Người tụng ca thiên nhiên bằng tình yêu mật rót (phê bình) - Nguyễn Việt Chiến
Người tụng ca thiên nhiên bằng tình yêu mật rót
Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến
Nguyễn Việt Chiến
Cách đây 25
năm, lần đầu tiên tôi gặp Mai Văn Phấn ở nhà vợ chồng nhà thơ Bế Kiến Quốc. Lúc
ấy, tôi và anh vẫn được coi thuộc lớp nhà thơ trẻ xuất hiện thời đầu đổi mới.
Phải chăng ngay từ ngày ấy, những tìm tòi nhằm cách tân thi ca Việt đã luôn ám
ảnh thế hệ chúng tôi?
Ngày ấy, chúng tôi còn trẻ trung và sung mãn
lắm, thơ viết ào ào như “đê vỡ”, bởi con đê chắn thời bao cấp đã được dỡ bỏ và
các nhà thơ trẻ chúng tôi như: Nguyễn Lương Ngọc, Dương Kiều Minh, Nguyễn Quang
Thiều, Mai Văn Phấn, Đỗ Minh Tuấn, Hoàng Trần Cương, Trần Quang Quý… đã bước
vào vụ đầu của một mùa thi ca đầy hứa hẹn. Cách đây 25 năm, tôi rất ấn tượng
với một bài thơ viết về nỗi đau chiến tranh của Mai Văn Phấn với những câu thơ
sau:
Nỗi đau rỉ
máu
Còn bên kia
đồi
Bao người
yêu dấu
Chìm vào mây
trôi
Rồi đến một
sớm
Gió biết
thầm thì
Rồi người ở
lại
Tốt như
người đi
Một hồn thơ tinh tế, sâu lắng, khúc chiết và
giản dị. Và, cho đến giờ, Mai Văn Phấn vẫn luôn thế, mặc dù sau 25 năm, có thể
nói anh đã trở thành một gương mặt thi ca khá đặc biệt của lớp nhà thơ thời Hậu
chiến. Dáng hiền lành, thư sinh, lặng tính và luôn quan tâm đến bạn bè, Mai Văn
Phấn được nhiều bạn văn yêu quý. Tôi có cảm giác, trong con người thơ trong trẻo
này, luôn có muôn đợt sóng của thi-ca-sáng-tạo cứ dâng lên thao thiết, cồn cào
suốt ngần ấy năm để đưa anh đi qua những chân trời mới của thơ đương đại thế
giới rồi tìm về bản ngã thi ca của chính mình. Hôm nay, đọc bài thơ mới nhất
của anh, tôi chợt thấy thi ca như cánh chim thiên nga đang cố vượt thoát lên
mặt-nước-ngôn-ngữ tù đọng của những ao hồ trì trệ:
Kéo mặt nước
Lên đôi cánh
sải rộng
Lòng hồ mới
biết
Đã lâu mình
bị cầm tù
Dòng nước
cuốn
Theo bộ lông
trắng muốt
Đôi chân thu
lại màu ghi
Thiên Nga
bay cao
Bờ cỏ
Nheo thành
con mắt
Ra đi từ
rạng đông
Qua những hồ
nước khác
Đêm ngày bốc
hơi.
(CON THIÊN NGA BAY ĐI)
Có một điều thật lạ, khi đọc xong tập thơ
“Vừa sinh ra ở đó” (Nxb. Hội Nhà văn, 2013) của Mai Văn Phấn, tôi như được trở
về với điệu thức trong lành của thiên nhiên để nhấm nháp hương vị thanh bình
của ban mai trên đồng cỏ mờ sương và được hít thở một không gian đầy ắp hương
hoa tưởng tượng của những núi - đồi- tín- niệm đang tràn ngập trong tâm tưởng
chúng ta:
Nở trên đỉnh
núi
Thản nhiên
trong gió mạnh
Mây bay
Bảy trăm năm
trước
Đức-Phật-Hoàng
Trần Nhân Tông
Cúi đầu đi
qua
Em và tôi
Đang cúi đầu
đi qua
Các con và
mọi người
Cũng cúi đầu
Đi qua
Xuống chân
núi
Gặp đoàn
hành hương
Tay gậy trúc
Mắt ngước
lên
Thiêu đốt
gốc hoa ngùn ngụt.
(BÔNG HOA YÊN TỬ)
Và, khi ấy phải chăng Mai Văn Phấn là người
tụng ca thiên nhiên bằng tình yêu thi ca mật rót của mình? Tôi cứ ngỡ anh là
con-ong-thi-sĩ đang mê mải trong mùa yêu trăng mật của mình, để tìm đến cội
nguồn sự sống thương yêu, nơi những bông hoa đang nở tràn một thứ ánh sáng linh
diệu đã thắp lên trong những khoảnh khắc hòa nhập của một người đàn ông và một
người đàn bà như hai nửa cứu rỗi tìm thấy nhau.
Tôi nhìn
thấy trên đỉnh đồi
Một bông cỏ
may vừa nở
Ánh sáng
phát ra từ đó
Bình minh
đang phát ra từ đó
Soi rõ chân
đồi, lối ra bìa rừng
Những con
chim bay đi buổi sớm
Tôi cũng vừa
thoát khỏi ký ức của tôi
Không phải
nơi nào khác
Mà chính từ
bông cỏ may kia
Đang làm nên
một ngày tuyệt đẹp
Tôi rảo bước
đến quán café gần nhất
Đợi người
đàn bà của tôi
Và nhìn rất
lâu về phía ngọn đồi
Đúng, rất
đúng
Tất cả chúng
ta vừa sinh ra ở đó.
(NƠI CỘI NGUỒN THẾ GIỚI)
Sức liên tưởng trong thơ Mai Văn Phấn là
không giới hạn khi anh hướng toàn bộ các giác – quan-thi-ca tinh tế và sâu lắng
của mình vào ánh sáng muôn sắc màu của thiên nhiên và chìm vào hơi thở nồng ấm,
da diết của tình yêu đang là nguồn cội cảm xúc của thi ca anh:
1.
...
Nuốt ngụm
môi em
Đầu trần ngó
qua cửa sổ
Con bồ câu
đậu xuống mái hiên
Mưa giăng
mắc bộ lông ánh tím
Ở đâu bây
giờ cũng có gió xuân
Bức tường
vôi vân vi máu chạy
Chẳng cần vỗ
cánh
Chẳng cần
bay đi
Con bồ câu
và anh
Chồi lên
thành lộc biếc.
2.
Chăn ấm
không sao ngủ được
Tưởng tượng
em đến mở trần nhà
Thả lọn tóc
cuộn anh thật chặt
Nhấc bổng
lên lơ lửng trong đêm
Quay theo
gió
Chốc lại
chạm anh vào mặt hồ giá lạnh
Đất ải tơi
Vạt cỏ đầm
sương
Buông anh
xuống!
Em buông anh
xuống!
Khoảnh khắc
ấy anh thành hạt giống
Bật phôi rễ
và trổ lá mầm
Để trái
chín, rượu ngon được cất
Và trứng
chim được ủ ấm qua đêm
Anh giữ mãi tưởng
tượng này đến sáng.
(TỈNH DẬY TRONG MƯA)
Thiên nhiên hiện hữu trong thơ Mai Văn Phấn
với những giác độ huyền ảo và sinh động của một đời sống ngôn ngữ giầu hình
tượng lập thể, luôn khơi gợi vẻ đẹp thuần khiết của nhục cảm và thân xác trong
một thế giới mê hoặc của tình yêu được hiến dâng và sáng tạo:
24.
Cắn trái
táo, em bảo
Trong ấy là
biển
Dòng hải lưu
ngọt thơm
Biển chín
trên cành
Lòng biển
Đất sâu cội
rễ
Cửa biển
lồng môi em anh
Ăn bờ xâm
thực
Dừng lại nơi
ta đứng
Người người
đang yêu
Ngoài biển
nước ngọt
Lạch nguồn
Cơn mưa vẫn
ngọt
Em bảo dẫu
bằng trái táo
Nếu gian dối
biển sẽ dìm anh chết.
27.
Kéo mặt đất
lên
Thấy nhiều
mặt đất ta chưa đặt chân
Cùng em nhìn
muôn mặt cắt khuất lấp
Biết mình đã
đổi thay và mãi ngây thơ
Ngày mai
đang yêu
Trái tim rộn
rã thuở ban đầu
Trong hơi
thở gấp anh biết
Tay mang hạt
giống
Gieo… Gieo…
Ta gieo…
Vô tình hạt
rụng trên đường
Trỗi dậy bạt
ngàn cây lá
Kéo mặt đất
lên cho hơi mát, tiếng chim
Dồn vào nơi
thanh vắng
Ánh ngày reo
trong đất sâu
Anh đang mở
muôn cánh cửa vào mọi đồ vật
Vào khoảng
không khác, những thế giới khác.
(TỈNH DẬY TRONG MƯA)
Với ngôn ngữ thi ca nâng cao vẻ đẹp của sự
sáng tạo, Mai Văn Phấn thực sự đang mở ra muôn cánh cửa để đi vào thế giới kỳ
ảo của tình yêu phồn thể và thiên nhiên huyền diệu đang sinh nở mỗi ngày, mỗi
khoảnh khắc, trong mỗi chúng ta và trong mỗi thế giới khác. Sáng tạo thi ca đã
khiến anh trở nên hạnh phúc và chìm đắm trong một thiên nhiên rạng rỡ của sự phục sinh và trong hơi
thở nồng ấm, khát khao của cái đẹp đang nuôi dưỡng những cảm xúc thi ca bất tận
của tâm hồn anh:
14.
Nhụy hồng
tươi
Cánh trắng
tinh khôi
Mở bầu trời
hơi thở
Thở cỏ xanh
Đá tai mèo,
miệng vực
Tiếng vượn
thở thịt da hoang dã
Hương thơm
cùng sắc hoa mê dụ
Chạm vào anh
rồi tan ra
Tan ra
Đôi môi anh
làm mỏ chim ong hút nhụy
Đập cánh
liên hồi bay tại chỗ.
15.
Xương cốt
mùa đông
Da thịt mùa
xuân
Hoa loa kèn
mở cánh trắng muốt
Thoang
thoảng hương
Tràn khắp
gian phòng
Anh vươn về
lọ hoa
Xoay tất cả
đài hoa sang hướng khác
Cuống hoa
tựa vào anh biếc xanh
Chờ từng
giọt cafe
Màu trắng
tinh khôi thổi trên đầu như bão.
16.
Mùa cây đậu
quả
Ôm gió nặng
nề
Anh là dưỡng
chất
Cho cây đỡ
mệt
Áp vào
thân
Nghe chim
hót
Xương cây
máu chảy
Thụ phấn
nhụy hoa
Nhú quả xanh
Nuốt nước
miếng có vị chát
Gió cuộn anh
vào cây
Cho trái
chín.
(TỈNH DẬY TRONG MƯA)
Thơ Mai Văn Phấn ngày một đắm đuối, mê hoặc
trong một trường ẩn dụ khi anh nhập thân vào thiên nhiên để khắc họa đời sống
tình yêu của con người luôn hiện hữu trong những tháng năm mong manh tưởng
chừng như vô nghĩa trên cõi thế lầm lạc và nhiều đau đớn này.
22.
Xối đi
Ngấm xuống
Trong đất
khô gốc cây đang hấp hối
Sợi rễ tua
tủa - thiếu máu - chới với
Ở đâu la đà,
mướt xanh?
Ở đâu quang
hợp?
Chạm vào
nước
Chùm rễ cất
cánh
Thân ứ căng
dòng nhựa lên ngọn
Nứt vỡ vỏ
cây
Mặt đất,
khoảng không
Gió ở đâu?
Chim chóc
đâu?
Ai lay mạnh
gốc cây một lúc
Chỉ cần nghĩ
thế
Nước mát lan
đi khắp cơ thể anh.
23.
Nấp trong
anh
Nghe anh
lặng im, cười nói
Chân lồng
vào đôi chân
Tay em cho
anh cử động
Giữa mùa hè
Nắng từ mặt
sóng dồn dập
Hắt lên lấp
lóa, lấp lóa
Em nâng tay
anh lên che mặt
Đàn cá phơi
vảy bạc
Cắt những
đường nước thẳng tắp
Chia mặt
biển thành nhiều phần
Anh thót
ngực trước cảnh đẹp
Vừa hiện ra
Đã tan trong
sóng xanh
Sao em nằm
trong ngực
Không mách
giùm anh điều gì.
(TỈNH DẬY TRONG MƯA)
Có thể nói bài thơ “Tỉnh dậy trong mưa” với
27 hoan khúc của Mai Văn Phấn là một tụng - ca - mới phảng phất thi điệu phương
Đông huyền bí với sự cân bằng lặng lẽ của lý trí và cảm xúc để nâng cao vẻ đẹp
của tâm hồn phương Đông và sự lộng lẫy mê hoặc của người con gái phương Đông.
Hà Nội, 25/2/2015
N.V.C
(Nguồn: Báo Nghệ Thuật Mới)