Ngước lên lóa mắt
Mặt trời dừng
Trên đỉnh cây táo
Hình như nhìn thấy điều
gì
Mùa đông vừa qua đây
Nước mắt còn loang trên
bậc cửa
Đống lá mục chưa ai dọn
sạch
Tiếng rạn nứt
Bước chân hụt hẫng
Kiên nhẫn bước
Nắng sà xuống can ngăn
Hay bôi xóa
Vẽ lại những lối đi
Ta không hiểu
Hay cố tình không hiểu.
Mơ thấy tàu hỏa
Bị văng ra
Khỏi đường ray
Bánh sắt cày trên mặt đất
Nhiều người bị thương
Tất nhiên có người chết
Tỉnh dậy tôi nghĩ
Có thể đoàn tàu
Đã trượt vào một đường ray khác.
Tin đồn
Có người
ghé vào cửa
nói câu
gì không rõ
đi
ngay
Tôi
vội chạy theo
người
vừa nói không rõ
lẫn
vào đám đông
Xuyên
qua đám đông
tựa
mũi tên
cắt
ngang những mũi tên khác
Mỗi
mũi tên
đuổi
theo một người
nói
câu gì không rõ.
Đón
giao thừa bằng ngọn nến
Trong
căn phòng
Bé
nhỏ này
Nghe
gió hú
Biết
mùa xuân rất lớn
Giang
rộng không trung
Ngỡ
xuân vẫn đứng yên
Giống
con chim lạ
Bất
động giữa trời
Tôi
vội cắt nhỏ cây nến
Nhân
thêm nhiều ngọn lửa
Cho
con chim lạ
Trên
cao nhìn rõ
Này
sá cày mới lật
Vết
thương sâu còn hở miệng
Đêm
ngày rỉ máu tâm can
Này
xuân ơi!
Đậu
xuống
Hay
vội vã bay đi!
Chậm
Khắp nơi không tìm được
Chỗ cất cánh
Mưa bụi và gió ấm
Đang về
Hoảng hốt
Bởi ai đã nhắc
Trong giấc mơ đêm qua:
… cuối xuân...
… không
biết bay…
… vĩnh
viễn bò sát mặt đất…
Lại vòng quay cũ
Tôi đành dừng
Ở đây
Có tiếng gió quạt rất khẽ
Đôi cánh bắt đầu
chuyển động
Hay xương bả vai tôi
Đang cố nhô lên.
Du xuân
Mưa nhanh
Bước không kịp
Được mưa
Đành chậm lại
Tưởng tượng
Trong bụi gai, gốc cây kia
Là những hộp thư
Tôi đi qua bao lời nhắn gửi
Từ mùa xuân năm ngoái
Và nhiều xuân trước nữa
Vẫn chưa có người đến nhận
Ngỡ dòng dung dịch đặc sánh
Chảy từ những hộp thư
Cho thành phố dày thêm
Lớp vỏ hy vọng
Dọc con đường vào trung tâm
Từng tốp người chăm bón
Những chậu cây mới đặt
Cho mùa xuân này.
Đừng buông câu
Lúc hắn buông dây câu
Tôi cũng đứng đó
Nói thầm với những con cá
Đừng sủi tăm
Lảng vảng chỗ này
Nói rồi vội đi
Mặc cho khói
Và những lớp bụi mịn
Thít chặt từng vòng
Vừa đi vừa giãy giụa
Miệng há to
Khạc mạnh
Và nghĩ
Tới những lưỡi câu có ngạnh
Đang giăng trong hồ nước.
Đợi
Hơi ấm
Tiếng động kia
Có phải mùa xuân?
Biển lặng im
Giấu tiếng réo gọi
Khoan sâu vào giấc mơ.
Vầng mặt trời
Mình giữ trong tay
Lâu rồi.
Cố nhớ
Cây đèn ngủ
Đã vỡ
Mình mơ gì
Đêm qua?
Hình như
Đám người đeo mặt nạ
Đồng thanh
Ánh sáng vô dụng!
Tua tủa cánh tay
Dập công tắc
Chỉ một người
Cầm đèn
Luống cuống chạy quanh
Chao đèn
Ngáp lần cuối
Rồi
Không nhớ nữa
Có thể cây đèn
Bội thực ánh sáng.
Cây
Gốc bên này
Bên kia thân cây bị đốn
Tôi kẹt ở giữa
Tóc
Cùng tứ chi tôi
Khô bết lại
Chỉ vệt nước mắt
Còn ướt
Tôi cố với
Cánh tay
Chìa ra từ rễ cây
Nhưng bàn chân dính chặt vào đất
Đành đợi
Vệt nước mắt kia chảy tới
Mới có thể
Lết đi.
Phân
bua
Xòe tay
Lá khô vụn vỡ
Chim én
Ấp trong khóe mắt
Bình minh
Tung lên trời
Tôi dạy nó tập bay
Mở cửa sổ
Dù lạnh
Nhắc kẻ gian
Người vẫn trong nhà
Xuân về
Vây quanh tôi nói.
Không
mơ
Đêm nổi gió
Cây trong vườn dịch chuyển
Về cuối đường
Nơi ấy
Hàng cây non mới trồng
Nghe cả tiếng
Vết rạn bờ sông
Mở rộng
Như tiếng nổ
Tre nứa
Hay chai xăng đậy kín
Ném vào lửa.
Sáng vội xem
Cây cối trong vườn
Vẫn thế
Và vẫn thế
Con sông trước nhà
Như không trôi.
Rễ
& Đá
Rễ cây
Trùm mặt đá
Thương quá
À không…
Thật đáng yêu
Ghé sát viên đá
Hít thở cùng
Sớm mai
Càng van xin
Những sợi rễ dẻo dai
Càng gồng mình
Siết chặt
Ở đây sương khói
Dịu dàng.
Bên một
gốc cây
Đuổi theo ý nghĩ
Tinh nghịch
Từ ấu thơ
Thèm áp má
Giấu chân tay
Vào gốc
Kìa sợi rễ non
Đang trồi lên
Mặt đất.
Trồng
rau
Nhà hẹp
Trồng rau trong giỏ
Treo cả hành, mùi, tía tô, húng quế
Lên tường
Trong mơ bỗng thấy
Lũ rễ cây bò lổm ngổm
Tìm đường vào nhà
Những cánh chim
Di cư
Tựa những tội đồ
Vùng thoát khỏi địa ngục
Chỉ tiếc
Đêm quá ngắn
Và tôi lại tỉnh giấc.
Trên
cao tốc
Vượt
Trên 100km/giờ
Đồng cỏ loang loáng
Chú bê con bú mẹ
Chợt luồng sáng
Bao phủ quanh tôi
Chớp mắt
Sang địa giới khác
Miệng chú bê
Liên tiếp phát sáng
Tôi nắm tay
Người bạn đường bên cạnh.
Cứ đi
Sương mù
Biệt giam tầm nhìn
Đầu va tường
Không thành tiếng
Không đau
Tiếng trò chuyện
Phòng bên?
Hay cai ngục?
Chưa đói
Chưa ai hỏi
Chưa biết mắc tội gì
Tôi đi
Phòng biệt giam đi.
Hai
thời đại
Ngõ hẹp thiếu nắng. Hai thời đại đang bàn giao. Không thể đoán ngay trong
ngõ hẹp này thời gian từng chảy xuyên qua những bức tường.
Bác xích lô vẫn đẩy xe qua ngõ. Cụ già chống gậy mua đậu phụ.
Nước bất ngờ dội từ trên cao. Ai vừa súc miệng? Hay hắt chậu nước?
Nếu từ dãy nhà bên kia chắc thuộc thời đại cũ. Nước xong sứ mệnh.
Nhưng từ bức tường bên này là lúc nước trở mình. Những bước chân, những
cánh bay...
Lúc này
Nóng nực
Không dám bật quạt
Sợ cả tiếng động nhỏ
Ấm nước vừa sôi
Đã ô nhiễm
Hàng xóm trách
Tối qua sao không đi họp?
Tôi đáp
Vâng!
Giờ
Chạy ra ngoài
Hay vào đun lại ấm nước?
Dậy
Trượt khỏi gối
Và cố rút tay
Khỏi giấc mơ
Tiếng nước rí rách
Trong miệng cống
Hay vòi nước dưới bếp sắp bục?
Bình tĩnh
Rồi đâu có đó
Đạp chân thêm lần nữa
Chợt nhận ra
Mình đang trượt vào cạm bẫy khác
Giả vờ thiêm thiếp
Không nghe.
Hạt mưa
giao thừa
Trong veo
Mở muôn con mắt
Mỗi người.
Nhìn nhau
Đi chung gió ấm
Trong đêm.
Cùng rễ cây
Chuyển động
Tái sinh trái đất.
Diệp lục
Phủ kín giấc mơ
Xanh chân trời.
Những con ngươi
Trở lại nhân gian
Không bao giờ khép lại.
(Khai bút lúc 00g15 giao thừa Mậu Tuất)
Có
tiếng sét dưới bàn chân trụ
Nhấc được một chân
Chân kia
Còn chạm đất
Chợt nghe tiếng thở chim khuyên
Và chùm rễ cây mẹ vững chãi
Tỏa đi ôm ấp cây con
Biết mình không thể bay
Không bao giờ thoát khỏi mặt đất
Tôi giữ vững tư thế này
Xin gió đừng thổi mạnh
Đàn sẻ nâu không di chuyển vội
Mặt nước bình lặng ngoài kia
Giữ sao cho được thăng bằng
Để lũ cá cơm thoát dòng nước đục
Rơm rạ đầu mùa mau chóng hanh khô.
Nơi tuyệt đẹp
Tưởng
nhớ cụ ông John Wilfred Harper Fullerton Dickie, phụ thân Nhà thơ Susan
Blanshard!
Người đã ra đi thanh thản
cùng giọt sương vừa thức dậy
hoa giai nhân đỏ rực chân tường
Những người thân của ông bật khóc
át tiếng gió lay lật rèm cửa
tiếng quả khô rơi vỡ ngoài vườn
Lặng yên giây phút
nghe bước chân ông
trên mặt đường lăn lóc sỏi răm
Ông đang băng qua rất nhiều hồ nước
cánh đồng lúa mì, cải dầu, oải hương
những mái nhà lợp bằng rơm rạ
Để chúng ta được thấy
Nơi vĩnh hằng tuyệt đẹp của ông
Mặt trời đang gom rất nhiều ánh sáng.
Hải Phòng, 12/8/2017
Mở
1.
Đất
quặn mình
Sông
chảy
Bờ bên
này
Cũng là
bên kia
Con
người
Cỏ cây
Muông
thú
Sống
nhờ nước
Soi
mình vào nước
Thở
Âu lo
Tuyệt
vọng
Và hy
vọng
Con
đường
Dẫu
chưa nhìn thấy
Theo
dòng sông mà đi.
2.
Bước
chân
Xóa
từng vạch cấm
Ai kẻ?
Tự bao
giờ?
Trong
Hay ngoài
vùng cấm
Đều ô
nhiễm
Nhiều
người
Vào tận
bên trong
Kể lại
những chuyện kinh hoàng
Chưa
giải mật
Không
thể giải mật?!
Nỗi
kinh hoàng
Chẳng
ám ảnh lâu
Dù mới
xảy ra
Đã
thành chuyện nhảm.
3.
Đi vài
bước đã tối
Làm
được dăm ba việc nhỏ
Xếp
cuốc cầy
Rổ rá,
nong nia
Vào góc
bếp
Bấc đèn
khô
Đổ thêm
dầu
Trang
trọng
Đặt lên
bàn thờ
Thì
thầm cùng người đã khuất
Ôn lại
chuyện nghèo
Phận
hèn
Chí lớn
Gần
sáng mơ thành con sâu
Ăn phải
thuốc sâu
Hóa
bướm.
4.
Mỗi thế
hệ
Có
những việc riêng
Vô tình
Nghe
một câu
Các thế
hệ không sống chung mái nhà
Hòa
dòng người
Sáng
nay
Vội vã
Ai cũng
tìm điểm xuất phát.
5.
Bác
hàng xóm
Ghé qua
cửa sổ
Rủ café
phố
Tôi
chối từ
Ngán
thấy cảnh cũ
Tâm sự
cũ
Bác ấy
nhìn quanh
Nói
nhỏ:
Đêm qua
mơ thấy ánh sáng
Mọi
người trôi qua
Ngõ hẻm
Hình
như lúc ấy
Tôi
cũng mơ
Cố tĩnh
tâm nhớ lại
Chúng
tôi im lặng
Hết
buổi sáng
Bên
song cửa sắt.
6.
Những
con chim trong lồng
Không
biết
Sắp
được phóng sinh
Lại cúi
xuống
Mổ thức
ăn
Chen
chúc
Quanh
máng hẹp
Quên
líu lo
Quên cả
nỗi sợ
Tôi
chậm rãi mở lồng
Nghĩ
những điều tốt lành
Và hót
Bằng
tiếng chim
7.
Nằm
trên cỏ
Ngỡ con
đại bàng
Nhập
vào mình
Tôi cất
cánh
Mỗi lần
nhắm mắt
Đất mẹ
ấm áp
Máu
xương
Nước
mắt thấm lưng
Những
linh hồn chen chúc
Tôi chăm
chú nhìn
Một
điểm
Trên
trời xanh biếc.
Đôi
Gieo vào nhau
Hạt giống
Giấc mơ em
Rạng rỡ thân thể anh
Hạt mưa trong
Miếng cơm thơm thảo
Cọng rau non
Tỏa rạng ánh đèn
Bồng em lên
Thân cây và lá
Reo vang
Nơi so le mùa
Vườn trăng nghiêng
Dạt dào ánh sáng
Chảy vào khuôn
Bóng tối con đường.
Khép cánh
Tôi chăm chú
Qua cửa sổ máy bay
Bằng đôi mắt chim ưng
Ý nghĩ tôi sải rộng
Đôi cánh tưởng tượng
Tôi cắt gió
Qua mây
Đỉnh núi
Cánh đồng thu nhỏ
Lúc qua cửa khẩu
Nhân viên an ninh soi kỹ
Vẫn không phát hiện điều gì
Tôi cũng không biết
Mình đã giấu
Đôi cánh ở đâu.
Trái cây
Bóng tối thanh sạch
Vẹn nguyên
Cùng ánh sáng tinh khiết
Thành trái cây
Trái hình con mắt
Nhìn anh
Yêu thương anh
Quả địa cầu thu nhỏ
Anh tập làm mặt trăng
Mặt trời
Và hạt bụi...
Mang trái chín vào nhà
Hạt bụi nép vào bên cửa
Nhìn tia nắng cuối chiều xuyên thấu
Ngoài kia ngày vẫn nung cây
Chén nước trong vắt
Lặng yên bật sáng ngọn đèn
Anh rạo rực nhìn lên
Không vội.
Cơm văn
phòng
Một mình một bàn
Bát canh
Đĩa cá nhỏ
Cây xương rồng ngoài cửa
Bông hoa ngẩn ngơ
Giữa đám gai
Nhấm nháp mẩu cá kho mặn
Bình tĩnh nhằn từng chiếc xương
Nuốt miếng cơm chầm chậm
Cố nghĩ ngợi từ từ
Lúc mình được thư giãn
Gió lùa qua bụi gai
Không vội
Suy luận quanh quẩn
Bông hoa tô điểm cho gai?
Hay gai đang tôn vinh bông hoa?
Nhai chậm
Lại mút xương cá
Thanh thản nhìn cánh hoa
Lay nhẹ...
Con bồ câu
Con bồ câu ló ra cửa chuồng
Bất động nhìn xuống khu vườn nhỏ
Từng giọt café chậm rơi
Đồ vật quanh đây ngưng thở
Tôi ngước nhìn bộ lông trắng muốt
Đôi mắt con chim tựa hai giọt nước
Chiếc mỏ hồng
Gợi nhớ giấc mơ đêm qua
Thiên sứ hiện xuống
Tay cầm bông hoa...
Mọi người đến bến sông
Thản nhiên đi trên mặt nước...
Thêm giọt café
Con bồ câu bất ngờ vỗ cánh.
Tôi biết lúc này trái cây đã chín
Ngô lúa vào mùa thu hoạch
Cá tôm chen chúc lòng hồ
Những cánh cửa vừa bật mở...
Đêm hoa nở
Kiêu hãnh nở trong rét mướt
Cánh hoa mỏng
Hương thơm lan đi
Đêm đấy ư?
Sương giá đấy ư?
Lũ sâu bọ và gió mạnh?
Trong bóng tối
Bông hoa rung rinh
Uy quyền
Trời đã rạng
Chiếc lá rụng biết mình gục vào mặt cỏ
Đàn kiến lang thang tìm được hướng đi
Giọt nước cuộn trong dòng sông lớn.
Mở trong
bình minh khác
Bóng tối
Ôm bông hoa
Khép cánh
Hoa vẫn thức
Nghe bóng người
Hương đất ra đi
Biển sâu phẳng lặng
Suối nguồn cuộn chảy nhanh hơn
Bờ bãi, rừng xanh trở dạ
Bông lúa trĩu
Chim non tách vỏ
Trái cây chín rục căng lên
Cả vũ trụ
Đợi
Từng cánh hoa khép lại giấc mơ.
Chim
sâm cầm trong hồ
In trong bóng nước
Nó đang bơi
Hay trôi theo gió
Nắn nót và khoan thai
Chim sâm cầm
Bản năng
Vẽ những đường tuyệt đẹp
Dưới mây thưa
Sóng sánh lòng hồ
Kinh thành
Và phế tích
Tôi đến bên bờ
Gần hơn từng nét vẽ
Chim vụt bay
Để lại trên hồ bức tranh còn ướt.
Gió
xoay quanh thân cây mà thổi
Có thể xổ tung vòm lá
Rung rẩy gốc cây
Nhưng gió chỉ lượn mòng mòng
Cây ngây ra nhìn
Nắng mới đẹp thế kia
Đám lá bên vườn xanh mướt
Chùm rễ mềm ra đi
Gió dồn dòng nhựa
Chuyển vần khắp thân cây
Bóng râm mịn màng sậm lại
Hương từ lòng trái chín lan nhanh
Gió biển giờ này thổi mạnh
Vần xoay tán lá bơ phờ
Gió khát khao ở lại
Cây thấy mình đang được cuốn đi...
Đôi chim sẻ
Tặng Dịch giả Nguyễn Quốc Hùng!
Tôi không nhìn thấy
Chỉ nghe từng âm thanh
Từ lùm cây
Con này quạt cánh
Đậu xuống
Lại nhường con kia
Tôi ở đây
Vì đôi chim sẻ
Bông huệ tây vừa nở
Cổ vật và chân dung
Nằm giữa lâu đài
Ấm Samovar* đang sôi
Búp bê Matryoshka** đã mở
Bánh mì Karavai*** thơm nức trong lò
Con đường và ý nghĩ
Chạy đi rất xa
Chờ đôi chim sẻ
Lặng yên
Gió trên đồi bạch dương mới thổi.
Maxcơva, 2014
_________
(*) Ấm để đun nước pha trà, vật dụng truyền thống của Nga.
(**) Matryoshka (матрёшка) hay gọi Búp bê lồng nhau, Búp bê làm
tổ.
(***) Loại bánh mì đặc biệt, để đãi thượng khách hoặc dành riêng cho
cặp vợ chồng mới cưới.
Bánh Blin*
Thơm ngậy gian phòng ấm áp
Dao nĩa, nước hoa quả ép
Bông cúc dại trong bình
Tôi bảo Kô-lia mở cửa sổ
Khi ăn muốn nhìn đất đai
Nghe gió trên cao trượt xuống
Con đường chạy vào rừng thông
Xa tít cánh đồng lúa mì, kiều mạch
Bạn gợi nhắc từng loại nhân bánh
Trứng cá hồi, bắp cải...
Mứt hoặc nấm hương?
Tôi chọn ăn cùng váng sữa
Ngoài vườn nắng mật ong
Lóng lánh trên chùm hoa kim tước.
Ngoại ô Maxcơva, 2014
_________
(*) Bánh Blin (блин) hay gọi bánh xèo Nga, một món ăn truyền
thống, đặc biệt không thể thiếu trong lễ Tiễn Mùa Đông (Maslenhitxa/
Mасленица).
Quả Phúc Bồn Tử
Hôm qua còn xanh
Đêm nghe nhạc ngựa
Chùm quả đã chín
Sớm nay
Tiếng nhạc ngựa nông phu
Những chàng xà-ích
Trên thùng xe chất đầy cỏ khô...
Hoàng Tử dạo chơi khuya
Từ thế kỷ trước...
Hay của chú ngựa
Xổng dây cương tung bờm trong đêm…
Tôi mơ thấy
Những âm thanh trong gió
Lan đi...
Lan đi...
Người bạn Nga hái tặng
Chùm Phúc Bồn Tử vườn nhà
Tôi nhấm nháp
Tiếng leng keng trong miệng.
(Viết trên đại lộ Nhepxki ở Xanh-Petecbua, 2014)
Hoa
Lan Chuông
Gió quét sạch mặt đất mịn
Vệ cỏ, gốc cây
Ven đường
Tìm nơi thư giãn
Chọn cuốn sách
Nhưng tâm trạng tôi
Không thể hòa đồng
Bất ngờ gặp bụi Lan Chuông
Bông hoa rủ
Giấu đi bí ẩn
Đặt ngón tay lên môi
Làm dấu yên lặng
Cơn gió đến
Phủ sương và nắng ấm
Lên bụi hoa
Vầng trán mỗi người.
Ngoại ô Maxcơva, 2014
Con
Thiên Nga bay đi
Kéo mặt nước
Lên đôi cánh sải rộng
Lòng hồ mới biết
Đã lâu mình bị cầm tù
Dòng nước cuốn
Theo bộ lông trắng muốt
Đôi chân thu lại màu ghi
Thiên Nga bay cao
Bờ cỏ
Nheo thành con mắt
Ra đi từ rạng đông
Qua những hồ nước khác
Đêm ngày bốc hơi.
Seremechevo, 9/2014
Tôi tin
Nắng sớm và hơi nước
Phủ lên đôi trai gái
Hôn nhau bên bờ kênh Griboedov
Tôi sải bước
Tới nhà thờ Chúa Cứu Thế*
Lòng tràn đầy đức tin
Đôi trai gái ấy
Nhuộm vòm lá vàng hơn
Cho đàn bồ câu, chim sẻ gần hơn
Trước cửa nhà thờ
Từng đôi trai gái
Trao nụ hôn
Ngỡ họ đang rửa tội cho nhau
Theo Bí tích Thánh Thể**
Dầm mình đợi phục sinh
Một cụ già ngước lên làm dấu thánh
Hỏi tôi có tin không.
Xanh-Petecbua, 9/2014
___________
(*) Nhà thờ Chúa Cứu Thế (Спaсо-Преображeнский собoр) tại Saint Petersburg,
được xây dựng từ năm 1883-1907, một công trình kiến trúc độc đáo của nước Nga,
là một trong mười hai nhà thờ đẹp nhất trên thế giới.
(**) Lễ Rửa Tội (Lễ Thanh Tẩy), dầm mình trong nước, là một trong bảy
Bí tích Thánh Thể (Rửa tội, Thêm sức, Thánh Thể, Thống hối, Xức dầu bệnh nhân,
Truyền chức và Hôn phối) của Đạo Chính thống Nga.
Tượng "Chàng trai ghìm cương ngựa”* ở Saint Petersburg
Tặng Họa sỹ Phan Nguyên!
Tung vó
Con ngựa hí vang lao đi
Ngoái nhìn chàng trai
Dũng mãnh ghìm dây cương
Đại lộ Nevsky
Dòng người ngước lên
Ghi vào trí nhớ
Hình ảnh nước Nga trong chiều
Vệt khói máy bay
Cùng đàn sếu
Tôi hồi hộp
Chàng trai kia sẽ thắng...
Hay con ngựa giật đứt dây cương?
Tôi dừng lại trên cầu Anichkov
Và cũng muốn lao đi.
9/2014
____________
(*) Tượng do nhà điêu khắc Pyotr Karlovich Clodt (1805-1867) đúc năm
1841, đặt bên cầu Anichkov vắt qua sông Fontanka ở Xanh-Petecbua.
Nổi gió
ở Petergof*
Ngọn cây
Đổ thác lá vàng
Người và chim bồ câu
Tìm nơi trú ngụ
Gió quét sạch từng viên đá lát
Từ thời Đức Vua Pie
Sạch từng chân cỏ
Tiếng chuông rời ngọn tháp
Rơi xuống thảm lá
Quanh tượng đài
Cửa sổ cung điện bật mở
Nữ hoàng Ekaterina giương cao quyền trượng
Mỉm cười trấn an thần dân
Bà luôn quyền uy và hấp dẫn
Quyền uy và hấp dẫn!
Đó là câu tôi lẩm nhẩm
Lúc nhìn sang hàng bạch dương
Cùng những bông cúc trắng, cúc xanh
Rạp xuống mặt đất.
Xanh-Petecbua, 12/9/2014
__________
(*) Petergof (Петергoф), hay còn gọi Cung điện Mùa hè (Letnhi dvores/
Летний дворeц), cách thành phố Xanh-Petecbua khoảng 20 km về hướng
Tây.
Từ pháo đài Petro-Pavlovsk
Sau tiếng đại bác lúc 12 giờ*
Mở bầu trời khác
Con bồ câu bay qua khói súng
Viên sỏi đổi ngôi.
Cùng ngước lên tiếng chuông ngân
Chờ Thánh Phê-rô ban phép lạ
Hoa Tử đinh hương se sắt trên cây
Chùm Thanh lương trà trĩu đỏ.
Trước xưởng đúc tiền
Những gian nhà tù
Đoàn người đi trong lặng lẽ
Tượng Vua Pie bất động giữa ngai vàng.
Gió sông Nhê-va cuộn lên đỉnh tháp
Tán lá sồi, ngọn cây bạch dương
Tôi xếp ngay ngắn từng chiếc lá vàng
Vào kho bạc bất tận mặt đất.
Xanh-Petecbua, 2014
______________
(*) Nghi thức bắn đại bác từ pháo đài Petro-Pavlovsk lúc 12g
trưa hàng ngày có từ thời Pie Đại Đế.
Ngày thu ở nước Nga
I.
Đàn sẻ nâu đậu trên mặt cỏ
Bên hồ nước lặng im
Gió tốc lên vòm lá
Xổ tung từng chuỗi tiền xu
Nắng thu sáp nến
Cháy sáng những tháp chuông
Cung điện, đài phun nước
Bước chân thiếu nữ qua đường
Từ bảo tàng nghệ thuật Tretyakov
Nền trời tím xanh
Tôi dừng chân bên cây phong rực đỏ
Mạnh dạn cầm lên chiếc lá.
II.
Trong căn hộ cô giáo Tachiana Ivanovna
Chúng tôi uống rượu vang
Ăn bánh mì, súp củ cải đỏ
Tachiana mở trang nhật ký
Của mẹ viết cho cha lúc cô mới sinh ra
“Colia của em, em ổn, tuy còn hơi mệt…”
Cô ngước lên tấm ảnh người cha
Từng làm trong cơ quan an ninh đặc biệt
Rồi chỉ sang tấm ảnh người chồng
Là nhà khoa học
Họ đã khuất!
Mọi điều đã khác!
Chỉ cơn gió quen thuộc
Mang mùi lá bạch dương
Phủ lên bức ảnh Thánh
Kệ sách gỗ thông
Rủ nhau ra balcon
Chụp tấm ảnh ngược sáng
Lấy được hình con đường với nhiều lối rẽ
Những quả táo xanh, táo đỏ
Rụng trước hoàng hôn.
III.
Thi hào A.S. Pushkin
Cầm tay nàng Natalia*
Trên trời
Nhìn xuống nước Nga
Và thế giới
Mỗi câu thơ ông
Là chìa khóa
Mở vào mùa thu
Tôi gọi tên
Một bài thơ Pushkin
Vạt nắng bỗng phủ lên
Hai mố cầu
Hai cánh cửa
Hai tảng đá
Hai bông hoa vừa nở
Nhìn theo đôi sóc nâu
Thoăn thoắt leo lên cây thích
Pushkin và Natalia
Xuống gần hơn
Gần nhà thờ Kazan
Gần Hoàng Thôn**
Từng đôi thiên nga
Đắm say trong hồ nước
Những con bồ câu, quạ đen, quạ khoang
Chân miết xuống
Chẳng muốn rời mặt đất.
Maxcơva, 23/9/2014
___________
(*) Natalia Nikolaevna Goncharova (1812 - 1863) là vợ nhà thơ Aleksandre
Sergeyevich Pushkin (1799–1837).
(**) Hoàng Thôn: Царскоe Селo (Tsarskoe Selo), nay là thị trấn
Pushkin gần kinh đô Xanh-Petecbua.
Năm 1815, A.S. Pushkin viết bài thơ "Hồi ức ở Hoàng Thôn"
(Воспоминание о Царском Селе) tiên báo tài năng của ông.
Trong
công viên Tsarisino*
Con quạ cất tiếng
Đậu lên cây thích
Rồi thu mình
Như kẻ bắn lén
Từng viên đạn
Xé toang màn sương
Găm vào đất
Những tên riêng thân mật
Colia, Rita, Masha, Vova, Olga, Olia, Lilia…
Bạt ngàn bông lau!
Bao người chết
Chiến tranh, khủng bố, thanh trừng…
Không còn oán hận
Phơ phất bông lau!
Công viên ngày nghỉ
Cặp vợ chồng trẻ say sưa trò chuyện
Trong nôi em bé đã ngủ say
Miệng chưa rời núm vú.
Maxcơva, 2014
_________
(*) Công viên Tsarisino (Царицыно) nằm ở phía Nam thủ
đô Maxcơva.
Thánh ca trong nhà thờ Vaxili Blazenui*
... bóng tối chân cầu tụ lại...
... cánh chim bay sát mặt sông...
... hừng đông hắt lên bức tượng...
... hoa bồ công anh lả tả ...
... gió miết qua từng tán lá thông...
Từng âm giai từ trời cao dội xuống loang tới chân đồi, cửa lâu đài. Vòm lá
chật căng. Ý nghĩ và con đường vụt sáng.
Bức tượng đi về hừng đông, cánh chim, hoa bồ công anh ẩn mình trong gió.
Thấp thoáng vạt áo Sa Hoàng cùng đội kỵ binh vừa mới qua cầu. Bá tước, mỹ nhân
trong ngôi nhà gỗ sồi, vườn thượng uyển,... trò chuyện cùng váy ngắn,
quần jeans trong toa tàu điện ngầm...
Tôi vội vã làm dấu thánh vì lỡ phân tâm. Ngước nhìn tấm ảnh Đức Mẹ Đồng
Trinh.
Hòa âm cùng
… lá thông… dòng nước… hừng đông… chân tượng… cây cầu… hoa bồ công
anh...
Maxcơva, 22/9/2014
___________
(*) Xây dựng từ năm 1555 - 1561 trên Quảng trường Đỏ, được coi là một
trong bảy kì quan của nước Nga.
Qua tầng
trời
Tưởng nhớ Nhà văn Đà Linh!
Vẫn nhìn thấy trái đất
Nơi chiếc ghế anh còn để trống
Bạn bè rót thêm ly rượu
Đặt bên đũa bát trắng tinh
Anh ngoái nhìn
Nhẹ nhàng bay tiếp
Vừa ngước lên
Ánh sáng đã vội che
Con mắt khép…
Rạch tia chớp...
Bọt nước tan trong dòng thác...
Đám mây còn lại sau mưa...
Bay qua tầng trời
Nơi không bóng tối
Anh vẫn biết
Những người đọc sách lúc giao mùa
Khi bàn tủ hằn lên đường vân gỗ
Con gọng vó giật mình mặt nước đứng im.
Trên
vịnh Hạ Long
Tặng
Nhà thơ Gjekë Marinaj!
Nước xanh biếc
Chảy qua Gjekë Marinaj
Và tôi.
Chúng tôi bất động trong tấm ảnh
Cùng nhìn những trái núi
Mọc trên vịnh.
Gjekë đang nhớ tổ quốc Anbani
Nhớ người vợ thảo hiền, xinh đẹp Dusita
Thoáng căn nhà nhỏ của ông ở Dallas
Có con chó màu trắng đáng yêu...
Bỗng tiếng con mòng biển
Vang từ một đỉnh núi
Thả chúng tôi trôi
Tự do trên mặt vịnh.
Nước
đang chảy qua trái đất
Tặng Nhà
thơ-Dịch giả Lê Đình Nhất-Lang!
Muôn hạt sương
Từ đêm tối
Sóng reo ngoài bãi
Dồn đại dương
Đi qua tôi
Nước thấm vào tôi
Những cánh đồng
Dấu chân gặp nhau
Cây trong vườn vươn dậy
Hoa bắt đầu nở
Mây tụ lại
Và bắt đầu mưa.
*
Từ đám mây lớn
Mưa biển xanh
Mặt đất, tán lá rộng
Thủy triều
Đêm rút về biển
Mọi điều tưởng như vẫn thế
Nhưng trái đất và tôi
Run lên nghe tiếng động con cá
Vừa hớp những hạt mưa
Que nhang cuối cùng vụt tắt
Tiếng sấm đầu mùa chạm giấc mơ
Giọt sương mát ủ trong mầm hạt.
*
Đi rửa chân khắp nhân gian
Nước vẫn bên tôi tinh khiết
Rũ bớt lấm lem bụi đất
Tôi thả chân ngượng ngùng
Từ gan
bàn chân
Mở cánh
cửa hồng hào
Tôi
thông ra thế giới
Tràn qua ngực
Hơi thở mạnh
Sạch tôi
Trắng một viên cuội
Ngọn nến sáng
Trong vắt tiếng chim
Mầm cây dâng tràn sinh lực
Căng đôi mắt
Thấy mọi người cùng cảnh vật
Rùng mình để nước đi qua.
*
Mưa xuân
Cây khẳng khiu treo chùm quả khô
Từ mùa đông năm ngoái
Con chim sâu đầu đỏ
Thoăn thoắt chuyền cành
Kêu ri rích, ri rích...
Ngước lên cho mưa phủ mặt
Áo quần và tóc tôi khô
Tiếng nhựa cây trong cơ thể tôi
Cuộn chảy lên cành
Chốc lại kêu ri rích, ri rích...
*
Nước rút nhanh
Con cá mắc trong vũng bùn quánh đặc
Nó còn sống
Gặp thủy triều về.
*
Nơi vườn nhãn đơm hoa
Trước kia là hồ nước
Dẫn ra sông
Nay chùm rễ đi xa tới đâu
Đàn ong nâu tìm hoa vẫn biết
Tôi thương cây
Ôm cây mà chạy
Nước mắt đọng ngực tôi bọng mật
Tôi lao về dòng sông
Để nước trôi.
*
Bầu trời
Cảnh quan khô ráo
Cửa lồng đã mở
Chim bay
Thủy sinh trong ao tù
Vừa được thay nước
Cụ già bẻ vụn mẩu bánh
Cho cún con ăn
Tiếng diệc kêu lan trên mặt đầm
Làm những bông hoa run rẩy.
*
Dẫu chẳng nhìn thấy nước
Những hòn đảo vẫn trôi gần nhau
Chim và gió hẹn cùng gieo hạt
Con rùa non giã từ ổ đất
Đàn sứa phát quang lòng biển đêm
Dẫu chẳng nhìn thấy nước
Tóc bạc phơ
Mẹ cầm chiếc quạt
Mùa tằm tơ
Mùa lúa làm đòng
Bát đũa trên mâm
Cơm đang chín tới
Nhớ em
Em vừa đi qua.
*
Nơi địa cầu bỏng rát
Nước chảy dưới tầng sâu
Chỉ gần những giấc mơ
Anh và tôi
Mọi người cùng mơ
Dưới bầu trời
Tán cây trong suốt
Nước phun mát lành hành tinh.
*
Nước trào qua trảng cỏ
Vỉa quặng, bìa rừng
Mặt lá bốc hơi
Qua di cốt những người đã khuất
Bay lên cùng những giấc mơ
Để lại cho cây hương vị đất.
*
Mở ngực sông
Thân thể ta là biển
Nước dâng tán cây
Muông thú quần tụ sinh sôi
Đám cháy rừng vụt tắt
Viên đạn chệch đường bay
Con sóng trườn đi
Phố phường, cư dân, làng mạc
Biển mở vào mùa xuân
Dòng hải lưu bất tận mặt đất.