãi sú lúc sinh anh.
Đồng thời giấc mơ ấy còn mang theo dự báo về
sự chết chóc thê thảm của loài người như đặt một dấu chấm hết cho những chuỗi
ngày dài con người sống khổ đau trên trần thế:
Gió
lùa về
làm
khăn trắng quấn quanh gốc sú
trên
đỉnh trời linh cữu nhấp nhô.
Đọc Ở
những đỉnh cột, chúng ta thấy Mai Văn Phấn luôn sống trong sự trăn trở, bất
an trước sự tha hóa của con người, sự phi trật tự của xã hội. Trong cuộc hành
xác ấy, bằng những vần thơ của mình, nhà thơ đã thể hiện một niềm ước mong
thường trực: ông mong mỗi con người có thể tìm thấy cho mình một chỗ dựa tinh
thần, một bến đỗ bình yên, một động lực sống mạnh mẽ giữa cuộc đời đầy bất trắc
này. Và cũng với những vần thơ ấy, có lẽ ông còn muốn đánh thức những phẩm chất
tốt đẹp nơi con người, muốn chỉ cho họ thấy rằng: con người muốn sống thực sự
có ý nghĩa thì trong mọi hoàn cảnh họ phải đấu tranh một cách kiên cường từng
phút, từng giây với cái ác, cái xấu, cái giả dối, cái thấp hèn ... dù cho cái
giá phải trả là những thương tích, mất mát, đớn đau:
Những
linh hồn thoát xác tìm cách quay về chiến đấu với loài quạ dữ. Sau những loạt
đạn không gây sát thương, khói hương căng thành bảng, viết những con chữ đầu
tiên của bài học mới. (Biến tấu
con quạ)
Và với những giấc mơ như trong bài Kể lại giấc mơ, Nếu... tác giả được tự do thả mình trong tưởng tượng, giả định. Đó
là những câu chuyện phi logic, hoang tưởng, nhưng chúng ta nhận ra trong những
câu chuyện ấy sự hoảng loạn tinh thần, sự hoài nghi của nhà thơ trước hiện thực
cuộc sống của con người trong xã hội hiện đại và bộc lộ những khát khao thường
trực hết sức chính đáng và giàu tính nhân văn cao cả.
Thơ Mai Văn Phấn có nhiều bài mang hơi thở tự do, ít khi
sử dụng những dấu chấm câu, không cần tuân thủ trật tự cú pháp, đề cao sự liên
tưởng cá nhân (hay còn gọi là lối viết tự động và sự tùy tiện của ký hiệu). Để biểu đạt giấc mơ
và đời sống vô thức, lối viết tự động được xem là phương thức hữu hiệu. “Nó cho
phép tìm lại quyền năng đã mất của trí tưởng tượng và cho phép hiểu rõ hơn cơ
chế của tư duy được xác lập như thế nào” (Véronique Bartoli-Anglard, sđd, tr.
44 - dẫn theo tài liệu [7]). Đó là một cách để thoát khỏi mọi định kiến của xã
hội và luân lý, để biểu lộ niềm tin vào tính dân chủ của ngôn ngữ, để tự do suy
ngẫm về chức năng của nghệ thuật và bản chất của quá trình sáng tạo. Ta có thể
tìm thấy trong Hôm sau những cách
diễn đạt khá mới lạ:
Con gián và tôi từ giờ
sòng phẳng
Nó chui ra. Tôi vô cảm.
Nó gặm nhấm. Tôi ngập
chìm.
Nó leo tường. Tôi thù
vặt.
Nó bài tiết. Tôi ăn
gian.
Nó hôi xì. Tôi lì lợm.
Nó dò xét. Tôi mở đường.
Nó nghênh ngang. Tôi u
muội.
(Chuyện còn dài)
Ở Biến tấu con quạ, ngôn ngữ thơ
được sắp xếp, bố trí một cách lạ hóa không theo một qui tắc nào:
Trông
Sự vật
Trừng trừng
Bởi chớp mắt
Bóng quạ
Ập tới.
Bóng mình
Không cất tiếng
Sợ biến thành gà con.
Nhà văn Văn Chinh đã nhận xét: “Như Mai Văn Phấn đã không còn phải loay
hoay với vần điệu, tu từ và thật thú vị, thoát được là tự do. Cảm giác tự do ở
lối nói tung tẩy, nói như không ngụ ý gì, như bất chợt”. Phần lớn các bài thơ
của Mai Văn Phấn cứ tuôn trào một cách tự nhiên như một lời tâm sự, một câu
chuyện kể rất hồn nhiên. Nhiều bài thơ trong Hôm sau được viết dưới dạng văn xuôi như: Quay theo mái nhà, Nghe tin
bạn mất trộm, Dạy trẻ con, Đến trong ý nghĩ, Kể lại giấc mơ; hoặc thơ xen lẫn văn xuôi như: Anh tôi, Biến tấu con quạ,
Hắn.
Còn nhà thơ Đặng Thân trong bài viết
Mai Văn Phấn và công nghệ cách tân thơ
thì cho rằng: “Ngôn từ mà Mai Văn Phấn ghi lại ấy xứng đáng được đi vào thơ ca
Việt, vào văn học sử như một dòng thơ cách tân mãnh liệt nhất. Ngôn ngữ thơ ấy
chưa ai từng viết. Nó mới lạ đến từng từ”.
Với nhà thơ Nguyễn Việt Chiến thì
“Mai Văn Phấn đã biết cách giữ được những đặc thù của ngôn ngữ thơ trong chuyển
động đổi mới của những con chữ. Đây chính là sự khác biệt giữa một số cây bút
cách tân đã nhân danh cái mới để “lạ hóa” thơ đến mức phản thơ với những tác
giả có xu hướng tìm tòi nhằm nâng cao vẻ đẹp ngôn ngữ - thơ bằng những ý tưởng
mới”.
Cũng như hầu hết các nhà
thơ vận dụng thủ pháp siêu thực, thơ Mai Văn Phấn khêu gợi nỗi kinh ngạc bằng cách phá vỡ thói quen sử dụng
từ ngữ sáo mòn và khai mở các dáng vẻ phong phú của thế giới bằng những hình
ảnh chói sáng. Bởi hình ảnh chính là một phương tiện
giải phóng cái nhìn, gắn kết tưởng tượng với tự nhiên, biến các khả năng thành
hiện thực. Thơ Mai Văn Phấn cũng xuất hiện nhiều hình ảnh lạ và bất ngờ, kiểu
như:
Ngọn
lửa lùa qua cửa sổ, ổ khóa, lỗ thông hơi… như người căm giận cầm những thỏi bạc
ném vào đêm tối hay tua tủa ngón tay giơ lên bấm vào một huyệt đạo khổng lồ.
(Nghe tin bạn mất trộm)
Mỗi
lần lao qua miệng lỗ thủng, bàn tay hắn lại xòe rộng. Tấm bìa giống con sứa
đang bơi mắc phải lưỡi câu chùm.
(Hắn)
Tôi
đặt vào cái miệng những ngữ âm
như
gõ lên ô Search một website tìm kiếm
(Cái miệng bất tử)
Nếu như ở thời kì trước của thơ mới Việt Nam,
Trường thơ loạn trong sự ảnh hưởng của quan niệm về cái đẹp của Baudelaire,
các nhà thơ đã mở rộng nội hàm cái đẹp để tiệm cận với cái kinh dị, cái ghê
rợn, cái xấu và đem những cái ấy làm thi liệu cho thơ, đẩy thơ đến bờ chủ nghĩa
siêu thực với các tác giả tiêu biểu như Chế Lan Viên và Hàn Mặc Tử, thì hôm
nay, người đọc cũng bắt gặp trong Hôm sau
của Mai Văn Phấn những hình ảnh thơ cũng không kém phần kinh dị, ghê rợn:
Cái
miệng đang trôi kia chắc của người đã chết
lúc
trên cao
lúc
chạm vào mặt đất.
Bộ
xương của cái miệng giờ tan vào cát bụi
vẫn
vàng ươm
hay
đã xỉn đen trong chiếc tiểu sành?
(Cái miệng bất tử)
Hoặc ở bài thơ Ở những đỉnh cột:
Lưỡi
tôi bị thắt
treo
lên đỉnh cột
mỗi lần
nói
chiếc
lưỡi phải co rút
kéo
thân thể béo ị lên cao
Tôi
giẫy giụa tựa mảnh vải quẫy trong gió mạnh.
Và trong một giấc mơ khủng khiếp:
Chúng
bịt miệng
trấn
lột mọi thứ
và
xin tôi bộ phận sinh dục.
Nói
rằng xin
bởi
nếu tôi không đồng ý
của
quý kia phải liệng xuống hố phân
(chúng
biết cả bí quyết thần chú).
(Chỉ là giấc mơ)
Ta cũng bắt gặp trong Biến tấu con quạ những hình ảnh ám ảnh, ma mị khiến người đọc không
khỏi kinh ngạc:
Bổ
nhào từ đỉnh
Bằng
đôi cánh sắc
Lấy
tâm điểm xác chết
Chém
toác bầu không
Gió
hấp tấp không kịp băng bó.
Móc
từ hốc mắt
Những
nhãn quan
Di
ảnh là vật chứng
Mổ
vào lưỡi
và
kéo dài
Phơi
dưới trời bài học khẩu ngữ
Bóc
từng mảng thịt
Tháo
rời tứ chi
Sổ
tung lục phủ ngũ tạng
Hộp
sọ vừa được dựng lên
Rêu
đã phủ đầy
Không
viết nổi những dòng bi ký.
Trong thơ Mai Văn Phấn, các cách diễn đạt của
ngôn ngữ siêu thực chỉ là một phương tiện biểu hiện những nội hàm rất khác của
thơ ông so với chủ nghĩa siêu thực thời kì trước. Thơ Mai Văn Phấn không thoát
ly mọi liên hệ với thực tế xã hội, nó bám rễ rất chắc vào đời sống, luôn theo
sát mọi diễn biến của đời sống con người và phản ánh nó với các dạng thức mới
lạ. Cách viết của nhà thơ Mai Văn Phấn làm tôi nhớ đến một quan điểm nổi tiếng
về nghề văn của một tác giả văn xuôi hiện thực trong nền văn học Việt Nam hiện
đại, đó là Nam Cao: “Văn chương không
cần đến những người thợ khéo tay, làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương
chỉ dung nạp những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai
khơi và sáng tạo những cái gì chưa có” (Đời
thừa).
Với 10 tập thơ đã
được xuất bản, đặc biệt là ba tập thơ Hôm
sau, và đột nhiên gió thổi và Bầu
trời không mái che xuất bản gần
đây, có thể nói, nhà thơ Mai Văn Phấn đã cùng các nhà thơ của thế hệ mình làm
nên diện mạo riêng cho thơ Việt sau năm 1975, như các nhà thơ Nguyễn Quang
Thiều, Inrasara, Trần Quang Quý, Đặng Huy Giang, Dương Kiều Minh, Tuyết Nga,
Trần Tiến Dũng, Nguyễn Việt Chiến, Phan Huyền Thư, v.v… Với nhiệt huyết và sức
viết sung mãn, tôi tin nhà thơ Mai Văn Phấn sẽ mang đến cho độc giả nhiều điều
bất ngờ, thú vị hơn nữa.
Đà Nẵng, ngày 7/5/2011
V.T.T
(Tạp chí Non Nước số 169, 2011/ Thơ Mai Văn Phấn và Đồng
Đức Bốn, khác biệt và thành công - Kỷ yếu
hội thảo thơ tại Hải Phòng, 15/ 5/ 2011, NXB Hội Nhà văn, 2011)
_______________________
TÀI LIỆU THAM KHẢO:
[1] Nguyễn Việt Chiến, Mai Văn Phấn với những bài thơ hướng đến một trường – thẩm – mỹ mới,
Báo Người Hà Nội số 42, ra
ngày 16/10/2009.
[2] Văn Chinh, Độc hành Mai Văn Phấn (Lời
giới thiệu trên website Hội Nhà văn Việt Nam).
[3] Mai Văn Phấn, Hôm sau, NXB Hội Nhà văn, Hà Nội 2009.
[4] Đặng Văn Sinh, Mai Văn Phấn và khúc biến tấu “Hôm sau”.
[5] Đặng Thân, Mai Văn Phấn và công nghệ cách tân thơ (Giới thiệu/ đọc/ nghe/ nhìn
tập thơ Hôm sau của Mai Văn Phấn, Nxb
Hội Nhà văn, Hà Nội 2009).
[6] Đỗ Lai Thúy, André Breton & chủ nghĩa siêu thực (Lời giới
thiệu cho chuyên đề về Chủ nghĩa siêu thực),
tạp chí Văn học nước ngoài,
số 5, tháng 9-10/2004, evan.vnexpress.net,
truy cập lần cuối 05/5/2011.
[7]://www.tienve.org/home/viethttp, Dấu ấn của chủ
nghĩa siêu thực trong Thiên Đường Chuông Giấy, truy cập lần cuối 05/5/2011.