Mai Văn Phấn
Chương
VI: Cộng hưởng II
(Rút từ trường ca "Người cùng thời")
Tất cả đã thức dậy khuấy loãng
những u mê cho rõ khuôn mặt mình để chờ đón ban mai. Vầng mặt trời vừa tìm được
lối ra khỏi đêm tối. Đàn sao mộng du thôi không phát sáng, hoảng hốt theo nhau
trút lại màn đêm sũng ướt ao tù. Bầu trời cánh đồng tơi ra và cây cối nghẹn
ngào tiếng ban mai ngấm vào mạch đất, ngấm vào ngực ta làm tế bào vụt mới tinh
sương với đợt sóng ùa về bồi đắp. Đám mây mỡ màu phồn thực trôi đi, mục ra cho
kịp thời vụ. Bằng tiết tấu và giai điệu khác, âm thanh đầu tiên vang lên từ lắc
lư cọng cỏ gai, âm hưởng hoành tráng dồn nén không gian cộng hưởng rền vang,
chút nữa thôi là sẽ bắt đầu.
Chân tay ta vừa rút khỏi những
huyễn hoặc giấc mơ, ngón còn tê cứng một đời cuốc cày liềm hái, một đời bàn tay
phải lệ thuộc vào tay trái. Cả hai bàn tay lệ thuộc vào nỗi ú ớ toát mồ hôi của
cái chết lâm sàng, chỉ biết cứng đơ mặc cho cơn bóng đè trùm lợp. Giờ những bàn
tay tự do thức dậy, biết cộng lực cho nhau khi bình minh đang đến tái sinh.
Từng cá thể e dè tự xưng danh,
mang nỗi khát khao tự nhiên của hoa thơm cỏ dại. Những cánh hoa nhỏ nhoi tự tin
đứng trên đài hoa. Không gian giãn ra cho chúng thổi lên trời cao bao giọng
điệu bất tận, làm hơi thở con người ngân lên tiếng chuyển mùa cùng thời tiết,
đất đai.
Nghe trong đám đông cộng hưởng
những giai điệu cá tính, tựa hào quang hắt lên từng khuôn mặt, đan xen nhau rồi
kết thành ngọn tháp. Ở đó quả chuông trái tim đã được kéo lên...
Cá tính hoà đồng với quy luật
thiên nhiên, cho ta nhịp nhàng, cho ta nguôi ngoai, cho ta thổn thức...
Tuân theo luật mà dồi dào cá
tính. Cái Tôi tận cùng dẫn tới cái Ta.
Khi làn hương thanh cao bí ẩn ra
đi, nặng trĩu đài sen cõng trên lưng mùa hạ. Những chiếc lá nằm mơ được hái về
gói cốm, lũ ve sầu còn ngân lên lời xưng tụng cuối cùng.
Chân chim nhấc lên để đôi cánh
được đường bay tung hứng. Ta biết ơn khoảng không và thời khắc cho rực rỡ bắt
đầu, cho hương thơm sắp sửa...
Giai điệu tự do đầy cá tính vang
lên cho cả mùa cá mòi áp lộng. Trong hơi ấm mưa phùn quyện với sương mù bao
phủ, chúng từ giã biển khơi bơi ngược về nguồn, quần tụ trong cơn phát dục khát
khao, biến hạ giới thành thiên đường trong náo nức những niềm hoan lạc.
Cá tính và pháp luật, tự do và
trách nhiệm. Từ chiếc cầu bập bênh trong vườn trẻ công viên, đến đôi cánh yếu
mềm hôm nào còn khép trong vỏ trứng, giờ đã đập lên những nhịp đầu tiên.
Trầm đục và thanh cao có mặt đất
và bầu trời cộng hưởng. Bắt đầu là ngọn gió thổi vào chân tường, hố móng... Đến
những cửa sổ tầng cao để ngỏ đêm đêm.
Ngọn hải đăng lại yên tâm đứng
vững trước phong ba, khi chân đế sóng xô sạt lở vừa xây lại. Những chân vịt đã
tuân theo tay lái. Những nỗi lo âu nghìn trùng xa ngái vừa an toàn đậu xuống
đường bay.
Người cùng thời nhìn rõ đường đi
nhờ những nỗi đau hắt sáng phía sau lưng, hắt sáng gương mặt người đằm thắm. Đã
bắt đầu nghi thức mới, tự nhiên hơn và tự tin hơn, khi hồi chuông dồn nén, dõng
dạc bay đi xô đổ tháp ngà.
Quyền sở hữu ở bên ngoài
Thiện-ác. Ấy là điều những cuộc chiến tranh học được, để chính trị là cái nôi
đạo đức cho cái thiện sinh ra, lớn lên và được kế thừa.
Những bước chân cộng hưởng vỗ về
đất đai, những ánh mắt tụ dồn thành tia chớp, báo hiệu cơn mưa hân hoan từ phía
cánh đồng.
Hạt giống để dành được gieo vãi.
Ta cũng gieo vãi vầng trán ta vào chân mây hy vọng. Như tháng ba ra đồng trong
tiếng sấm. Bùn đất dưới chân làm ta tươi tốt. Xin học cách kết hạt của mùa màng
trong mỗi nguồn cơn.
Lại giản dị khiêm nhường cùng với
hoa sen, cùng chim ngói, phù sa, đất mật...
Chim Lạc bay lên trong tiếng
trống đồng, ngự vào khoảng không thiêng liêng rộng mở, chờ những giấc mơ đổi
khác cuối hoàng hôn. Cộng hưởng cùng bạn bè, đồng chí, vợ con... Cùng giấc mơ
trước thềm thế kỷ, để không còn những ngón tay rã rời (ngón duy cảm, ngón thì
duy lý). Mà tất cả là những ngón tay chân thực, hòa đồng trên một bàn tay.
Dù là mạch ngầm, con suối, dòng
sông, mỗi giọt nước đều căng mọng, vạm vỡ hơi thở biển, thổn thức và xao động
như vừa đổ xuống từ đầu nguồn ngọn thác. Áp lực chuyển vần đang cuống quýt hồi
sinh cho đất, rần rật chạy từ tế vi cuối rễ, đến màu xanh um tùm trên những tán
cây.
Đầy ắp những râm ran cộng hưởng
trong các chiều không gian, thời gian.
Và anh thấy cái hôn đầu tiên của
chúng mình hiện về như một kẻ thứ ba, biến hai ta thành đôi tình nhân khác.
Diệu kỳ thay sự khác thường kia lại sinh ra từ chính chúng mình.
Anh sẽ nói cùng em trong một trường
sinh học khác thường, dù anh biết có muôn trùng khoảng cách.
M.V.P