Thơ tình cho những kẻ ăn thịt người - Love Poems for Cannibals (10 poems – thơ) - Raymond Keen. Translated by Nguyễn Thị Thùy Linh - dịch từ Anh ngữ
Raymond Keen (Hoa Kỳ)
Translated by Nguyễn Thị Thùy Linh - dịch từ Anh ngữ
Nhà thơ Raymond Keen
Dịch giả Nguyễn Thị Thùy Linh
maivanphan.com: Nhà thơ Raymond Keen (Hoa Kỳ) vừa gửi tôi 10 bài thơ của ông chọn từ tập thơ “Love Poems for Cannibals” (Thơ tình cho những kẻ ăn thịt người). Raymond Keen là nhà thơ, nhà soạn kịch, nhà tâm lý học. Ông đã viết 2 tiểu luận về thơ của tôi: “Thơ Mai Văn Phấn bày tỏ sự sáng chói của con người ở đây và bây giờ trên trái đất” và “Phép màu thơ ca trong “Những hạt giống của đêm và ngày”.
Trong mail vừa gửi tôi ông viết: “Như bạn đã biết, tôi từng là một cựu chiến binh Việt Nam. Như tôi đã viết trong tiểu sử đính kèm, “… Raymond đã trải qua ba năm là nhà tâm lý học lâm sàng của Hải quân làm việc tại Việt Nam một năm (7/1967 – 7/1968). Raymond đã đóng quân ở Việt Nam cùng tiểu đoàn y tế thứ nhất, thuộc sư đoàn thủy quân lục chiến ngay ngoài Đà Nẵng”. Điều này vô cùng quan trọng: Phần đầu tiên của mười bài thơ tôi đính kèm là tự truyện. Bài thơ “Thiếu úy ngớ ngẩn thỏa hiệp chiến tranh (Bằng sự trợ giúp của một liều cần sa nhỏ)” kể lại phản ứng của tôi, một nhà tâm lý học lâm sàng với một lính hải quân Mỹ đau khổ, người đã bắn chết một công dân Việt Nam vô tội. Chàng lính19 tuổi đã không thể vượt qua nỗi kinh hoàng rằng người phụ nữ anh ta bắn ngang với tuổi người mẹ thân yêu của mình. Lần đầu tiên tôi nói chuyện với Hạ sĩ trẻ này vào ngày 25 tháng 11 năm 1967, sau đó tôi còn gặp anh một vài lần nữa. Bài thơ tôi viết ở trên thể hiện nỗi đau buồn của chàng trai khi bắn chết một người phụ nữ Việt Nam (bắn từ khoảng cách 300 mét, sau đó chạy đến bên thì cô ấy đã chết). Quan trọng hơn, bài thơ đã thể hiện nhận thức đổi mới của tôi về nỗi đau của cuộc chiến tranh Việt Nam. Tôi viết bài thơ này sau bốn tháng làm nhiệm vụ ở Việt Nam, bắt đầu từ tháng 7 năm 1967. Tôi đến Việt Nam trong sự thiếu hiểu biết về bản chất chiến tranh Việt Nam, và chỉ sau ba đến bốn tháng “ở trong nước”, tôi đã nhận ra sự vô ích và sức tàn phá của cuộc chiến tranh này. Bài thơ của tôi đánh dấu cho sự ra đời của nhận thức này (dành cho người lính hải quân trẻ, dành cho tôi nữa). Tôi muốn các bạn biết rằng tôi coi chiến tranh Việt Nam là một bi kịch tiến hành chống lại miền Bắc Việt Nam, nhưng thật kinh khủng, thật sai lầm, thật vô ích và thật tàn nhẫn khi đã phá hủy toàn bộ dân tộc Việt Nam. Bằng tất cả lòng đau buồn cho tới ngày hôm nay, tôi viết những bài thơ này mặc dù tôi chưa bao giờ dùng vũ khí hay hãm hại người Việt trong suốt cuộc hành trình ở Việt Nam – bởi công việc của tôi là một nhà tâm lý học lâm sàng, tôi chỉ cố gắng giúp xoa dịu nỗi đau tinh thần của những người lính thủy”.
Xin trân trọng cảm ơn Nhà thơ Raymond Keen vì tình yêu chân thành của ông dành cho Việt Nam! Chúng tôi xin giới thiệu với Quý Bạn đọc chùm thơ này!
maivanphan.com: Poet Raymond Keen (USA) has just sent me the 10 his poems selected by himself from poetry books “Love Poems for Cannibals”. Raymond Keen - Poet, Playwright, Psychologist. He wrote the two essays on my poetry: “The poetry of Mai Văn Phấn expresses the radiance of being human here and now on this earth” and “There is poetic magic in "Seeds of Night and Day".
In an email just to me he wrote: “As you may know, I am a Vietnam Veteran. As I say in my attached biography, "... (Raymond) spent three years as a Navy clinical psychologist with a year in Vietnam (July 1967 – July 1968). Raymond was stationed in Vietnam with the 1st Medical Battalion, attached to the 1st Marine Division, just outside Da Nang.". This is very important: The first of the 10 poems that I have attached is autobiographical. This poem --- "Doofus Ensign Comes to Terms with the War (with the Aid of a Little Hash)" --- recounts my interaction as a clinical psychologist with a grief-stricken U.S. Marine, who had shot and killed an innocent Vietnamese civilian. This young 19-year-old Marine could not get over his horror that the woman he had shot was the approximate age of the Marine's own mother. I first talked with this young Marine corporal on November 25, 1967; then I met with him several more times. The poem I mention above expresses the grief he felt about killing this Vietnamese woman (shooting her from a distance of 300 yards, then walking up to her as she was dying). More relevant in the poem is the expression of my emerging awareness of my grief about the Vietnam War. I wrote this poem after only 4 months into my Vietnam assignment, which had begun in July 1967. I came to Vietnam in total ignorance about the nature of the Vietnam War, and after only 3 or 4 months "in country," I began to realize the futility and destructiveness of this War. My poem documents the birth of this awareness (for the young Marine, and for me). I want you to know now that I consider the Vietnam War as a tragedy waged against North Vietnam, but horribly, wrongly, unnecessarily and most cruelly punishing all of the Vietnamese people. For this I grieve even today. I write this even though I never carried a weapon, nor harmed any Vietnamese during my tour in Vietnam --- because my job as a clinical psychologist was only to try and help emotionally wounded Marines.”
I would like to give my respectful thanks to Poet Raymond Keen for his sincere love for Vietnam! We would like to introduce to our dear readers this bunch of poems!
Thiếu úy ngớ ngẩn thỏa hiệp chiến tranh (Bằng sự trợ giúp của một liều cần sa nhỏ)
Khói bụi mịt mù
trong trại trị liệu tâm thần
của tiểu đoàn hải quân thứ nhất
sẽ không bị bỏ quên
giữa ban ngày.
Nhưng giờ đây nhà tâm lý học
ngồi một mình ở đó
trong đêm trường Đà Nẵng,
trải qua cái chết của bản ngã
bằng sự trợ giúp của một liều cần sa nhỏ.
Anh tự hỏi,
“Bởi không có gì
tách khỏi tôi
và điều tôi nhìn thấy,
chứng rối loạn tâm thần,
có thể tỉnh táo được chăng?”
Thiếu úy nhớ lại
những điều hạ sỹ hải quân Pruett
nói với anh ta vào buổi sáng đó,
câu chuyện về một phát bắn
người đang chạy trốn
trong bộ đồ ngủ màu đen
trong khoảng cách gần 300 mét
(chỉ khoảng ¼ của cái nhấp chuột)
giữa ban ngày.
Khi hạ sỹ Pruett tới
thân thể mặc bộ đồ ngủ màu đen
sõng xoài trên mặt đất,
anh thấy người phụ nữ,
trạc tuổi mẹ mình.
Anh lắng nghe
người đàn bà hấp hối,
âm thanh của máu
óc ách trong cổ họng,
cô không thể khóc.
Chàng trai lắng nghe
những tiếng nhạo cười mềm mại
từ các hốc sâu
trong lồng ngực người đàn bà,
như đám bọt màu hồng
nở ra quanh vết thương,
bộ đồ ngủ màu đen
giờ đây ướt và dính
dưới dòng máu đỏ,
khô nhanh trong nắng chiều,
khô nhanh giữa ban ngày.
Bây giờ cần sa đã tạo
một thiên đường ánh sáng bao quanh các sự kiện
Thiếu úy nhớ,
khi nghe hạ sỹ Pruett hỏi,
“Người mẹ sẽ nói gì
khi tôi nói với bà tôi đã bắn một người phụ nữ?
Tôi nên nói gì, bác sỹ ơi?
Tôi có nhận được lời tha lỗi?”
Hạ sỹ Pruett thú nhận,
“Tôi thấy mình thay đổi.
Tôi thay đổi từng ngày.
Đôi khi như có vẻ
nhiều năm trong ngày này
từ những điều tôi thấy
đã nghe và cảm nhận”.
Thiếu úy lại ngồi một mình
trong đêm mờ Đà Nẵng
Khi anh giác ngộ về chiến tranh,
nó là liều thuốc giảm đau cho anh khóc.
Trời bên ngoài rất tối
nhưng thiếu úy chắc rằng
anh đang khóc
giữa ban ngày.
Nó là liều cần sa cho anh khóc.
Ngôi sao linh hồn
Tại sao anh
không hát em nghe
trong nước mắt của
dòng châu sa lửa?
Hãy hát lên những ngọn lửa màu xanh,
hát trong những cơn thịnh nộ của hình thức.
Những ngôn từ này
không ranh giới
không màu máu đỏ
độ sâu của một trái táo xanh
thiên đường.
Phải, phải đôi mắt thanh thiên của em
nói chuyện của tôi.
Em mang hơi thở của Bordeaux.
Cơ thể em là một cầu vồng
trong thế gian bằng đồng này.
Mọc lên tôi, phủ lông lên tôi
trong thế gian bằng đồng này.
Linh hồn tối thượng của em
một ngôi sao ngọc bích,
cội rễ em một đồng cỏ xanh tươi.
em đánh thức tôi
trong bóng đêm mờ nhạt nhất.
Khóc tràn lên tôi.
Các sáng tỏ về Henry Kissinger
Hãy dạo bộ
Trên con đường kí ức
Cùng một gã lịch sự,
Một người đoạt giải Nobel,
Một cầu thủ lớn tầm cỡ thế giới.
(Polonius nấp sau bức rèm hoa sặc sỡ)
Nếu Machiavelli khuyên
Một người đàn ông tốt phải xấu
Để tồn tại
Giữa những người xấu khác,
Sau đó người xấu phải làm những gì?
(Polonius nấp sau bức rèm hoa sặc sỡ)
Cho dù được thuyết giảng
Các cuộc hội thảo sau đại học tại Havard
Về “Đạo đức có thể thay thế”,
Hoặc viết một kịch bản
Cho Bác sỹ Strangelove…
“Không!” Tiến sỹ Kissinger hét lên,
Henry, hay Heinz K là ai?
Không, ông ta không phản Chúa, không.
Không, ông ta không ấu dâm, không.
Đúng, ông ta di chuyển bằng máy bay phản lực, đúng.
Có nhớ Rumpelstiltskin bé nhỏ xấu xí?
Hắn cũng có thể biến rơm thành vàng.
Người Mỹ yêu những người ốm yếu
Lạnh hơn một chút khoa nghiên cứu ngư học.
“Không!” Tiến sỹ Kissinger hét lên,
“Quyền lực là loại thuốc kích dục tối thượng”
Có nhớ Rumpelstiltskin bé nhỏ xấu xí?
Hắn cũng có thể biến rơm thành vàng.
Bất kể anh là người tốt trong một hoàn cảnh xấu,
Hay là người xấu trong một hoàn cảnh tốt,
Cuộc sống có thể (điền vào chỗ trống) nếu anh là kẻ tà dâm.
“Này Heinz, đừng chơi với những người xung quanh!
Đừng chơi với con sâu nhỏ của con!”
Một người mẹ Đức tốt bụng hét lên.
Quá nặng đầu vì chất xám.
Bàn tay như móng vuốt, bệnh hoạn trong chiếc áo choàng.
Ca tụng trên báo giấy,
Tác giả vô danh này,
Tạo ra một đức hạnh đặc biệt cho mình,
Viết lên trong máu của người khác.
Anh có thể đến lúc này. Chúng tôi không giết.
Anh có thể đi lúc này. Chúng tôi không giết.
Hãy đi đi, nơi nào anh muốn.
Campuchia ở đâu?
Hãy tra trên bản đồ.
Còn bây giờ hãy hỏi khán giả đang xem.
Ồ, một chút nịnh bợ không hề làm tổn thương ai.
“Nhiều hơn… nhiều hơn…”
Nhưng đầu tiên hãy định nghĩa “đạo đức có thể thay thế”.
Rất hữu ích. Rất hữu ích. Rất hữu ích.
“Anh đâm chúng tôi, chúng tôi không chảy máu sao?”
“Không!” Tiến sỹ Kissinger hét lên,
Đi xuống địa ngục
Di chuyển qua đám bùn đông lạnh
Giữa những điếu thuốc,
Răng và xương,
Lơ lửng trong băng tuyết,
Ta rửa những con cá
Khi bầy quỷ đến.
Không hát ca.
Không khiêu vũ.
Căn hầm tối om.
Tên anh cũng là tên tôi.
Trở về trên chiếc đầu gối đẫm máu
Mỗi thứ Hai.
Ăn Hamburger bữa trưa, lau sạch miệng mình
Bằng giấy ăn.
Hay con bọ ngựa,
Ăn chiếc đầu người bạn đời
Trong cuộc truy hoan.
Hãy nhìn những bức tranh nhân bản.
Sự giết chóc là một vận rủi
Không có khán giả.
Thánh Paul đã đi xa.
Anh có nhớ Joe Palooka?
Với cái chết cuối cùng,
Không hát ca.
Không khiêu vũ.
Ta có nên vỗ tay trong lớp học tình yêu?
Ta sẽ nói chuyện ngày mai.
Rửa cá
Khi bầy quỷ đến.
Lao đầu vào chiếc xe tải trong đêm,
Tên người khác cũng là tên anh.
Tại sao không giết nhau?
Hay đức Chúa của những triết gia
Đang hát bằng tiếng Đức, “Hãy ngủ ngon”.
Khi hi vọng vụt tắt
Ta hãy thở trong không khí.
Tôi mơ về Hiroshima.
Tôi mơ về Dresden.
Tôi mơ về Auschwitz-Birkenau.
Tôi mơ về Mỹ Lai.
Có phải Art Linkletter?
Đã đến lúc thức tỉnh
Trong hệ thống của lòng căm thù?
Hãy nuốt chửng lũ ong
Trước khi nó đốt lưỡi anh.
Không có tín hiệu của Chúa
(Mọi người bước vào).
Có ai chơi tennis?
Goot martze en strabo, hiba hiba
Tên anh ta cũng là tên chúng tôi.
Ixion
Ai đó luôn chết vì bệnh ung thư,
Ai đó luôn đọc Thời báo New York.
Sau khi người mẹ qua đời,
Ta tìm thấy những lá thư tình trong căn gác.
Tôi biết, tôi biết chứ. Bà bị tra tấn trong khu trại.
Anh có nhớ những bàn tay màu trắng?
Anh vẫn nhận ra chính mình
Trong làn da châu Âu?
Nhưng nó không đáng để khóc.
Không đáng để khóc lúc này đâu!
Khi độc ác biến thành nhân tính.
Nhân tính sẽ quay về
Để bạo tàn lần nữa,
Trong suốt cơn mê
Trái táo ban đầu của nàng Eva,
Đã ngay từ đầu thối rữa bởi những con sâu,
Giết chết mùa thu đổ nghiêng trên đường
Tầm nhìn của Michelangelo’s David,
Nhãn cầu ông lấp đầy ảo tưởng,
Hiện tượng này một lần và mãi mãi
Thiết lập hiện thực
Bởi con mắt tinh đời và chuẩn khoa học.
Cain ám sát Abel,
Và hắn vẫn là Cain
Hoặc Ixion hay Hitler
Dẫu Stalin hay Mao hay Pol Pot,
Những đứa con hoang toàng trở về nhà
Để giết chết gia đình mình.
Giờ đây tất cả chúng ta
“… bị ràng buộc bởi một bánh xe lửa…”
“Chúng ta là những đứa con của loài chó sói”.
Nhưng nó không đáng để khóc.
Không đáng để khóc lúc này đâu!
Thuyết về nguồn gốc của nền văn minh phương Tây
Buổi làm nhân chứng đầu tiên
một lưỡi câu kim loại sáng loáng
chìm sâu vào loài người khi trở lại,
đủ sâu để giữ lấy
các nhân vật đang đấu tranh
treo lơ lửng trong an toàn,
như con cá được bắt gọn trên một lưỡi móc?
Có chút máu đỏ,
xương vây trắng hếu
bị giằng kéo
những nạn nhân trở lại
bởi sức nặng đang quằn quại
trong thân thể.
Hãy tưởng tượng rằng!
Ta đã thấy những thước phim thời sự
của người Do Thái mà họ cho là sâu bọ,
treo ngay ngắn thành hàng
trên những móc thịt của phát xít Đức
trong những hầm rượu xa hoa của Đức,
treo ngay ngắn thành hàng
như những chiếc nón nhỏ
treo ngay ngắn thành hàng
tại một trường mẫu giáo lân cận vào mùa đông.
Hãy tưởng tượng rằng!
Ồ sinh viên
của Bach, Mozart, và Beethoven,
Ồ ca sĩ
của dòng nhạc Gregorian Chant,
hãy tưởng tượng!
Ta hãy cùng nhau xem
Những khuôn mặt bằng da trên màn ảnh rộng
khi một gã xiên cô gái đang la hét
một cách chắc chắn trên các móc thịt,
hắn đã hoàn thành việc chuẩn bị
trong căn bếp đồ tể của mình
cho bữa tối.
Người bán hàng nói,
“Sợ hãi được tạo ra bởi hàng hóa”.
Hàng hóa được bày trước tiên,
rồi dẫn đến hoảng sợ.
Và nỗi sợ biến hình.
Trong khúc dạo đầu tuyệt đẹp của Kubrick
năm 2001: Không gian Ô-đi-xê
(“Bình minh của loài người”)
loài vượn người nguyên thủy (Australopithecus)
thấy các khối đá màu đen
lần đầu tiên,
khoanh vùng nó một cách thận trọng,
lắp bắp sợ hãi,
sau đó chạm vào
vật thể lớn của hiểm họa,
ồ ngập ngừng như vậy
trước khi khám phá,
cuối cùng mân mê
sự thật.
Đầu tiên là hàng hóa,
sau đến nỗi sợ hãi.
Và nỗi sợ biến hình.
Mối lo của người Australopithecus
biến dạng những bộ xương đùi vô ích
trong câu lạc bộ của cái chết,
một cái móc thịt tiền sử
với một người vượn nguyên thủy
có thể nhìn ra con đường
giết chết đối thủ cùng loài của mình
tại một vũng nước.
Kẻ sát nhân được sinh ra,
qua kẻ thù của mình
một bằng chứng hiển nhiên
với tân công cụ hủy diệt của hắn.
Ta hãy cùng nhau xem
Những khuôn mặt bằng da trên màn ảnh rộng
khi một gã xiên cô gái đang la hét
một cách chắc chắn trên các móc thịt,
hắn đã hoàn thành việc chuẩn bị
trong căn bếp đồ tể của mình
cho bữa tối.
Tâm trí và trái tim
của thế giới phương Tây,
Đế chế La Mã,
hoàn thiện các thông lệ,
đóng đinh.
Họ đóng đinh những kẻ thù
kẻ đe dọa sắp xếp trật tự quốc gia
vào thập tự giá
kẻ thù như chúa Giê Su Do Thái,
người bị treo trên móc thịt La Mã
làm dịu vơi nỗi sợ hãi tầm thường
của một công dân tốt thành Rôm.
Sau là một trật tự mới
của Văn minh phương Tây
Giáo hội Ki tô giáo
chính Ki tô giáo
trở thành các móc thịt.
Nếu một người đàn ông sợ hãi,
hắn sẽ bảo vệ mình bằng chính nỗi sợ.
Những kẻ thù của Ki tô giáo
bị tra tấn theo nghi thức
dẫn đến xưng tội,
trói xiết vào cái cột,
các móc thịt thời trung cổ,
kẻ thù sẽ bị thiêu sống,
khẳng định sự an toàn
Thiên Chúa tốt ở muôn nơi.
Ta hãy cùng nhau xem
Những khuôn mặt bằng da trên màn ảnh rộng
khi một gã xiên cô gái đang la hét
một cách chắc chắn trên các móc thịt,
hắn đã hoàn thành việc chuẩn bị
trong căn bếp đồ tể của mình
cho bữa tối.
Mọi điều bắt đầu từ cái móc thịt.
Đầu tiên là hàng hóa,
sau đến nỗi sợ hãi.
Và nỗi sợ biến hình.
do chúng ta phát triển
từ một nền văn minh
treo trên một cái móc thịt.
Hoặc chính nền văn minh phương Tây
là cái móc thịt,
và chúng ta là miếng thịt.
Ta có nền văn minh phương Tây
triết lý của những móc thịt,
móc thịt là nền tảng
của vấn đề tâm trí,
cái cây Tri thức
trong vườn địa đàng,
là cái móc thịt.
Quỷ ma là cái móc thịt.
Vì vậy hãy nuốt móc thịt
đừng thắc mắc
cho sự yên bình trong tâm trí.
Móc thịt.
Đó là sự im lặng.
Làm thế nào chấm dứt (Ghi lại trước đây)
Cuối cùng
sẽ không có nhân chứng
như chúng ta đã thấy.
Nhưng không có gì đảm bảo.
Trong sự thay đổi cuối cùng
của 400 triệu năm trước,
thời gian diễn ra trong cuộc sống,
của các chất phóng xạ hết hiệu lực,
chưa từ bỏ những tiếng còi trần gian,
vẫn rất to và chói gắt,
thực sự không thuyên giảm,
sẽ là bản di chúc cuối cùng
làm chủ công nghệ của loài người,
những âm thanh được phát minh quá tốt
khi không bao giờ kết thúc
như chúng ta đã biết.
Nhưng không có sự bảo đảm.
Những âm thanh không ngừng của tiếng còi trần gian
sẽ bị phớt lờ
bởi những con rết, bọ cạp, và gián
tạo nên âm thanh của riêng chúng
như cẳng chân và bụng nằm sát nhau
trong không gian xô đẩy
trong bóng đêm trống rỗng và vô tận.
Âm thanh bất hủ này từ tiếng còi trần gian
trong sự vắng mặt của ánh sáng
sẽ bị bỏ phí
trên những mớ lộn xộn này
của lũ côn trùng đang giao hợp
run rẩy kích động
mà chắc chắn thiếu
sự đánh giá cao
của cái bất tử
như chúng ta đã biết.
Nhưng không có sự bảo đảm.
Hic et Nunc
Một vương quốc Thiên Chúa
sụp đổ vào nhau,
giống như đôi cánh đang bay
rơi xuống bình sữa của đứa trẻ sơ sinh
hoặc những con chó được tẩy giun
không có chân
ngủ trong sương mù,
ichello briatsia
hàm răng nhỏ của nó,
bắt đầu thối rữa,
nước mắt đang rỉ ra
từ con ngươi bị nhiễm khuẩn,
ở đây, ở đó và
ở khắp mọi nơi miệng nó
hay những khẩu hình tương tự,
giống những bàn tay của quỷ,
đè nặng chúng ta.
Teme Mori
Hãy nhớ sao Thổ
ăn những đứa con của mình,
hay dòng nước bạc
chuyển thành đen.
Một chút hoảng sợ,
khi ta tỉnh giấc không thấy gì,
khi ta tỉnh giấc không thấy gì,
Có phải những con mèo Xiêm
giả chết?
Có phải những gia đình theo đạo Mormon
sắp xếp gọn gàng
theo thứ tự tới cái chết?
Họ sẽ được đánh số,
trước khi được đặt tên,
một phát ngôn viên của công ty cho biết.
Ngài An Toàn nói
Ngài An Toàn nói
cái chết
đã
xác định.
Trên bản kế hoạch của mình,
“Niết Bàn”,
những người tốt,
được cho là chiến thắng.
Kịch bản đẹp
cho một Thiên Chúa ngọt ngào
nói chuyện qua
một chiếc khăn tay đẫm máu.
Lòng tôn kính đối với Eugene Ionesco
Trong sự tăng sinh ngẫu nhiên của rác,
rác ở sân vườn, rác trong
căn phòng, rác trong khắp nhà để xe,
rác ngập trên bàn và ngăn kéo,
của mỗi doanh nghiệp, trên bàn làm việc và trên ghế
trên sàn và ngăn kéo của mỗi chính quyền
rác của báo, tạp chí, của
những bản sao và ghi chú, rác
của mọi thứ được viết ra, mọi đối tượng
được làm ra, mọi đối tượng được bán đi,
… những thứ này
… và mọi thứ là để bán
… hoàn toàn không quan trọng
… và anh đang ở đâu…
ở giữa tất cả “không-có gì”,
ở giữa các đống vật thể này,
nói lắp giữa những hệ hiện đại
các giả thuyết, nói lắp giữa các hệ
giải thích về cái chết, sinh trưởng
những điều trong những điều phát sinh khác, mà
anh phải mang kèm trong đau đớn, sự lỗi thời
đồ vật rơi xuống, chạm mặt đất và vỡ vụn
trong những vật nhỏ, dễ vỡ và
nhanh chóng vỡ bởi không có gì thực sự
kết nối, làm vỡ tan từng mảnh nhỏ
tiếp đó là các thuyết lý giải
sự rơi xuống và vỡ từng mảnh,
thuyết lý giải các mảnh vỡ
thuyết cố gắng đưa ra
các mảnh vụn cùng nhau,
theo cách mà chúng có được,
hay theo cách mà chúng được tưởng tượng, trước khi
chúng rơi hoặc bị rơi hoặc
bị ném đi, thuyết giải thích
những điều này có thể có được khi
chúng là “toàn bộ”, như chúng đã từng.
Những học thuyết phân thành các thuyết khác
… và anh ở đâu…
vì nó không có sự kết nối với anh
phải nó không? Anh có nhớ nó giống cái gì
trước khi thế giới bị chia tách, hay
trước khi anh bị xé rách từ sự hợp nhất
của thế giới? chính là ký ức xa xôi này
sự thật cho bất cứ ai? Tất cả cần nhớ
cách những bánh xe tỏa sáng
như những viên đạn bạc trong ánh mặt trời. Bây giờ
Vườn địa đàng được chôn cất trong một đống
các vật thể trầm tích ngẫu nhiên
của công nghệ
bóng đêm.
(Mười bài thơ rút từ tập thơ “Thơ tình cho những kẻ ăn thịt người” của Raymond Keen)
Tiểu sử Raymond Keen:
Raymond Keen từng học tại Đại học Case Western Reserve và Đại học ở Oklahoma. Ông trải qua ba năm là nhà tâm lý học lâm sàng của Hải quân làm việc tại Việt Nam một năm (7/1967 – 7/1968). Raymond đã đóng quân ở Việt Nam cùng tiểu đoàn y tế thứ nhất, thuộc sư đoàn thủy quân lục chiến ngay ngoài Đà Nẵng. Kể từ đó, ông là nhà tâm lý học và được cấp giấy phép tư vấn sức khỏe tâm thần tại Mỹ và nước ngoài, cho tới khi nghỉ hưu năm 2006. Ông còn được cấp giấy chứng nhận học thuật tại các bang California và Washington, và được cấp bằng tư vấn sức khỏe tâm thần tại Washington. Raymond hiện sống với người vợ Kemme tại Sahuarita, AZ. Họ có hai người con đã trưởng thành, Anne-Elise và Michael.
“Thơ tình cho những kẻ ăn thịt người” là tập thơ đầu tiên của tác giả, được xuất bản tháng 2 năm 2013. Ông cũng là tác giả của bộ phim truyền hình “Đời sống riêng tư của Hoàng đế Able”, sắp được công bố đầu tháng 2 năm 2016. Thơ Raymond đã được đăng tải trên 32 tạp chí văn học.
The cover of poetry book “Love Poems for Cannibals”
Ten poems from “Love Poems for Cannibals” by Raymond Keen
Doofus Ensign Comes to Terms with the War (with the Aid of a Little Hash)
The smoky haze in the
NeuroPsychiatry hut
at 1st Med Battalion
would not have been overlooked
in broad daylight.
But now an ensign psychologist
sits alone there
late in Da Nang’s night,
experiencing a death of ego
with the aid of a little hash.
He wonders,
“Because there is
no separation from me
and what I see,
can psychosis be
more real than sanity?”
The ensign remembers
what Marine Corporal Pruett
told him early that morning,
the story of shooting someone
who was running away
in black pajamas
at a distance of 300 yards
(that’s about a quarter of a click)
in broad daylight.
As Corporal Pruett approached
the black-pajama figure
lying on the ground,
he saw a woman
about his mother’s age.
He listened
as the woman
gasped for air,
the sound of blood
gurgling in her throat,
preventing her from crying out.
He listened
to the soft hissing sound
coming from the hole
in the woman’s chest,
as a pink froth
formed around the wound,
the black pajamas
now wet and sticky
with the woman’s red blood,
drying fast in the afternoon sun,
drying fast in broad daylight.
Now the hashish has created
a haven of light around
the event. The ensign remembers
hearing Corporal Pruett ask,
“What will my mother say
when I tell her I shot a woman?
Should I tell her, Doc?
Do you think she can forgive me?”
Corporal Pruett confessed,
“I am changing.
Everyday I change.
Sometimes it seems
like years in one day
from the things I have seen
and heard and felt.”
The ensign continues to sit alone
in the hazy Da Nang night.
If now he begins to understand the war,
it is the hash that allows him to weep.
It is still very dark outside
but the ensign is sure
he is weeping
in broad daylight.
It is the hash that allows him to weep.
Soul Star
Why would I
not sing to you
in tears of
vermillion fire?
Sing the fires of blue flame,
sing the rage of form.
For these words
no location
in the blood-red
depths of an apple-green
paradise.
Yes, yes your azure eyes
speak mine.
You breathe Bordeaux.
Your body is a rainbow
in this gunmetal world.
Heather me, feather me
in this gunmetal world.
Your seraphic soul
a star sapphire,
your roots a verdant green.
Awaken me
you do
in this
most pale night.
You cry out in me.
The Demystification of Henry Kissinger
Let’s take a stroll
Down memory lane
With a bon vivant,
A Nobel laureate,
A major player on the world stage.
(Polonius hides behind the arras.)
If Machievelli advised
That a good man must be bad
In order to survive
Among the other bad men,
Then what must a bad man do?
(Polonius hides behind the arras.)
Whether it was teaching
Graduate seminars at Harvard
On “Fungible Morality,”
Or writing the screenplay
For Dr. Strangelove . . . .
“Nein!” Dr. Kissinger screamed.
Who is Henry, aka Heinz the K?
No, he is not the Antichrist, no.
No, he is no pedophile, no.
Yes, he is a jet-set swinger, yes.
Remember ugly little Rumpelstiltskin?
He could also spin straw into gold.
Americans love their sick men
A little colder than ichthyology.
“Nein!” Dr. Kissinger screamed,
“Power is the ultimate aphrodisiac.”
Remember ugly little Rumpelstiltskin?
He could also spin straw into gold.
Whether you are a good man in a bad place,
Or a bad man in a good place,
Life can be (fill in the blank) if you are a whore.
“Heinz, spiel nicht an dir herum!
Spiel nicht mit deinem kleinen Wurm!”
A good German mother shrieked.
Heavy on top, too much gray matter.
Hand as claw, unhealthy in his robes.
Looking good on paper,
This anonymous author,
Making a virtue of his particular vice,
Writes in someone else’s blood.
You can come in now. We’re through killing.
You can come out now. We’re through killing.
Come out, come out, wherever you are.
Where is Cambodia?
Let’s look on the map, class.
Now let’s ask our viewing audience.
Oh a little ass-kissing never hurt anybody.
“Moreover . . . moreover . . .”
But first let’s define “fungible morality.”
Tres utile. Tres utile. Tres utile.
“If you prick us, do we not bleed?”
“Nein!” Dr. Kissinger screamed.
Going to Hell
Traveling through the frozen mud
Between cigarettes,
Teeth and bones
Suspended in the ice,
We wash the fish
When the Devil comes.
There is no singing.
There is no dancing.
It’s dark in the machine.
His name is my name too.
Returning on our bloody knees
Every Monday.
Hamburger for lunch, wiping our mouths
With paper napkins.
Or the mantis,
Eating the head
Of her mate
During intercourse.
See the pictures for yourself.
Killing is bad luck
Without an audience.
Paul’s gone.
Do you remember Joe Palooka?
With death at the end,
There is no singing.
There is no dancing.
Should we clap in love class?
We’ll talk about that tomorrow.
Wash the fish
When the Devil comes.
Bumping heads in the night wagon,
His name is your name too.
Why not kill one another?
Or the God of the Philosophers
Singing in German, “Schlafen Sie gut.”
When hope is gone
So goes the air we breathe.
I dreamed of Hiroshima.
I dreamed of Dresden.
I dreamed of Auschwitz-Birkenau.
I dreamed of My Lai.
Is that Art Linkletter?
Is it time to wake up
In this system of hate?
Swallow the bee
Before it stings your tongue.
No sign of Christ.
(Exeunt omnes.)
Tennis anyone?
Goot martze en strabo, hiba hiba
His name is our name too.
Ixion
Someone is always dying of cancer,
Someone is always reading The New York Times.
After your mother died,
We found love letters in the attic.
I know, I know. She was tortured in the camps.
Do you remember those once white hands?
Do you still recognize yourself
In your European skin?
But it’s not worth crying about.
It’s not worth crying about now!
The savage had turned humanist.
Then the humanist returned
To savage again,
Returned through dream-time
To Eve’s original apple,
Already from the beginning
Spoiled-brown with worms,
Nullifying en route in the backward-careening fall
The vision of Michelangelo’s David,
His orbs now swimming with maggots,
This phenomenon once and forever
Established as reality
By an Argus-eyed and exacting Science.
Cain murdered Abel,
And he has remained Cain
Or Ixion or Hitler
Or Stalin or Mao or Pol Pot,
The prodigal son returning home
To murder his family.
Now all of us are
“. . . bound upon a wheel of fire . . . .”
“We are all sons-of-bitches now.”
But it’s not worth crying about.
It’s not worth crying about now!
A Theory of the Origin of Western Civilization
When did we first witness
a shiny metal hook
sink deeply into a human back,
deeply enough to hold
the struggling figure
securely suspended,
like a well-caught fish on a hook?
Sometimes the blood-red,
bone-white spine
was pulled through
the victim’s back
by the weight and writhing
of the human body.
Imagine that!
We have seen the newsreels
of the Jews they called vermin,
hung neatly in a row
on Nazi meat hooks
in respectable German cellars,
hung neatly in a row
like little caps
hung neatly in a row
in a neighborhood kindergarten in winter.
Imagine that!
Oh students
of Bach, Mozart, and Beethoven,
oh singers
of Gregorian Chant,
imagine that!
Together, we enjoy watching
Leatherface on the wide screen
as he skewers the screaming girl
securely on the meat hook,
so he can finish preparing
in his butcher’s kitchen
for the evening meal.
Retailers say,
“Fear is created by the merchandise.”
First the merchandise is presented,
then comes the fear.
And the fear is transforming.
In Kubrick’s stunning overture
to 2001: A Space Odyssey
(“Dawn of Man”),
the ape-men (Australopithecus)
see the black monolith
for the first time,
circle it cautiously,
jibbering in fear,
then touching
the great object of peril
oh so tentatively
before exploring,
finally caressing
the truth.
First comes the merchandise,
then comes the fear.
And the fear is transforming.
The fear of Australopithecus
transforms the useless thigh bone
into a club of death,
a prehistoric meat hook
with which the primordial ape-man
can now see his way
to kill his same-species rival
at the waterhole.
Homicidal man is born,
master over his enemies
now so clearly evident
with his new tool of destruction.
Together, we enjoy watching
Leatherface on the wide screen
as he skewers the screaming girl
securely on the meat hook,
so he can finish preparing
in his butcher’s kitchen
for the evening meal.
The mind and heart
of the Western World,
the Roman Empire,
perfected the practice
of crucifixion.
They nailed those enemies
who threatened the order of the State
to a cross,
enemies like the Jew Jesus,
who hung on the Roman meat hook
to assuage the common fear
of the good citizens of Rome.
Later, the new order
of Western Civilization
is the Christian Church.
Christianity itself
had become the meat hook.
If a man is afraid,
he will protect himself with something frightening.
The enemies of the Christian State
were treated with ritual torture
that led to confession,
that led to being tied to the stake,
the medieval meat hook,
so the enemy could be burned alive,
affirming the safety
of good Christians everywhere.
Together, we enjoy watching
Leatherface on the wide screen
as he skewers the screaming girl
securely on the meat hook,
so he can finish preparing
in his butcher’s kitchen
for the evening meal.
Everything began with the meat hook.
First came the merchandise,
then came the fear.
And the fear is transforming.
Hence we have the progress
of Western Civilization
hanging on a meat hook.
Or Western Civilization itself
is the meat hook,
and we are the meat.
We have Western Civilization’s
philosophy of the meat hook,
the meat hook as foundation
of the mind-body problem,
the Tree of Knowledge
in the Garden of Eden
as meat hook.
The Devil as meat hook.
So we swallow the meat hook
without being asked
for our own peace of mind.
Meathook.
Then there is silence.
How It Will End (Previously Recorded)
In the end
there will be no witnesses
as far as we know.
But there are no guarantees.
In the final entropy
of the last 400 million years,
the time it will take for the life
of all radioactive substances to expire,
the incessant yet now forsaken sound of the World Sirens,
still very loud and shrill,
undiminished really,
will be the last testament
to human technological mastery,
a manufactured sound devised so well
that it will never end
as far as we know.
But there are no guarantees.
This incessant sound of the World Sirens
will be ignored
by the centipedes, scorpions, and cockroaches
that make their own sounds
as legs and abdomens rub together
in their jostling for space
in the empty and permanent night.
This immortal sound of the World Sirens
in the absence of light
will be wasted
on this seething mass
of copulating insects
quivering with agitation
that certainly lack
any appreciation
of immortality
as far as we know.
But there are no guarantees.
Hic et Nunc
One Christian empire
collapsing into another,
like fly wings
falling into infants’ milk,
or the worm-dog
with no legs
sleeping in the fog,
ichello briatsia
his little teeth
starting to rot,
tears seeping
from his single infected eye,
here and there and
everywhere his mouth
or similar opening,
like the devil’s hand,
lies heavily upon us.
Teme Mori
Remember Saturn
eating his own children,
or silver water
turning black.
A little bit terrifying,
when we wake up blind,
when we wake up blind.
Are those Siamese cats
playing dead?
Are those Mormon families
neatly arranged
in the order of their dying?
They will be numbered
before they are named,
a company spokesman said.
Mr. Safety Says
Mr. Safety says
the dead
have been
identified.
On his blueprint,
“Nirvana,”
the good guys
are supposed to win.
Nice script
for a sweet God
talking through
a bloody handkerchief.
Homage to Eugene Ionesco
In this random proliferation of junk,
the junk in the backyards, the junk in
the closets, the junk in every garage,
the junk on the desks and in the drawers
of every business, on the desks and chairs
and floors and drawers of every government
office, the junk of newspapers, magazines, of
every copy of every book and memo, the junk
of everything ever written, every object
ever made, every object ever sold,
. . . these things
. . . and every thing is for sale
. . . utterly insignificant
. . . and where are you . . .
in the midst of all these “no-things,”
in the midst of this heap of objects,
stuttering among the strata of modern
hypotheses, stuttering among the strata
of these explanations of death, proliferating
things among other proliferating things, to which
you are almost painfully attached, these obsolete
objects falling, hitting the ground and breaking
into smaller things, breaking easily and
quickly because no-thing is really
connected, no things were ever really
connected, shattering into tiny bits and
pieces, followed by theories to explain
the falling and the breaking apart,
theories to explain the shattered bits
and pieces, theories that attempt to put
the pieces together again, the way they
were, or the way they might have been,
or the way they were imagined, before
they fell or were dropped or were
thrown, theories to explain what
these things might have been when
they were “whole,” if they ever were.
Theories fragmenting into other theories
. . . and where are you . . .
since none of it is really connected to you,
is it? Can you remember what it was like
before the world was shattered, or
before you were torn from the unity
of the world? Was this distant memory
ever real for anyone? All you can remember
is how the vehicles they made would shine
like new silver bullets in the sun. Now the
Garden of Eden is buried in a heap of
objects in this random accumulation
of technological
night.
Biography of Raymond Keen:
Raymond Keen was educated at Case Western Reserve University and the University of Oklahoma. He spent three years as a Navy clinical psychologist with a year in Vietnam (July 1967 – July 1968). Raymond was stationed in Vietnam with the 1st Medical Battalion, attached to the 1st Marine Division, just outside Da Nang. Since that time he has worked as a school psychologist and licensed mental health counselor in the USA and overseas, until his retirement in 2006. He is a credentialed school psychologist in the states of California and Washington, and a licensed mental health counselor in the state of Washington. Raymond lives with his wife Kemme in Sahuarita, AZ. They have two grown children, Anne-Elise and Michael.
Love Poems for Cannibals is the author’s first volume of poetry, which was published in February 2013. He is also the author of a drama, The Private and Public Life of King Able, which will be published in early February 2016. Raymond’s poetry has been published in 32 literary journals.