Thơ Hilal KARAHAN (Thổ Nhĩ Kỳ) - Poems of Hilal KARAHAN. Nguyễn Thị Thùy Linh dịch từ tiếng Anh

Hilal KARAHAN (Thổ Nhĩ Kỳ)

Nguyễn Thị Thùy Linh dịch từ tiếng Anh

 

 

 

 

 

Nhà thơ Hilal KARAHAN




Dịch giả Nguyễn Thị Thùy Linh

 

 

 



Danh dự

 

 

1/

con đường ngoằn ngoèo xuyên qua khu phố

ẩm ướt và dậy mùi súp tarhana 1

 

2/

bóng tối đổ tràn trên những ô cửa

những ngôi nhà trọc lốc đội tóc giả là cây.

 

3/

mùi thức ăn chiên ám vào cuộc sống

người đàn bà phơi vết thương trước tòa.

 

4/

vào mỗi tối, đôi mắt cô gái dưới bàn chân mở to

phải đi bộ suốt đời

trên cỡ giày ba mươi sáu.

_______
tarhana 1: Một món súp của Thổ Nhĩ Kỳ gồm những thực phẩm khô từ hỗn hợp lên men của ngũ cốc và sữa chua.

 

 

 

 

Vào buổi chiều

 

 

1/

vuốt tay vào bụng thời gian

những ngón chai sần câm lặng

soạn bàn ăn cho một ngày mệt mỏi

biến thành buổi tối.

 

2/

rót ngọc trai vào những cánh đồng

từ thắt lưng của đám mây vừa tới.

 

3/

hối hả quay cùng trái đất

kẹt vào vách đá và rơi xuống

từ sườn dốc đến đồng cỏ,

đầu gối nàng dính đầy bùn cùng bụi mặt trăng vàng sậm.

 

4/

xúc lên từng tảng đá cô đơn

chúng chẳng khi nào biết được;

cỏ vẫn nhảy múa,

cây vẫn vươn mình,

hay gió thoảng mùi vết chân.

 

 

 

 

Năm lý thuyết về vòng xoắn Cô Đơn – Tự Do

 

 

1/

kẻ xét lại tự do

là đang cam chịu nỗi cô đơn.

 

2/

lịch sử là một cuộc chiến

gỡ tự do từ các nút

cô đơn.

 

3/

con người, một dạng vật chất cô đơn

cô đơn giữa làn da và màu sắc

còn lưu trong mắt

trốn vào tuổi thơ.

 

4/

sự tự do

là chúa tể của tự do.

 

5/

mỗi viên gạch của ta là sự cô đơn

cuộc sống là tay thợ nề

tự do trát vữa lên bức tường của ta.

 

 

 

 

Nhận thức về đêm và tình yêu

 

 

1/

mỗi khoảnh khắc riêng tư của đêm

mỗi mầm tình yêu phát triển.

 

2/

hương rơi

mùi thơm khêu gợi một nụ hôn.

 

3/

hơi thở đựng cơn gió trong túi

lời thì thầm lơ đễnh lăn xuống

vành tai rồi cổ

và làn da, đã sẵn sàng rạo rực.

 

4/

người yêu cũ là đường tiếp tuyến

qua hai vòng tròn

vật chất và màu da

do vậy tình yêu nhiều vô kể.

 

5/

con người,

loài rắn nuốt cái đuôi của mình.

 

6/

tất cả loài người được chấp nhận

những điều hiện có

hoặc không

đêm nay đã tới một nơi như thế.

 

 

 

 

Khát khao đêm

 

 

1/

Ôi khát, những con đường dẫn về phía anh

miệng anh là rượu ngọt chảy qua tĩnh mạch tôi.

 

2/

miệng anh tách đam mê thành hai phần

tình yêu và đêm.

 

3/

khi màn đêm giải phóng anh chiếc lưỡi

miệng anh sẽ bay đi cùng cơn gió.

 

4/

đêm sẽ bắt đầu với cái miệng của anh

cạy mở thế giới của tôi.

 

5/

anh trò chuyện qua một cái giếng

khi đêm sâu hơn.

 

6/

khi tôi hỏi bất kỳ điều gì

miệng anh là cánh cửa khép tôi lại.

 

7/

mỗi cuộc trò chuyện cùng anh

khóa gãy, chốt tan.

 

8/

ai cũng từng thất bại khi yêu

những lời nói dối về

những đêm lãng phí.

 

 

 

 

Thòng lọng của giọng nói

 

 

1/

Chúng ta nghe mi trong cô đơn

những mối thòng gỡ ra từ giọng nói.

 

2/

nếu cánh cửa di chuyển được, chúng sẽ bay

bí mật và thời gian ngừng trệ lúc tám giờ.

 

3/

chúng chia tháng mười đầy lo âu thành hai phần

: một hình ảnh và một khổ đau.

 

4/

chúng thích u sầu

và những bàn tay tê cứng trong

cái hố đầy nước.

 

5/

khi chúng im lặng, có một ảo ảnh

hiện ra trên chiếc ghế đối diện

như đang bốc cháy.

 

6/

mệt phải chạm

điếc phải nghe

trì trệ.

 

 

 

 

Bóng mát của mẹ

 

 

1/

bỗng nhiên gió thổi

qua rễ cây tiêu huyền

mắt mẹ mở to cúi xuống

tháo ra hai nút thắt, cuộc sống là tự do mà.

 

2/

 cơn mưa đang đợi

những người cha vắng bóng trở về

lũ sẻ nâu sẽ ngậm đôi mắt mẹ

và tìm nơi trú ẩn trong nhánh cây.

 

3/

đứa trẻ lớn lên bằng thức ăn của mẹ

trái tim mẹ phơi bày

hàm răng đau nhức

lạnh ngắt trong tấm vải liệm.

 

4/

đứa trẻ lớn lên như con rắn

nuốt cái đuôi của mình

trốn khỏi cái lồng yêu thương của mẹ

qua những giọt nước mắt của người.

 

 

 

 

Phòng khách sạn

 

 

1/

ba hay bốn đêm gì đó

những cái gai xoắn lại

héo khô trong cái bình cạn nước.

 

2/

những bề mặt ướt

tấm chăn bẩn

treo gần giường.

 

3/

một đường phố lạc lõng

xuyên qua cửa sổ

rèm che kín.

 

4/

những ánh đèn say ngất

gần như không tới được

chiếc ghế.

 

5/

chìa khóa phòng chẳng bao giờ mất

bàn tay kia không được hôn

và những cái bao cao su nhiều màu

ngủ yên dưới gối.

 

6/

tủ quần áo hỏng

tại ngăn gỗ thứ ba

mất nắp.

 

 

 

 

Đi tới cái chết

 

 

1/

“Hãy nói với tôi nỗi đau của anh

Chúa sẽ chẳng bao giờ quay lại.”

Buổi sáng lạnh ngày chủ nhật, họ đi tìm

một tách café thơm nồng trong căn bếp

người đàn ông đứng đó, vẽ ra bóng tối,

giọng người khàn đục cất lên:

“Lạ thay, loài người cũng quen dần với nỗi đau.”

 

2/

tháng mười một chầm chậm qua đây:

họ giật mình bởi tiếng ồn của cỏ

sợ cả tiếng nước nhỏ giọt hay châu chấu trượt chân

gió cuồng điên lay vặn hàng cây đói khát

nàng ấn tượng với câu nói của hắn

như ổ bánh mỳ được chia làm hai miếng

“Có thể bắt đầu lại với người tình cũ được không?

Thôi nhé, hãy tiếp tục căng thẳng và dối lừa tôi.”

Nàng quen rồi nỗi sợ không thể quay đầu.

 

3/

Nàng chầm chậm vấn tóc:

“Anh được yêu cả khi vắng mặt,

ngay cả quãng thời gian hững hờ

Anh sẽ đi đâu nếu chính anh không biết?”

Nàng đi quanh khu phố cũ tìm khuôn mặt của mình

với một sự tò mò khôn xiết:

“những tháng năm chúng ta trải qua

khởi nguồn từ hệ quả nào?

sự thăng bằng tựa hồ đĩa cân

của kim đồng hồ”

 

Nàng mỉm cười lộ hàm răng lấp lánh thơ ngây

 

“Tôi học theo MU, điên cuồng như thế:

Thời gian yêu những đôi dép tông

và nỗi đau ngày một khoét rỗng”

 

4/

Nàng buồn bã hớp ngụm café

trong tư thế chống tay trước trán

để một lần nữa thấy được an toàn

và quen dần với sự chia ly:

 

“Tình yêu ở nơi nào, MU?

Phải chăng là những lần mềm yếu

bị bào mòn đột ngột hay từ từ?”

 

Nàng ngược đêm

máu đã đông:

 

“Bóng đêm dạo quanh con đường

trong một thị trấn đang run rẩy. Anh sợ đám đông…”

Người đàn ông run lạnh mệt mỏi

tự nhận thức:

“…chạm vào tay tôi

Ta cùng đi bên nhau

thay vì em âm thầm chôn giấu.

Chính lúc này tôi có thể làm em đau trong tim tôi

nhưng tôi yêu nỗi đau hơn khoảng không của nó”.

 

5/

Nàng nhẹ nhàng đặt ly

dựa lưng vào bàn thanh thản:

“Tôi sẽ chẳng trách anh rời bỏ

hay thường xuyên rút lui

nỗi cô đơn cùng tận

vẫn mọc quanh nơi tình yêu nồng nàn nhất

Nếu anh không rời bỏ,

tôi sẽ học cách của MU,

một cái cây bị cưa vẫn sống

dầu họ bảo nó chết rồi.”

 

6/

Có tiếng ho phát ra từ bức tường

Vầng mây thu nhỏ không yêu mưa

Người đàn bà gợi nhắc khát vọng

trên cơ bắp cuồn cuộn kia;

nó là tảng đá trần trụi

nhớ về khuôn miệng có vị mặn mở to của hắn:

cơn đau biết trước rất dữ dội

nàng đã gỡ một gương mặt thân quen từ chiếc yên xe:

“Tôi lầm rằng đã hiểu thấu MU

Không ai nhìn thấy những thứ bị hiểu lầm.”

 

Nếu hắn cứ nhìn nàng trân trân, nàng sẽ khóc

Nhưng nàng không khóc:

 

“Nếu anh yêu tôi

Tôi sẽ mạnh mẽ biết nhường nào.”

 

7/

Người đàn ông bắt đầu xây cái giếng

Không nghe nàng như thể rất xa đây:

 

“Em thu lượm mọi điều,

em chôn giấu và em tích lũy;

em là ai?”

 

Đặt một chân lên ghế

Hắn gập đầu gối hình ngôi nhà

nghiêng người phía trước:

“Hãy nhận diện tôi,

thời gian dường như trôi chậm:

cơn giận sẽ làm hỏng mọi hướng.”

 

8/

Nỗi lo dưới đôi mắt nàng tựa một ngôi làng ven núi

Dây thường xuân đã phủ đầy miệng giếng

với rễ và hạt. Nhưng lưỡi và răng nàng

như bông hoa mõm chó khi hôn. Hắn muốn

chạm vào má nàng bằng sự ẩm ướt kỳ lạ

hơi nóng từ tay đã chuyển thành băng:

“Tại sao những dự đoán luôn làm ta đau nhói, cơn giận giữ bào mòn hi vọng?

Phải chăng tình yêu là phép thử của tinh thần?”

 

Hắn nhìn nàng không dứt:

 

“Trái đất này có bao nhiêu thế giới?

Tôi luôn đi đến những nơi tôi muốn

thật khó xử với sự hiện diện của mình”.

 

Gió mệt nhoài ngã xuống

những lá cây ẻo lả. Một xác chết

được những con kiến tha đi

Bầu trời tiếp tục

mưa như trút nước.

 

Đám cỏ không còn chú ý đến nó nữa.

 

 

 

 

Cơn mưa mùa h

 

 

Tìm một chốn quay về

Rồi thành người xa lạ

Một chiếc ô trên tàu

Nói đôi lời với chỗ ngồi

Chẳng có nơi nào để đi

Tự chở mình đi vậy

 

Bến bờ nào đang giận dỗi

đôi mắt lửa cháy

tin vào những câu chuyện cổ tích ngày xưa

Tìm một chốn quay về

những cuộc hành trình trở lại

chẳng hề hay biết

vẫn mãi đi tìm và tràn qua ranh giới

 

Nó vội vã thu lại những cánh tay

thời gian vẫn trôi

ảo ảnh đang tràn tuôn

thân xác phủ lấp ý nghĩa

nhưng nó biết rằng bị nắm bắt

là điều nguy hiểm nhất

và giữ mãi trái tim trong tay.

 

 

 

 

Mép nước

 

 

Tôi nhớ anh cả trước lúc chia xa

Sự vắng mặt của anh đã nói lên tất cả

Từ những ngôi đền trong tôi đá đổ

Cái dây phơi chao đảo trên ban công

phải chăng nó sẽ liệng mình rớt xuống

Giận dữ đi tìm bàn tay của anh

 

Tôi yêu anh ngay đêm đầu ta gặp

Anh lạnh lùng, tôi say mê ngây ngất

Cái bóng của ta lồng vào nhau

như kẻ làm dáng đi trên dây

Từng khoảnh khắc hoa hồng vụn vỡ

trên một bàn cờ lệch cô đơn

Giữa làn da và khuôn mặt của anh

một bến bờ nào đang chìm khuất

 

Nếu thời gian có thể viết nên tình yêu

một địa điểm hay một vật thể

Sự im lặng nói lên tất cả

như lời nguyện cầu vô giá

một cây tiêu huyền khổng lồ

mọc trên nấm mộ

Đức hạnh duy nhất của nỗi đau là sự trừng phạt

Tôi nhặt xác những con cá ngựa chết trong mép nước.

 

 

 

 

Tản bộ

 

 

Trời về đêm,

ngôi nhà cũ đi dạo trên gương mặt bóng tối.

bụi cỏ giấu mình điên cuồng vì mệt

nhìn xuống sức mạnh dưới con đường.

 

Người nước ngoài vào thành phố cùng một cổng

 

Mái tóc nàng tạo nên từ nước biển

phải chăng bầu trời đầy sấm kia

đã quăng con thuyền trăng vào nước?

 

Trên bề mặt đục nhờn

nỗi đau không cuống một mình rụng xuống

tan vào không gian…

 

Còn đó thời gian,

để lắng nghe tất cả,

lặng lẽ dạo quanh

ý nghĩa về “một người”

mái hiên rung lắc

những ngôi đền mọc trên đỉnh đầu

 

Chiếc đồng hồ cát đã quên

khoảnh khắc tuyệt diệu của câu nói “Anh yêu em”

vừa mới bừng lên buổi sáng ấy

và những lời ngọt ngào buổi tối “còn sớm mà, đừng đi”

 

Hơi thở người đàn bà

khi người chồng trở về thành phố

đã trở nên giá lạnh:

làm tình trên một nửa mặt phẳng,

in dấu môi rỉ sét,

đau khổ trong chiếc áo len rộng ẩm ướt,

gẩy một tàn thuốc lá sáng xanh

vết nứt bình hoa giấu trong cái nhìn lẩn tránh

trân trọng hôn lên những ngón tay:

 

Những thứ thuộc về gia đình

Chốn an toàn và trách nhiệm

trong ràng buộc;

đôi tay của những đam mê giấu kín

đặt trong ngăn kéo.

 

Dường như gió vỡ đập vào khung cửa?

 

Có vết máu dưới hành lang này.





Tiểu sử nhà thơ Hilah Karahah:

 

Hilah Karahah sinh năm 1977, tại Gaziantep, Thổ Nhĩ Kỳ. Cô tốt nghiệp trường Đại học Y Ankara Hacettepe năm 2001 và Đại học Y Ankara Başkent, khoa sản năm 2006.


Cô sáng tác từ những năm học tiểu học, thơ, truyện ngắn, tiểu luận của cô chính thức được đăng tải từ năm 2000. Cô là biên tập viên tạp chí Văn hóa & Văn học ÇAMCAK, xuất bản trong câu lạc bộ thơ Đại học Ankara Hacettepe t
ừ năm 2000-2002, tạp chí thơ ETKEN, xuất bản tại Alanya năm 2003-2004 và tạp chí Thơ & Văn học MÜHÜR İstanbul từ 2010-2013. Hiện cô là người điều hành Hiệp hội quỹ nhà văn (WCP), Hội thơ thế giới (WFF) và trang mạng Mặt trận thơ ca bảo vệ quyền phụ nữ (WM).


Từ năm 2000, cô có bài đăng trên những tạp chí thơ ca – văn hóa – văn học khác nhau như Destine Literature, Rosetta Word Literatura, Absent, Galaktika PoetikeAtunis, Kıyı, Kurşun Kalem, Patika, Hürriyet Gösteri, Yasak Meyve, Varlık, Cumhuriyet Kitap Eki, Mühür, Mor Taka, Eliz, Çinikitap, Özgür Edebiyat, Kuşak Edebiyat, Papirus, Edebiyat Ortamı, Ayraç, Üçnokta, Akköy, Akbük, Hâr, Ayna, Aşkın e-Hali, Kül, Kül-Öykü, Etken, Şiir Saati, Dize, Le Poéte Travaille, Kum, Islık, Bahçe, Ücra, Heves, Mavi Ada, Düşe-Yazma, Bilinçaltından Notlar Dergisi…


Th
ơ của cô được dịch ra nhiều thứ tiếng khác nhau.


Tuyển tập thơ: Cuốn từ điển – Tóm tắt một ngày (2003); Phía trước ngọn đồi (2003); Bí mật và sương mù (2004); Xác ướp trì trệ (2010); Khát khao đêm (2012, 2013); Strada Care Cautẵ Marea  (2014); La Rue Qui Cherce La Mer (2016).


Tuyển tập văn xuôi: Thơ và định lượng (2012); Ghi chú về những góc khuất của thơ (2014).


Sách tuyển: Diễn giải thơ Bayrıl (2012).


Thành viên của: Trung tâm Văn bút Thổ Nhĩ Kỳ; Hội nhà văn Thổ Nhĩ Kỳ; Hội ngôn ngữ học Thổ Nhĩ Kỳ.

 

 

 

 

Tiểu sử dịch giả - nhà thơ Nguyễn Thị Thùy Linh:

 

Dịch giả - nhà thơ Nguyễn Thị Thùy Linh, sinh năm 1991, hiện sống và sáng tác tại TP. Hải Phòng. Cử nhân kinh tế - Đại học Kinh tế quốc dân Hà Nội. Cô từng đoạt Giải lục bát trăng Vàng (giải cao nhất) năm 2016 trong Cuộc thi thơ Lục Bát "Tổ quốc và Đạo pháp" do Báo Người Cao tuổi phối hợp với Website lucbat.com tổ chức, dưới sự bảo trợ của Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Tập truyện "Búp bê song sinh tới trái đất" (Nxb. Hội Nhà văn, 2016) của nhà văn Milutin Đuričković, Serbia là dịch phẩm đầu tay của chị. Nguyễn Thị Thùy Linh từng dịch nhiều thơ nước ngoài từ bản tiếng Anh sang tiếng Việt và đăng trên các báo văn học trong nước. Đó là thơ của các nhà thơ Raymond Keen (Hoa Kỳ), Lars Vargö (Thụy Điển), Rati Saxena (Ấn Độ), Metin Cengiz và Müesser Yeniay (Thổ Nhĩ Kỳ), Fethi Sassi (Tunisia), Asror Allayarov và Makhfuza Imamova (Uzbekistan), Dimitris P. Kraniotis (Hy Lạp)… Ngoài ra, cô còn dịch một số truyện ngắn của hai nữ nhà văn Mỹ Kate Chopin và Louis May Acott dưới bút danh Linh Đan.

 

 

 

 

 

 Nhà thơ Hilal KARAHAN

 

 

 

 

The Honor



1 /
twisted roads rush into a quarter

which is wet and always smelling tarhana1

2 /
evenings enter always through same door

to bald houses wearing wigs of arbor

3 /
smell of fried food binds to life
women who expose their wounds to the court

4 /
opening with the evening, girls’ eyes at their feet

a way that a lifetime walking

:  flat heel size to thirty six

 

1Tarhana: word in Turkish to define a soup composed of dried foods based on a fermented mixture of cereals and yoghurt. (Translator's note)

 

 

 

 

Vespertine

 

 

1/

carefully patting abdomen of time,

the silence, with warty hands,

prepares table for the tired day

to turn into evening:

 

2/

pearls are poured on the fields

from recently tied waistband of clouds --

 

3/

rushing all day, has the earth

stuck to the cliff to fall down

from brae to meadow,

her knees are mud, moon dust, saffron-- 

 

4/

what scoops out alone stones

none of them can understand; 

dancing grass,

stretching thicket,

or the wind smelling footprints—

 

 

 

 

Five Theories on Loneliness-Freedom Spiral

 

 

1/         

whom tested by freedom

is doomed to loneliness

 

2/         

thought history is a struggle

to solve freedom from the knot

of loneliness

 

3/         

human, alone state of matter

 

loneliness is among skin and colour

kept in the eyes

to hide into childhood

 

4/         

freedom

is the lord of free

 

5/         

our brick is loneliness

life is a mason 

freedom is grouting our wall

 

 

 

 

Awareness of Night and Love

 

 

1/

most private moments of night

growing body of love

 

2/

a dropped odor

scents out the hints of a kiss

 

3/

breath carries its wind in pocket

a careless whisper rolls down

from earlobe to neck well

 

skin, prepared to all states of inspiration

 

4/

ex lovers are tangent to

crossing two circles

matter and color of the skin

 

that’s why making love is so crowded

 

5/

human,

a snake swallowing its tail end

 

6/

all is accepted about human

what to have

or not

 

night has come to such a place—

 

 

 

 

The Night Sundering Passion


1 /
O thirsty, all my paths lead to you
your mouth is the wine flowing through my veins

2 /
your mouth splits passion into two
love and night

3 /
when night frees your tongue
your mouth disperses through wind

4 /
the night starts with your mouth
a press opens to my world

5 /
you speak through a well

when night deepens

6 /
whichever question I ask
your mouth is a door closing on me

7 /
each conversation with you
broken key, lost lock

8 /
everyone carries its defeat to love
lie likes to speak about
wasted nights

 

 

 

 

Nooses of Voice


1 /
we listen to you in lonely nights

unraveled nooses of voice

2 /
if window moves, they fly
the secret and a delayed time of eight o’clock

3 /
they divide unquiet october into two
: an image and a dolour

4 /
they like melancholy
and freezing hands of
hollows filled with water

5 /
when they get silent, an illusion

settles into the opposite armchair
and fiery assumptions

6 /
tired of reaching
deaf of listening
delayed

 

 

 

 

In Shadow of Mother


1/
suddenly the wind blowed
to roots of a plane tree
loudly her eyes bowed
from two knots, life is free

2/
when rain is waiting for
absentee fathers
sparrows suck her eyes
seeking shelter in her branches

3/
a child grows by eating
her heart out
the pain of teeth 
cools down in her winding sheet

4/
a child grows like a snake
swallowing its tail end
escape from her love cage
is through her tears

 

 

 

 

Hotel Room


1 /
three or four nights

whose spines are interwined

wither in dry vase

2 /
wet faces
dirty blanket sheets
hang near the bed

3 /
a lame street penetrates
through window whose
curtains are tightly closed

4 /
drunken lights
hardly touch
the sofa

5 /
the key of a house which will never be gone
a hand that will never be kissed
and multicolored condoms
are sleeping under the pillow

6 /
cripple closets
in third quality fiberboard
are still looking for lids

 

 

 

 

Exduhul: Death Entrance

 

 

1/

 

“Show me your pain.

The God won’t come again.”

If it was a cold sunday morning, what they look for
was a coffee smelling kitchen exactly.
The man was standing, drawing a dark,
muddy voice from its well hardly:

“Strange, people get used to pain, too.”

2/

 

A calm november was moving outside:
They were startled by noise of grass, awfully
scared if a tap dripped or a grasshopper slipped.
Hungry trees were cracking in the groin of the crazy wind.
She was impressed by his speech: He was speaking
as if dividing a loaf of hot bread into two:

“Can there be another life with old lovers?
C
ome on, withhold your anxiety and mislead me.”

She got used to fright so couldn’t turn back.

3/

 

She gathered her hair slowly:

“You were loved in your absence,
as long as duration of abstinence.
If you didn’t know, would you go?”

She walked around old cities of her face
and was curious:

 

“Were those years that we knew

beginnings from their results?
T
he balance was supposed to be a scale
of hands of the clock.”

 

Smiling vaguely, her childish teeth sparkled:

 

“I have learned MU, as I am going mad:

Time has loved the flip-flop
and pain was always heavier.”

4/

 

Sipping her coffee, she was uncomfortable
with posture of her wrists: She wrapped her fingers
to forehead ambitiously to feel safe again
and to have accommodation for dissociation:

 

“Where is love in a relation, MU?
D
o perception rolling, sensitivity softening,
certainty sharpening occur suddenly or slowly?”

She pushed back that night

of coagulation in her blood:

 

“Darkness was walking in the roads
of a stammering town. You were afraid of the crowd...”

The man felt cold and sat down wearing a new
self percipience:

 

“...and touched my arm.
W
e were supposed to walk side by side,
instead, you were silently buried inside.
I
t was a time I could rip off you from my heart,
but I was loving pain more than its space.”

 

5/

 

Putting down the cup very carefully
not to make any sound, she leaned back
with a sudden relief at the table:


“I didn’t complain about your sloughing off
or withdrawing inside so often:
T
he deepest loneliness grows
in the most passionate loves.
I
f you didn’t abandon me,
how could I learn MU,
a carved tree still lives
while the barked one dies.”

6/

 

The ledge has coughed severely three times.
Reduced cloud probably didn’t love the rain.
Recalling desires, the woman ogled

his muscles with her retina;

it was a bare rock to remember
his open, sucking and salty mouth:
Predicting pain was excruciating.
So she took a familiar face from her pillion:

“I was wrong MU to assume to be seen.
N
o one can see through what is misunderstood.”

If the man stared at her, she would slimily cry.
She didn’t cry:

 

“If you loved me,
how strong I would be.”

7/

 

The man was building the cornerstone of a well:
He didn’t hear, as if far away from his words:

“You have saved and collected all things,
you have been hidden and accumulated;
who were you?”

 

Putting his feet on the legs of the chair,

he adducted his knees to be at home,
and leaned forward:

 

“Recognize me,
time is later than what it seems to be:
Anger has changed dimensions.”

8/

 

Anxiety was a mountain village under her eyelashes.
An ivy has covered mouth of the well with
its root and seeds. Yet her tongue and teeth
are a snapdragon during kissing. He wanted
to touch her cheek with the magic of a wet sign;
heat of his hand turned to ice:

 

“Why do probabilities sting us, does anger sharpen
expectation? Is love a test for our spirits?”

He stared at her and then outside:

“How many worlds can be in an earth?
I always brought myself wherever I came.
Be disturbed by my presence.”

The tired wind has fallen down
along minced leaves. A death body
was being dragged by the ants.
The sky was going continuously.
A downpour would start.

The grass didn’t notice it.

 

 

 

 

Summer Rain

 

 

Looking for a place to go back
Became a stranger wherever it went
An umbrella left in the train
Few words spoken to side seat
Yet it didn’t know wherever to go
carrying itself within

The harbours sulked so much that
eyes burnt by the fire
of the fairy tales it believed
Looking for a place to go back
real journeys were returnings
Yet it didn’t know that it was to seek
and go overflowing boundaries

It had to rush to collect its hands
time was moving
It was an illusion, a pouring
body to obscure the meaning
Yet it knew that to be understood
was the most dangerous thing
Holding its heart in the hand

 

 

 

Corners of Water

 

 

I missed you even before leaving
A polite verdict was your absence
From my temples stones breaking
At balcony rope the day swinging
a strong sense would fall down
Furiously looking for your hands

I loved you at first night we met
Your quiteness, my drunkenness
and our shadows, sitting altogether
with grace of a ropewalker
Time to time breaking roses
from a chessboard inclined to loneliness
Between your skin and face
a harbour pressed

If time of love was written
could be a place or an object
Silence was a sharp expression
as if praying
a huge plane tree
grew on the grave land
The sole virtue of the pain was discipline

I collected dead seahorses in the corners of water


 

 

The Walk

 

 

It was nearly night,

the old house walked along its face.

Due to tiredness, the hidden, raging grass

looked down on its power near the path.

 

Foreigners enter every city through the same gate.

 

Yet the sea has making her hair,

is this thunderous, full sky that threw

the vessels of the moon into the water?

 

Leaving the oily, unclear senses on the surface,

a sessile pain went down alone

in the solution of time and place...

 

Still there was time,

heard by anyone,

walked slowly and secretly

a ‘who is’ meaning

swinging on the cornice

to the temples of the head.

 

The sand clock has forgotten kindly

the moments of ‘I have been loving you’:

A recently washed up morning,

an evening of ‘still early please don’t go’.

 

The breath of women

whose husbands returned to the city

has getting cool carefully:

Making love left half in the plate,

rusted lip prints,

wet, worn painfully large sweater,

putting out salem light cigarette on an attention,

the crack in the pot has hidden the fugitive glance

with respect to fingertips to kiss:

 

Belonging to a family placed

a safe and responsible space

under the lash;

as it is noticed,

the hands of the concealed passion

are laid with naphthaline

on the drawers.

 

Did this broken wind touch the window?

 

Blood stains in the hallway.

 

 

 

 

Biopraphy of poet Hilal KARAHAN:

 

Hilal KARAHAN, was born in 1977, at Gaziantep, Turkey. She has graduated from Kütahya Tavşanlı İstiklal Elementary School in 1988, Balıkesir Sırrı Yırcalı Anatolian High School in 1995, Ankara Hacettepe University English Medical School in 2001 and Ankara Başkent University Medical School, Obstetrics and Gynecology Residency in 2006.


Although she has been writing since elementary school, her professional poems, stories, articles about poetry have been published since 2000. She was one of the editors of ÇAMCAK Culture and Literature Magazine, published in Ankara Hacettepe University Poem Club during 2000-2002, ETKEN Poem Magazine, published in Alanya during 2003-2004 and MÜHÜR Poem and Literature Magazine in İstanbul during 2010-2013. She is recently intercontinental director of  Writers Capital Foundation (WCP), World Festival of Poetry (WFP) and Poetic Front in Defense of Women’s Rights (WM) network sites.


Since 2000, she has been writting in various poetry-culture-literature magazines such as Destine Literature, Rosetta Word Literatura, Absent, Galaktika PoetikeAtunis, Kıyı, Kurşun Kalem, Patika, Hürriyet Gösteri, Yasak Meyve, Varlık, Cumhuriyet Kitap Eki, Mühür, Mor Taka, Eliz, Çinikitap, Özgür Edebiyat, Kuşak Edebiyat, Papirus, Edebiyat Ortamı, Ayraç, Üçnokta, Akköy, Akbük, Hâr, Ayna, Aşkın e-Hali, Kül, Kül-Öykü, Etken, Şiir Saati, Dize, Le Poéte Travaille, Kum, Islık, Bahçe, Ücra, Heves, Mavi Ada, Düşe-Yazma, Bilinçaltından Notlar Dergisi, …etc. She has also joined to many collective books, poetry almanacs and literature festivals. Her poems were translated into many languages.


Poem Books:

Self Dictionary-Summary of One Day (Kül Publications, Ankara, February 2003)
In Front of The Hill (Kül Publications, Ankara, May 2003)
Secret and Mist (Kül Publications, Ankara, November 2004): Found as “remarkable” in 2004 Yaşar Nabi Nayır Poem Election
Delayed Mummy (Mühür Library, İstanbul, June 2010): Found as “successful” in 2010 Cemal Süreya Poem Election
The Night Sundering Passion (Mühür Library, İstanbul, June 2012): Given Burhan Günel Private Award in 2013 M. Sunullah Arısoy Poem Election

Strada Care Cautẵ Marea (Selected Poems, Translated to Romanian by Niculina Oprea, Tracus Arte Publishing, Bucharest, November 2014)

La Rue Qui Cherce La Mer (Selected Poems, Translated to French by Mustafa Balel, Artshop publications, İstanbul, October 2016)

 

Prose Books:

Poem and Quantum (Mühür Library, İstanbul, January 2012)
Nook and Cranny Poem Notes (Yasakmeyve Komşu Publications, İstanbul, September 2014)

Garland Book:
Other Poetic: Assays About Bayrıl Poem (
Mühür Library, İstanbul, May 2012)

 

A Member of:
Turkish PEN Centre
Turkish Authors Association

Turkish Language Society






Nhà thơ Hilal KARAHAN

 

 

 

 

Biography of translator – poet Nguyễn Thị Thùy Linh:

 

The translator of this book is poet Nguyễn Thị Thùy Linh, who was born in 1991 and is living and writing in Hải Phòng city at present. She was an Economic Bachelor in Hanoi National Economic University. She was awarded “The Gold Moon of Alexandrine” (highest prize) by The Elder Newspaper and Website lucbat.com co-organizer, under the auspices of Vietnamese Fatherland Front Central Committee and Vietnamese Buddisht Church. Following that, she received the second prize in poetry contest of “Van nghe quan doi” literary magazine for the years 2015-2016. The children's book “The twin dolls to the earth” (Publishing House of The Vietnam Writer’s Association, 2016) of writer Milutin Đuričković, Serbia is her first translation book. Nguyễn Thị Thùy Linh translated many foreign poetry from English into Vietnamese and published them in many domestic newspapers and magazines, including the poems of many poets such as: Raymond Keen (America), Lars Vargö (Sweden), Rati Saxena (India), Metin Cengiz và Müesser Yeniay (Turkey), Fethi Sassi (Tunisia), Asror Allayarov và Makhfuza Imamova (Uzbekistan), Dimitris P. Kraniotis (Greek)… In addition, she translated some short stories of both female American writers Kate Chopin and Louisa May Alcott under the name Linh Đan.


 

 

  

 

 Các tác phẩm của Hilal KARAHAN

 

 

 

 

 

 

 

 

BÀI KHÁC
1 2 3 4 5  ... 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị