Thơ lục bát Mai Văn Phấn

Thơ lục bát Mai Văn Phấn

 

 

 

 

 

 

Thể dục buổi sáng

 

Bàn chân đặt xuống đất nâu

Không gian khép mở sắc màu thanh tân

 

Nương theo hướng gió ân cần

Mạ non bén rễ quây quần sương mai

 

Tiếng chim vừa đếm một... hai...

Chân mây hít thở đêm dài đi qua

 

Bờ sông sóng vỗ qua loa

Dăm con cá quẫy trong đà nước lên

 

Mà nghe mặt đất vang rền

Râm ran nắng mới lại quên tuổi mình

 

Ngược xuôi đâu cũng bình minh

Vươn vai ai đứng một mình như cây

 

An nhiên trong tiếng sum vầy

Tóc bay hay lá ken dày trên vai

 

Tiếng chim lại đếm một... hai...

Cùng em về lại ban mai thuở nào

 

Bóng mây kéo anh lên cao

Trẻ trung lại muốn lặn vào nước sâu.

 

 

 

Hai đầu mùa xuân

 

Mùa xuân rạo rực nơi đâu

Mưa bay mờ mịt nhịp cầu tương tư

Giao hòa trời đất êm ru

Tơ non cỏ dắt sương mù rong chơi.

 

Muôn con mắt lá nheo cười

Mở ra đâu cũng là nơi hội hè

Nụ đào mong chán mong chê

Hơi xuân dìu dặt đi về đêm qua.

 

Men quê ủ trọn lá bùa

Trầu cau bao nỗi bông đùa như không

Nhớ mong như lên cánh cung

Chông gai rồi cũng động lòng liêu xiêu.

 

Hương hoa nào chẳng dễ yêu

Lần theo vách gió thấy nhiều vân tay

Mặt sông lấm tấm gót hài

Mở bao chuyện cũ một mai nào ngờ.

 

Mùa xuân hai đầu ngu ngơ

Xanh non mong ngóng gió đưa xa rồi

Giấy điều mau cuộn lên thôi

Bao nhiêu nét chữ thắm rồi chẳng phai.

 

 

 

Ngày cuối năm

 

Chiều về nương dưới bóng cây

Bình yên cùng với gió mây lặng dần

Chỉ còn hạt bụi phân vân

Dấu chân thổn thức xoay vần đất nâu.

 

Chuyện xưa tìm giữa cỏ nhàu

Vết thương giờ có còn đau lưng trời

Thôi đành quên tạm quên thôi

Nhắc làm chi mãi một thời đã xa.

 

Thảnh thơi cho gió đi qua

Mùa đang thụ phấn la đà bướm ong

Hân hoan thời vụ gieo trồng

Bờ xôi ruộng mật tạ dòng nước thiêng

 

Dẻo thơm từng hạt thảo hiền

Dâng lên tiên tổ một miền đất quê

Dù cho rơm rạ vụng về

Bước chân năm mới đã nghe thật gần.

 

21/11/22

 

 

 

Sóng đôi

 

Con chim cất tiếng lặng thinh

Trời cao chỉ bởi một mình bóng chim.

 

Nghiêng nghiêng vạt nắng đi tìm

Ở đâu hồn của im lìm lá khô.

 

Đám mây an trú đáy hồ

Gặp con cá quẫy bất ngờ vỡ tan.

 

Cuối năm sương sớm giăng hàng

Hỏi nhau ngày mới có mang điềm lành.

 

Dấu chân vừa mới lên xanh

Chưa tan mộng mị đã thành bóng cây

 

Lời yêu mở giữa lòng tay

Gặp viên ngọc sáng tự ngày xa xưa.

 

Gió xuân tràn đến thay mùa

Cùng em vội vã cũng vừa tới nơi.

 

Triều mang lòng biển đầy vơi

Từ nơi đỉnh sóng chân trời hiện ra.

 

 

 

Mây bay

 

Đám mây lờ lững trên cao

Mách giùm ta biết lối vào mùa xuân.

 

Nào đâu mưa bụi xa gần

Tiếng chim quấn quýt bàn chân cuối mùa.

 

Tường rêu, nấm mốc, phên thưa

Ngày đang bỏ ngỏ như chưa từng buồn.

 

Lá dong, gạo nếp lên khuôn

Dẻo thơm cho trọn vuông tròn trăm năm.

 

Men quê say một dấu nằm

Tan cơn mộng mị nong tằm nương dâu.

 

Nhớ thương nơi đẩu nơi đâu

Vu vơ lại bắc nhịp cầu qua sông.

 

Sống khôn thác gửi cánh đồng

Bao nhiêu ân nghĩa đọng trong đất dày.

 

Tổ tiên ta vừa qua đây

Vang lên tiếng sấm lại bay về trời.

 

10/2022

 

 

 

Chuông gió

 

Chuông vang như có tiếng cồng

Mang bao la dội xuống lòng đất sâu.

 

Ở đâu đang chạm vào đâu

Thời gian ở trọ tịnh màu trần gian.

 

Rưng rưng giọt nước mắt tràn

Hư không an định vừa ban cho mình.

 

Nhẹ thênh một kiếp phù sinh

Bon chen, hờn giận nên tình thương yêu.

 

Chuông reo rồi lại chuông reo

Đố ai đoán được gió theo đường nào.

 

Thanh âm chất ngất dâng cao

Từ trong ký ức tầm phào để quên.

 

Vết thương ngày cũ đã liền

Cây xanh mướt mát trong triền miên mơ.

 

Đầu năm sương khói dư thừa

Để cho chuông gió bất ngờ rung vang.

 

10/2022

 

 

 

Tản mạn về cỏ

 

Thôi đừng dỗ cỏ lên trời

Khi tan mộng mị biết ngồi với ai

Dấu chân đừng hóa chông gai

Nép vào bóng xế dũa mài hoàng hôn

Ta về đổ bóng xuống vườn

Cho xanh tươi lại từng cơn úa vàng

Ghé môi vào miệng thời gian

Cho hơi thở mọc vô vàn cỏ non.

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Một mình

 

Em đi cùng đám mây bông

Mình anh gió hú dọc sông Ngân Hà

Tàn mùa chiếc lá lia qua

Cho cô đơn ấy xẻ ra mấy phần

Sáng thì làm trăng thượng tuần

Lu thì ghép với mấy lần cong vênh.

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Bên hoa

 

Bóng ngày vội nép vào em

Ðôi môi anh thắp ngọn đèn xa xăm

Tấm thân ngọn bấc trăm năm

Còn chưa sáng hết đang đầm bên hoa

Anh van xin đấy nõn nà

Gót hương nhẹ lắm lướt qua mặt người

Tóc xanh quỳ rạp buông xuôi

Cầu cho đất ấm chờ nơi em về

Sương giăng réo gọi bốn bề

Xa em sợ lắm... bã chè... chân đêm…

 

(Rút từ tập thơ "Nghi lễ nhận tên", 1999)

 

 

 

Du ca

 

Giấc mơ giăng kín thinh không

Hạt mưa ngái ngủ ngã chồng lên nhau.

 

Cánh chim vừa liệng dao cau

Dòng sông đã ngậm bã trầu phù sa.

 

Vẫn nghe tiếng gọi ê a

Chồn chân tóc lại mở ra làm buồm.

 

Bàn tay ướt đẫm hương thơm

Dìu em về lại con đường rung cây.

 

(Rút từ tập thơ "Nghi lễ nhận tên", 1999)

 

 

 

Khúc cảm mùa thu

 

Hóa thân giọt nước mùa hè

Một đêm trở gió bay về với thu

Dẫu chưa trọn kiếp sương mù

Xin tan loãng kẻo trăng lu cuối trời

Bao lần xanh biếc rong chơi

Mấy lần úa rụng tiếng người vọng theo

Thôi em! Ðừng vặn! Ðừng khêu!

Ðáy thu thắp sáng trên nhiều ngọn cây.

Anh vừa đọng xuống thu gày

Ðã đông thành đá phủ đầy rêu xanh.

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Thay lời chim làm tổ

 

Như vừa tỉnh giữa vòm cây

Ta đem tiếng hót xuyên ngày vào đêm

Dòng sông giờ đã say mềm

Mới hay bờ cỏ ru êm còn ghì.

 

Một thời phờ phạc thiên di

Tìm trong bóng nước thấy gì nữa đâu

Mảng đêm đập cánh đi mau

Giọt sương trong mát trên đầu hư không...

 

Lơ ngơ mình với hừng đông

Lặng nghe ngày rạng giữa lòng bồng bênh

Mau về tha cả rơm xanh

Mùa lên hơi ấm vây quanh vội vàng.

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Trương Chi

 

Vầng trăng em đứng giữa trời

Ðể rơi ngàn mảnh gương ngời mặt sông

Ngày tràn đêm vỗ lên bông

Mình ta khua động cả dòng tịch liêu

Mỹ nương còn gạn trong veo

Bóng mây tăm cá có theo về cùng

Ai treo ta chốn lưng chừng

Cung đàn số kiếp bập bùng trên vai

Trăng gày mòn bến mày ngài

Thuyền ta qua nổi đêm dài này không...

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Gom nhặt cuối mùa

 

Nỗi niềm đem thả trong cây

Qua sương giá đến rạng ngày trổ hoa.

 

Lỡ vin vào bóng mây qua

Lỡ nghe đắm đuối tiếng ma gọi đò.

 

Ðầu kim tựa có ai chờ

Khâu ta vào với ỡm ờ xửa xưa.

 

Hoa ngâu vừa lịm cuối chùa

Nhẩn nha tiếng mõ bỏ bùa tiếng chuông.

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Bâng quơ

 

Anh đi níu gió trên trời

Lùa râm mát tới những nơi em chờ

...

Mắt người buông xuống sông xưa

Ru con thuyền ấy trong mưa mỏi mòn

...

Hạt mưa như ngã đầu non

Lăn bao nhiêu xuống vẫn còn thẳm sâu

...

Biết ơn sợi tóc trên đầu

Buộc ta vào những nhiệm màu khói sương

...

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Mưa cuối hạ

 

Mưa cầm tiếng phách tiếng sênh

Cho ta buông giữa chiều chênh lệch chiều

Tim mình một thoáng không kêu

Lặng yên như có nhiễu điều phủ lên

Lá rơi lên tiếng kim tiền

Trong mưa nghe lọt cả miền âm dương

Sen tàn chờ gió rung chuông

Mưa như dây níu con đường vào chân

Hồn hoa ngủ giữa tay cầm

Mắt người khóc tựa ướt đầm cánh ong...

 

Ðem thời gian bắc cầu vồng

Gieo cơn mưa xuống cánh đồng tuổi thơ.

 

(Rút từ tập thơ "Gọi xanh", 1995)

 

 

 

Lơ lửng

 

Mùa thu còn ở trên cao

Ngu ngơ buông thả ngọt ngào lưỡi câu

Hồn ta thoát xác ve sầu

Bóng cây đậm nhạt biết đâu mà tìm

Trời trong rơi những lặng im

Lỏng buông cho gió cuốn chìm hút xa

Chỉ còn ta lại với ta

Cỏ run đầu ngõ như đà cắn câu...

 

(Rút từ tập thơ "Gọi xanh", 1995)

 

 

 

Qua hoàng hôn

 

Hoàng hôn như một cửa chùa

Hư không trên ngón tay vừa đi qua

Ta ngồi nhập định cùng hoa

Thành chuông ai thỉnh ngân nga cỏ mềm

Cầm tay gió dắt vào đêm

Mà hồn xanh lỡ để quên cuối trời

Dấu chân xin cát chớ vùi

Cho ta về lại luân hồi kiếp sau.

 

(Rút từ tập thơ "Gọi xanh", 1995)

 

 

 

Hoa ngọc trâm

 

Hương hoa vừa đến cùng ta

Mắt chờ ấm cả sương sa cuối chiều

Xuân về trong gió liêu xiêu

Nỗi buồn đã hé ít nhiều lá non

Ðài hoa hay bóng trăng tròn

Lung linh buông xuống lối mòn bàn tay

Mùa hoa gom cả ánh ngày

Cho xanh hồn lá nhẹ bay về trời

Thấy mình là gió thoảng thôi

Còn trăm năm giấu nụ cười trong hoa.

 

(Rút từ tập thơ "Gọi xanh", 1995)

 

 

 

Rượu xuân

 

Mùa xuân nâng chén ngang mày

Hạt mưa vơ vẩn lấp đầy khoảng không

Tay anh sương khói nhập đồng

Cho em so lại từng chồng đũa son.

 

Thương nhau uống hết lại còn

Ta leo lên tới chon von bồng bềnh

Nỗi buồn cầm cũng nhẹ tênh

Buông vào đáy nước rùng mình đậu tăm...

 

Hương hoa giăng với tơ tằm

Ta hay con kén đang nằm trên nong.

Bầu trời tựa cái chén không

Ðem hồn ta rót cho hồng chân mây.

 

(Rút từ tập thơ "Gọi xanh", 1995)

 

 

 

Kinh cầu ban mai

 

Tay ta những ngón sum suê

Gọi nhau mười nẻo đi về lặng câm.

 

Trong sương khói có sóng gầm

Một mai vọng xuống cát lầm tạnh khô.

 

Mặt người viên cuội chơ vơ

Bông lau sóng tóc bơ phờ bạc mau.

 

Hoa tàn cây vẫn còn đau

Hương thơm quyến luyến trên đầu cỏ xanh.

 

Hồn mình dựa chốn mong manh

Rồi hư danh ấy cũng thành hư không.

 

Mắt vừa mở với rạng đông

Chân trời hổn hển phập phồng ngón chân.

 

(Rút từ tập thơ "Gọi xanh", 1995)

 

 

 

Không đề I

 

Con chim bay vút lên không

Ðể lại gió với cánh đồng rộng thênh

...

Phù sa trôi lúc sóng duyềnh

Thương cây cuối bãi đầu ghềnh cạn khô

...

Gọi tìm tôi thuở dại khờ

Về thương tôi của bây giờ tinh khôn

...

 

(Rút từ tập thơ "Gọt nắng", 1992)

 

 

 

Em xa

(Tặng Ng.)

 

Nơi ấy da thịt em đã ngủ, bởi trong anh có tiếng tâm linh đang thì thầm:

 

Em lần theo bóng mây trôi

Thấm qua sóng lá vô hồi

Ðằm vào anh tiếng chim đôi bất ngờ

Làm vang lên những dây tơ vừa chùng.

 

Nhòa tan anh với mung lung

Em là giếng gió trong lòng

Nhấn chìm anh thoắt đã không còn gì

Hư vô thành thật cũng vì yêu em!

 

Tiếng em gọi chói chang bên kia sông mơ, con thuyền anh bỗng thành con chó nhỏ (...)

 

(Rút từ tập thơ "Gọt nắng", 1992)

 

 

 

Nước mùa xuân

 

Thế rồi mưa và nước lên

Theo chân em dạo cho mềm mùa đông

 

Lại vang tiếng gọi gieo trồng

Bàn tay cuống quýt cánh đồng rộng thênh

 

Tung lên bọt nước đầu ghềnh

Và tăm sóng thở lặng thinh đáy hồ

 

Trổ mầm những khoảng vu vơ

Hay con cò trắng ngẫn ngờ bay lên

 

(Rút từ tập thơ "Nghi lễ nhận tên", 1999)

 

 

 

Mười nén nhanh ở ngã ba Đồng Lộc

 

Tháng ngày gương lược về đâu

Chân trời để xõa một màu cỏ non

 

Các cô nằm lại trên cồn

Những chùm bồ kết khô giòn trong cây

 

Khăn thêu những dấu tay gày

Thành mây Đồng Lộc bay bay trắng trời

 

Người ơi, tôi lại gặp người

Hơi bom vẫn thổi rụng rời cát khô

 

Nhang này quặn nỗi đau xưa

Tôi nay tôi của cơn mưa về nguồn.

 

(Rút từ tập thơ "Cầu nguyện ban mai", 1997)

 

 

 

Em gái đi lấy chồng

 

Đưa dâu qua chiếc cầu tre

Lòng anh chạm lá chua me chạnh buồn

Nắng run trên cánh chuồn chuồn

Ngõ sâu như sợi chỉ luồn buộc quanh

Tuổi em như hoa dành dành

Hương bay đã mắc tơ mành nhện giăng

Ao người ta nước dung dăng

Vầng trăng em cất lên bằng vó thưa

Giấc mơ ủ xuống gáo dừa

Hoa cau còn rụng, vại mưa còn đầy

Đường trơn cây cỏ dang tay

Quang trành gót nhỏ đỡ gày đồng xa.

Em ơi, từ độ vắng nhà

Cá rô kho mặn ăn ba bốn ngày!

Màn lưa thưa gió heo may

Chắc là mẹ ngủ đêm nay chập chờn…

 

(Rút từ tập thơ "Gọi xanh", 1995)

 

 

 

Con ngủ

          

Đầu cha rủ xuống tơ vàng

Lời ru của mẹ trải làn gối êm

Ngủ đi hỡi mảnh trăng hiền

Cho long lanh những giọt đêm nặng đầy

Vào đây gió cũng thơ ngây

Ngọc trâm dịu mát hương rây xuống hồn.

Trời cha che mảnh đất con

Yêu thương buông xuống mỏi mòn đêm sương

Cha là hương ở hoa thơm

Mẹ là vị ngọt cuối vườn trái cam

Con đang mơ chạy lang bang

Ngồi đây cha thả bướm vàng bay theo.

 

(Rút từ tập thơ "Gọt nắng", 1992)

 

 

 

Chương II trường ca "Người cùng thời":

TOI VỚI MỌI NGƯỜI

(trích)

 

Ai vô danh bước chân cò

Phù sa đọng xuống bãi bờ vô danh

"Đời cua cua máy..." đã đành

Mà đời cáy cũng loanh quanh hết chiều

Con đò ghềnh thác cheo leo

Phận người mỏng lắm cánh bèo chân mây

Cành thưa giữa phố khô gày

Chim hoang vắng nỗi vơi đầy tiếng chim

 

Bà tôi chiếc bóng im lìm

Đêm đen quánh tiếng con bìm bịp kêu

Nấc lên cạn giọt đèn khêu

Khóc không thành tiếng cánh diều ước mơ

Hoa văn trên án hương thờ

Nghe trong ruột gỗ người xưa gọi thầm

Lòng như bát đũa trên mâm

Chờ hương cơm mới tay cầm nâng niu

 

Nối vào đáy giếng trong veo

Lửa nguyên sơ hắt đìu hiu bóng mình

Nước nằm trong nước lặng thinh

Lửa soi ánh nước đầu ghềnh cuối sông

Xôn xao từ bếp than hồng

Tràn vào những khoảng rỗng không một thời

Rỗng không dần hiện mặt người

Lửa và nước đến bên trời gọi tên

 

 

 

(...)

 

Ta là gió quyến giậu thưa

Ngả nghiêng đồng cốt hồn chưa kịp về

Là sênh là phách cung mê

Sơn nam trộn với hoa hòe vàng son

 

Nồi méo vớ được vung tròn

Dòng sông đã biết trăng non mấy lần

Bóng mình chốc lại phân vân

Khôn ngoan với những dại đần mấy phen

 

Từ trong tắt lửa tối đèn

Từ trong khoảng rỗng không tên thuở nào

Bây giờ đất rộng trời cao

Lòng tay ta cũng lao xao tiếng người

 

Bóng đen ngấm xuống chân trời

Hừng đông dâng cả bãi bồi lên không

Ngày sang thời vụ gieo trồng

Dường như tiếng sấm bên sông vọng về

Dường như chuông đổ ngoài kia

Bà tôi nón lá áo the lên chùa

 

Từ trong bếp lửa gió lùa

Loanh quanh hồn vía người xưa đứng ngồi

Lửa theo hưng thịnh bao đời

Tro than gieo vãi về nơi cấy cày

Chiêm mùa mọc mộng chân mây

Cánh chim vun xới ấp ngày vào đêm.

 

 

 

Chương V trường ca "Người cùng thời":

ĐẰM THẮM MẶT NGƯỜI

(trích)

 

Vợ con, hàng xóm, bạn bè...

Triền sông cỏ mịn ta về thảnh thơi

Đã xa dị hợm tô bồi

Ganh ghen, kỳ thị chìm nơi biển đầy

Sóng xô nối với bàn tay

Xây kè san lấp những ngày bão giông

Mắt nhìn gạn đục khơi trong

Đau không sợ, chẳng ngông cuồng khi vui.

 

Bên nhau bịn rịn trăng cười

Tóc em xanh mát một thời xa sau

Thoáng đâu vại nước hoa cau

Nơi cha mẹ đã tin nhau một đời

Gió vun triền bãi đắp bồi

Tạ ơn ngày tháng lần hồi lênh đênh

Mồ hôi đổ xuống thác ghềnh

Buồn vui giọt nước mắt thành biển khơi.

 

 

 

(...)

 

*

 

Thổi vào cánh gió đam mê

Lá buồm thế kỷ đi về lộng khơi.

 

Nhân gian người vịn tay người

Nối vào ngọn bấc lửa đời thắp lên.

 

Ta cùng nhịp thở đất mềm

Một mình nảy lộc trong đêm mưa phùn.

 

Chiều về cơm trắng đũa mun

Sáng ra thơm thảo tạ ơn mùa vàng.

Lần hồi đò cạn đò ngang

Đưa ta qua những lỡ làng khúc sông.

 

Khi vờ vĩnh, lúc nhạt suông

Dẫu từng nanh nọc, buông tuồng, xin tha!

 

Khi mù mịt, lúc chói loà

Nghe ai gọi bỗng nhận ra con đường.

 

 

 

Chương VIII trường ca "Người cùng thời":

TRÁI TIM GIẢI THOÁT

(trích)

 

Tiếng chim đập cánh đâu đây

Giọt mưa chạm ngực nước đầy rưng rưng

Dáng cây ngơ ngẩn buông chùng

Trái tim Nhóm lửa ngập ngừng ánh lên.

 

Qua rồi mộng mị liên miên

Rạng đông duỗi mở ngoài hiên rì rào

Ta đem bài học trăng sao

Dạy con đom đóm bên ao lập loè.

 

Cánh chim, vây cá thia lia

Nhà cao chẳng phải xa lìa bóng cây

Người đi cơm áo nặng dày

Bước chân cội rễ giang tay vững vàng.

 

Thiên nhiên động tiếng mùa sang

Dấu chân trong cỏ mỡ màng trổ hoa

Quả thơm trĩu ngọt la đà

Tạ ơn sương đọng vái xa chân trời.

 

Nhỏ nhoi giữa đất giữa đời

Lương tâm cỏ mịn cây tươi giữ gìn

Hoa thơm tìm cánh tay vin

Trái tim giải thoát muôn nghìn nỗi đau.

 

 

 

(...)

 

Sương mai, cỏ mịn, hoa quỳ

Lơi tay bóng tối siết ghì vực sâu

Bông lau đã bạc mái đầu

Vu vơ cánh hạc bay đâu lại về.

 

Từ lưng sóng đến chân kè

Hạt cơm xoay xở bốn bề bão giông

Ta và ngọn lửa bập bùng

Trái tim thưa gửi những vùng không gian.

 

Hoàng hôn gọi lá về ngàn

Mây buông gió rải chiều khoan nhặt chiều

Chim trời cá nước thương yêu

Nâng niu che chở bọt bèo lênh đênh.

 

Một trong hai lại rằng lành

Tự tin tới cả mong manh cánh chuồn

Nhện sa quấn quýt hương thơm

Trái tim mở một cánh buồm ban mai...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

image advertisement
image advertisement
image advertisement




























Thiết kế bởi VNPT | Quản trị