천진함
내가 깊이 잠들 때 혼이 나간다
옛날 엄마가 집에 없을 때 돌아다니듯
꽃잎 위를 가볍게 헤매며
고독에 빠진 육체를 잊는다
그래, 먼지에 불과해
고통스런 육체일 뿐이야
바람은 여전히 머리 위에 녹색을 늘어뜨리고
하늘은 사랑의 비를 떨어뜨린다
악은 쓴 꽃 수술 속에 잠들어
눈물이 날 정도로 땅을 향기롭게 하고
내 혼은 빛줄기처럼 빛나며
끝없는 푸른 대지에 떨어진다
그리고 새벽이 오고
한 방울 한 방울 새벽 방울이 되어
내 혼이 다시 육체로 들어온다
나도 아니고, 다른 사람도 아니다
가슴 속에서 천진한 울음이 터진다
파란색
지구 – 조산소
비밀스런 파란 공간 속에
세상에 나오는 아이들의
소리가 전해진다
새로운 계절의 첫날밤
이슬이 파란 가지에서 떨어질 때
나는 나뭇잎 사이로 급하게 키스했다
외로움이 마른 정오에 밀려오고
계절이 가며 나뭇잎을 떨군다
화를 억누르면서도 바람처럼 부드럽게
푸른 바다에서 부는 바람이 하늘색을 가져온다
새벽이 반평생의 조명 위로 올라오고
나머지 절반은 어둠 속으로 가라앉는다
오솔길에는 파란 잔디가 서두르며
지나는 누군가의 발길을 맞이한다
나무 위의 파도가 처마에 속삭이고
조각배는 시간을 서두르고
우리가 각각 나뭇잎일 때
야생의 산은 갑자기 우리 집이 된다
지구 – 조산소
비밀스런 파란 공간 속에
세상에 나오는 아이들의
소리가 전해진다
Hồn nhiên
Khi tôi ngủ say hồn ra khỏi xác
Lâng lâng trên những cánh hoa
Lang thang như xưa lúc mẹ vắng nhà
Quên thể xác đăm chiêu lầm lũi.
Ừ, thì ra cát bụi
Là một đời thân xác đớn đau
Gió vẫn ru xanh mướt ở trên đầu
Trời rót xuống từng cơn mưa đằm thắm.
Cái ác đã ngủ yên trong nhụy đắng
Cho đất lành thơm mát đến rưng rưng
Hồn tôi lung linh hạt nắng
Rơi xuống đồng xanh không cùng.
Và rạng đông!
Từng
giọt rạng đông!
Tôi lại nhập hồn về với xác
Chẳng phải tôi, cũng không là người khác
Để hồn nhiên cất tiếng khóc lọt lòng.
Màu xanh
Trái đất - Căn nhà hộ sinh
Tiếng trẻ con chào đời truyền trong không gian xanh những dòng
mật mã...
Đêm đầu mùa
Anh cuống quýt hôn em qua kẽ lá
Khi sương tan cành biêng biếc xanh.
Cô đơn tràn bãi trưa hanh
Mùa đi rung cây lá đổ
Phải dằn dữ và cũng mềm như gió
Gió từ biển xanh mang sắc của trời.
Bình minh lên chiếu sáng nửa đời
Còn nửa kia chìm vào bóng tối
Bao lối cỏ cứ xanh vội vội
Thấm lên bàn chân ai qua.
Sóng trên cây thầm thĩ mỗi hiên nhà
Con đò thời gian hối hả
Khi mỗi chúng ta là chiếc lá
Thì rừng hoang bỗng hóa nhà mình.
Trái đất - Căn nhà hộ
sinh
Tiếng trẻ con chào đời truyền trong không gian xanh những dòng
mật mã...