
THỜI TÁI CHẾ
Tranh minh họa của Nguyễn Thanh Thanh
NHÀ XUẤT BẢN HỘI NHÀ VĂN – 2018
Chương I: Điểm
nhìn
Vừa cử động tôi đã chạm vào
thế giới của các vị. Xin đừng vội trách tôi hỗn xược, vô tâm! Vẫn biết ai đó
trong các vị chưa kịp siêu thoát, hay còn đang dò dẫm phương nào. Hoặc tất cả
vẫn nguyên ở đó? Tôi bước lên, hít thở. Máu từ khóe miệng tôi xuống đất mẹ ròng
ròng.
*
Tôi lớn lên trong lẫn lộn
đúng sai, tỉnh táo và lú lẫn, tìm đường và lạc lối, u mê và khát vọng, hiện đại
và tiểu nông, quảng đại và cò con, tổng thể và đơn chiếc, cao thượng và thấp
hèn, văn minh và lạc hậu… Một sớm mai gặp con cá bơi ngược dòng, một vì sao chờ
đợi ban mai không nhắm mắt. Tôi bồn chồn đến lớp, ngồi bên những bạn học, phần
đông trong số họ khi ấy đã chết. Nghe thầy giáo say sưa giảng bài. Thầy giơ
ngón tay ra hiệu cho cả lớp mở từng trang vở. Thầy nhìn từng người hồi lâu rồi
đến bên tôi nói như ra lệnh, nếu hiểu bài phải biết kìm nén cảm xúc.
*
Thầy giáo cho cả lớp xem
nhiều mô hình, những cuộc chiến tranh, từng đợt di dân, thanh trừng, cải
cách... Xương người chất thành núi, mở đường, dựng ngôi nhà nghỉ tạm; làm tường
thành ngăn chặn mũi tên tẩm độc từ phía ngoại bang. Những dòng sông máu và nước
mắt được mô phỏng bằng sáp nến. Thầy giáo bật que diêm cho những mô hình nhanh
chóng bén lửa. Lần đầu tiên chúng tôi chứng kiến linh hồn và tư tưởng có mùi
khét, ám khói mù mịt. Lúc ấy tôi càng khát khao biển và trời của tôi bất tận,
một dải đất rộng bền vững hòa bình. Ngậm một bụm khói đen quánh đặc tôi trốn
khỏi lớp học.
*
Tôi nhẫn nại bóc lớp muội
đen đang phủ kín lối đi, bọc kín những vệ cỏ, cây cầu, cột mốc. Vớt sạch cả lớp
váng đen vừa đông cứng trên mặt nước, thu lại những giải băng đen, biển hiệu
đen, con diều đen còn mắc kẹt giữa không trung. Tôi đến bên một em nhỏ thì thầm
như van vái: Hãy để anh bóc lớp vỏ thâm
đen đang bao bọc áo quần, trên trán em kia! Em bé ném về phía tôi ánh mắt giận
dữ như nhìn một con thú dữ, rồi thinh lặng bước đi. Tôi lặng lẽ theo sau em vờ
như chưa từng gặp gỡ, rồi âu yếm bóc lớp muội đen trên thân thể em bằng đôi mắt
mệt mỏi của tôi. Tưởng tượng lau chùi da thịt em cho đến khi bóng em mất hút.
*
Mỗi sáng tôi thức dậy trong
mạng lưới thông tin dầy đặc, ngỡ bị mắc vào mớ bòng bong, ổ con nhện khổng lồ.
Có ngày quanh quẩn với tin tức quên cả ăn sáng. Tôi hình dung vùng đất này đang
lồng như ngựa vía. Bụi tung mù mịt khắp nơi, không nhận ra đâu là bãi hoang, đâu
là lối ngõ. Tôi tỉnh hay mê và đang ngồi ở đâu? Rồi lại nghĩ dớ dẩn không biết
mảnh đất có bao nhiêu chân? Chẳng lẽ đất quê hương chỉ là ngọn đồi, tảng đá,
vườn tược, bờ bãi, kênh rạch. Hay mắm muối, tro than, rơm rạ nằm ì. Có lúc ngỡ
đất không có chân, mặc cho bọn ngu dốt lôi đi. Giờ đây chúng đã bất lực, vừa la
ó vừa vấy bẩn lên mặt đất.
*
Ba người trong quán nước
cùng im lặng, nhìn thật lâu một cái lỗ ẩm mốc cuối chân tường. Một con tò vò
chui ra, cất cánh. Người thứ nhất từng là tù nhân nhiều lần tìm cách vượt ngục
không thành. Người thứ hai tự thay đổi cuộc đời sau lần đánh tráo bài thi.
Người thứ ba có thể tự chữa lành vết thương khi biết tất cả sự thật. Họ tiếp
tục lặng im uống nốt chén nước, theo đuổi từng ý nghĩ lộn xộn. Người này tưởng
tượng người kia đang cố chui qua cái tổ tò vò.
*
Miếng thịt sống được cạo da,
rửa sạch. Người đầu bếp cố thái cho vuông vắn, nhưng đa phần chẳng ra hình dáng
gì. Chúng được ngâm tẩm gia vị, quyện lấy nhau bằng hành khô, tỏi, tiêu, đường,
ớt, nước mắm, kẹo đắng. Một đống bầy nhầy reo trong lửa. Co lại. Vật vã. Nổ lốp
bốp. Chúng cùng chung giấc mơ được tái sinh trong thân xác khác, nhưng hiện
thời phải gắng sức chảy mỡ, co rúm, nát nhừ. Đợi chui qua những cái miệng hôi
hám, tham lam.
*
Những linh hồn chiếm lĩnh
cảnh quan, mang tên đồ vật. Đây linh hồn xà phòng, thùng rác, băng vệ sinh,
sách bút, quạt máy, khăn tắm, mâm bát, mồi nhậu, xoong nồi… Kia linh hồn nhà hộ
sinh. Linh hồn Ủy ban hành chính xã. Linh hồn trường học. Linh hồn viện bảo
tàng. Linh hồn tòa án. Linh hồn sở thú. Linh hồn công sở. Linh hồn bán công sở.
Linh hồn nhà nghỉ. Linh hồn Hội Nuôi ong. Linh hồn trại giống. Linh hồn doanh
trại... Đi đâu tôi cũng gặp người mang vũ khí chặn lại tra hỏi giấy tờ. Tôi lục
túi, bới tung cả mớ những giấy phép hết hạn. Tôi hóc khóa, cùng đường. Bị cấm
phát ngôn. Chạm miệng vực. Rơi không người đỡ… Bế tắc quá nên tôi tỉnh dậy.
Ngoài kia đang mưa, có hơi nước mát bay vào cửa sổ. Tôi nằm xuống đợi giấc mơ
khác.

Chương II: Thẫm
đỏ
Ngọn đèn ngủ héo rũ đánh
thức dòng sông máu. Máu hòa máu, tanh nồng, nhễu dài. Một ám ảnh đỏ.
*
Như có ai vừa thắt sợi dây
thừng vào cổ tôi lôi đi trong hành lang hẹp. U ám và ẩm mốc. Tôi ngửa cổ, tắc
nghẽn yết hầu. Chốc chốc thân xác tôi vấp phải chiếc đinh hay mảnh thủy tinh
vương trên mặt đất. Tôi bị cào rách, đau rát, tóe máu. Máu làm thân thể tôi
trơn nhẫy trượt nhanh hơn. Tôi tựa con lươn con trạch trườn trên mặt bùn nhão.
Tôi bị ném vào đống xác súc vật đã bị vặt trụi lông, cắt tiết. Sợi dây thừng
quanh cổ tôi nhanh chóng được cởi ra để lôi tiếp những thân xác khác phía sau.
Nhìn tốp lính gác bắt đầu thay ca, tôi nín thở, úp mặt, bất động giả chết.
*
Không thấy người lính gác ca
trước bàn giao lại gì cho ca sau. Người lính mới nhận ca đứng vào vị trí. Tôi
thoáng nghĩ, có lẽ đây là một khe hở, một cơ hội, một sơ suất, thiếu trách
nhiệm. Họ đã thực hiện sai quy trình. Hay có thể đã thành thông lệ, thành thói
quen của những lính gác, bởi từ lâu ở vọng gác này không xảy ra sai phạm lớn
nào, chưa gây hậu quả nghiêm trọng. Tôi bò đến phía sau người lính gác, bất ngờ
tung cú đấm trời giáng vào gáy anh ta. Tôi trói người lính ấy vào cửa sổ vọng
gác, mặc vào bộ quân phục, phóng thích những súc vật còn ấm nóng, hy vọng chúng
sẽ được sống. Tôi nhanh chóng trốn thoát.
*
Tôi đau giấc mơ cây cỏ úa
vàng, trút xuống từng cơn thiếu máu. Lá khô đưa tôi về một thời mất máu, một
thời khinh rẻ máu, một thời gian lận máu, một thời lợi dụng, tụng ca máu. Một
vong linh không rõ giới tính đu lên cuống một chiếc lá và xưng danh từng là
giọt máu. Ngọn cây và con chim sâu gần đó vội vã lắc đầu, rồi không tranh luận
với vong linh ấy nữa. Giọt máu ấy bây giờ có hình hạt sương mang ánh sao khuya,
giọt mưa trong lành buổi sớm, vệt nước cam em bé vừa uống lỡ rớt xuống cằm.
Nước mắt đọng trong khóe mắt đợi chờ, hy vọng.
*
Máu từng chảy loang từng
vũng giữa sân đình sau những lần đấu tố trong cải cách ruộng đất. Người con dâu
từng tố điêu bị bố chồng ép buộc làm nô lệ tình dục, giờ cũng yên nghỉ trong
cùng nghĩa trang. Vong hồn chị ta thường sang gõ nắp quan tài xin lỗi ông cụ
cuối mỗi hoàng hôn. Ông cụ đã về báo mộng cho những người còn sống, hãy chọn
một ngày thanh minh trong sáng nhất để nói lại chuyện đau buồn ấy một lần. Rồi
sau đấy không bao giờ nhắc nữa.
*
Giấc mơ máu xông lên mùi
hăng nồng nặc phòng biệt giam ngục tù, những chiến sỹ ái quốc kiên trung cho
đến chết. Họ đã tin tuyệt đối vào lý tưởng mình lựa chọn và mơ ước những điều
tốt đẹp nhất cho dân tộc, Tổ quốc. Họ đang nhìn những kẻ phản bội lý tưởng,
phản bội đồng đội thả sức vấy bẩn lên con đường máu. Trong cơn mơ tôi nhìn thấy
cánh cửa những phòng biệt giam bật mở, mùi hăng nồng nặc vẫn còn, nhưng họ đã
không còn ở đó.
*
Máu phun trào. Máu đắp lên
máu trong chiến trận. Rừng hoang mất máu thối rữa xác chết. Sông suối, ao hồ
mất máu trương phềnh xác chết. Máu đổ xuống lúc nhiều người nhìn thấy và cả
không ai có thể nhìn thấy. Những số phận tự kết liễu và bị kết liễu. Máu phun
trào và những thi thể từng chảy máu trong. Máu đông nhanh và không thể đông.
Máu được rửa sạch, xóa dấu vết, ngấm xuống đất đen, thoát qua ống cống. Máu vẫy
gọi nhau, không thấy.
*
Đêm nay mọi người tiếp tục
ngủ say cho dòng sông thẫm đỏ đi qua. Những người ngủ há miệng, ngủ dang tay
dang chân, ngủ như hoa khép cánh, như quả thối rữa, ngủ cò quăm, ngủ như chết,
ngủ chúi đầu, ngủ đứng, ngủ ngồi, ngủ gật, vừa ngủ vừa ngậm thức ăn, ôm lấy
ngực mà ngủ, đầu gối lên cánh tay, ngủ gác lên người bên cạnh, ngủ sấp, nghiêng
bên phải, ngủ chảy dãi, ngủ mở mắt, ngủ rên, mộng du ra mở cửa, đái dầm, mộng
tinh, nghiến răng, bất chợt trung tiện, ngáy như sấm.
*
Ký ức đã đến, chiếm lại
không gian dĩ vãng. Mũi nhọn chĩa ra từ bàn chông, tiếng nổ đanh gắt từng viên
đạn, lấy thân mình làm giá súng, lấp lỗ châu mai, vết mực trên chiếc bàn hỏi
cung, từng chồng biên bản cuộc họp được đánh số, hòm phiếu đã niêm phong, buổi
liên hoan vừa được lên lương, vào bệnh viện thăm người ốm, tặng hoa người chuẩn
bị nghỉ hưu, nhìn mặt người thân lần cuối, chúc mừng người vừa lên chức,… Tất
cả đang hiện lên lạnh lùng, chính xác như bảng phân vai một vở diễn. Người đạo
diễn của vở kịch bất ngờ xuất hiện, mỉm cười khó hiểu, rồi bỏ ra ngoài hút
thuốc vặt. Ông bỗng chốc thành kẻ tiên tri, người tổ chức, một nhà thấu thị.

Chương III:
Sân khấu
Cảnh 1
Giấc mơ sân khấu trống rỗng.
Có tiếng nói vọng từ cánh gà. Mỗi khán giả dựa vào kinh nghiệm bản thân để đoán
biết nội dung vở diễn. Đây là một cuộc họp, đợt chỉnh huấn, buổi hội thảo, phổ
biến nghị quyết, phân công nhiệm vụ, một vụ ăn chia, cuộc đấu tố, ngày đọc
quyết định, nói chuyện thời sự, cuộc thanh trừng, chào đón đại biểu cấp trên,
ca trực cấp cứu, cuộc bỏ phiếu kín…
Vẫn cơn mơ ấy. Sân khấu tiếp
tục trống vắng. Âm thanh tiếp tục vọng từ hai bên cánh gà, nghe không rõ. Loa
đài rất kém. Bên dưới khán giả vẫn im lặng.
Lại vọng từ trong cánh gà.
Có tiếng gằn giọng. Tiếng van xin. Cãi cọ. Tiếng đập bàn. Phân bua thành khẩn.
Ai đó nói một câu rất dài không muốn nghỉ. Tiếng ném một vật cứng xuống đất.
Tiếng cao giọng ở cuối câu. Tiếng đạn lách cách lên nòng nhưng không có tiếng
súng. Tiếng khóc thút thít của một phụ nữ. Tiếng quát đanh thép. Giọng nói giật
cục. Tiếng va đập kim loại. Giọng một người đàn ông run run. Người tiếp theo
cũng run.
Tin lan truyền ra bên ngoài
sân khấu. Tất cả cùng nhất trí. Thành công rực rỡ. Một cái kết có hậu.
Cảnh 2
Những hàng ghế băng được kê
sẵn ngay ngắn. Mỗi ghế đủ cho ba người. Trên lễ đài có phông màn, lọ hoa, khăn
trải bàn. Chủ tọa mặt mày quan trọng, ăn mặc gần gũi, gọn gàng. Sau hiệu lệnh
mọi người lặng lẽ đi ra sân khấu, ngồi xuống ghế, không ai chạm vào ai, tư thế
nghiêm trang, mắt nhìn thẳng. Vừa khai mạc được vài phút đã có người ngủ gật.
Người soi gương và tỉa lông mày. Người tự lấy ráy tai, nghiêng đầu, mồm há hốc.
Vài người bẻ từng đốt ngón tay lắc cắc. Một người hích nhẹ khuỷu tay vào sườn
người bên cạnh, chắc muốn nói điều gì. Chủ tọa yêu cầu mọi người chú ý, không
nói chuyện riêng, không được nhắn tin, điện thoại phải để chế độ im lặng. Bắt
đầu có tiếng la ó từ phía khán giả, ném cả vật lạ lên sân khấu. Có tiếng xì
xầm, thế kia thì ai cũng diễn được. Một số người bỏ về, buông câu gì đó gọn
lỏn.
Cảnh 3
Diễn viên rê ngang bàn chân
theo làn điệu chèo, rồi nhún nhẩy cả thân mình theo nhịp chèo thuyền. Con
thuyền cách điệu trôi ra sân khấu. Diễn viên làm động tác cầm mái chèo quạt
nước rồi chỉ tay xuống đất và hát, tang
tình con cá lội... Sau lại đưa tay lên ngang mày, tình bằng con nhạn bay… Tưởng đơn giản vậy thôi mà ngay lúc ấy
nhiều khán giả đã bật khóc. Họ thương những con cá chưa kịp lớn đã cắn câu, con
chim vừa ra ràng đã sa lưới. Có tiếng người trong ban tổ chức nhắc nhở trên
loa. Đề nghị mọi người kìm nén xúc động, vở kịch còn lâu mới đến lúc gay cấn,
cao trào. Nếu các vị dễ bị kích động chúng tôi sẽ không diễn nữa!
Cảnh 4
Sân khấu chia đôi, bên này
cõi âm, bên kia dương thế. Những diễn viên vào vai linh hồn bôi mặt trắng, bên
cõi dương tô mặt hồng. Một diễn viên diễn cảnh người mới qua đời. Bắt đầu thủ
tục chôn cất, mọi người khiêng anh ta từ bên này tấm màn sân khấu sang phía bên
kia. Sau khi được bôi mặt trắng, anh ta nhìn sang trần gian bỗng toát mồ hôi.
Sao ở bên đó bao nhiêu năm mà nhiều lẽ giản đơn, tự nhiên anh ta không biết.
Kìa con đường thẳng tắp. Con đường quanh co. Con đường gấp khúc...
Những dấu chân lầm lạc chồng chất lên nhau, bôi xóa, rồi tiếp tục lầm lạc. Rồi
lại bôi xóa. Những cuộc cách mạng lật đổ áp bức, cường quyền. Một vài người làm
cách mạng thành công đứng ra cai trị vương quốc quá lâu lại thành kẻ tha hóa,
độc tài. Con người phải hy sinh biết bao máu xương để giành lấy tự do, nhưng
lại quên đi bài học từ một cây xanh. Tự do quang hợp, tự do đơm hoa, tự do kết
trái.
Mấy linh hồn mặt trắng bỗng
xúm lại và bắt đầu chỉ trỏ. Sân khấu âm và sân khấu dương có hai người nhắc vở.
Cảnh 5
Cảnh một phiên tòa lưu động
xử một tử tù máu lạnh. Tòa cho hắn nói lời cuối cùng. Hắn kể được sinh ra ở đây
và từng đi học. Cuộc đời đã dậy cho hắn biết lẽ phải thuộc về kẻ mạnh. Hắn tự
thú lúc hành hung mình là kẻ mạnh nhất. Bỗng một khán giả bị kích động nhảy lên
sân khấu tay lăm lăm chiếc dép. Nhân viên giữ trật tự đêm diễn đã vội ngăn anh
ta lại và nói hãy bình tĩnh, đây chỉ là vở diễn. Anh diễn viên đóng vai tử tù
đã đến lúc được vào bên trong sân khấu tẩy trang, rồi lẻn về nhà theo hướng
khác. Vị khán giả bị kích động cũng đã ra về trên chính con đường anh ta vừa
đi.
Chào khán giả
Suốt vở diễn không có tiếng
nhạc, không thấy ai hát. Các loại đèn sân khấu đến giờ bật sáng. Các nghệ sỹ
lần lượt bước ra, ai cũng cười giống nhau cúi chào khán giả. Lúc này mọi người
mới biết hết mặt diễn viên.
Tiếng vỗ tay rộ lên như sấm,
rồi chậm lại từng đợt. Đều đặn từng đợt như những bước chân diễu binh trên
quảng trường.
Tấm màn nhung màu huyết dụ
từ từ khép lại.

Chương IV: Lối
rẽ
Người con gái ấy chờ đợi
người con trai ra đi và mãi không về. Chị đã thành một bà lão già nua, run rẩy.
Đêm nay dòng sông tươi đỏ bỗng tràn vào giấc ngủ của bà. Nước dịu dàng kéo
những cơ lưng, cơ tay, phả vào miệng bà hơi thở của hừng đông, sương sớm. Vỗ
vào eo lưng vào vai bà từng làn nước từ con thuyền đang lướt trong mơ. Dòng
sông đã dìu bà lão về tuổi thanh xuân và bất ngờ gặp được người tình. Màu tươi
đỏ khi ấy mở ra trước mắt đôi trai gái rất nhiều ngã rẽ. Và họ đã chọn một lối
khác để băng nhanh về đích phía chân trời.
Tiếng họ vang lên khát khao
trong nung nấu của dòng sông máu:
– Đã xa dần nanh vuốt của cái ác, em ơi đừng sợ!
– Có ai đuổi theo ta không?
– Mình đang đi trên con đường của máu đã chọn.
– Con người sao quá nhiều sai lầm.
– Đám đông thường bị dẫn dắt bởi những kẻ tham lam, ác hiểm.
– Chúng nhân danh lý tưởng, dân tộc, nhân danh cả lẽ phải.
– Họ nói lẽ phải nằm trong khuôn khổ.
– Mọi thứ đều bị biến dạng, bóp méo trong một cái khuôn.
– Phải tìm cách phá hủy nó.
– Anh tin có lẽ phải không?
– Tin. Nhưng không tin lẽ phải trên miệng kẻ xấu.
– Lẽ phải có thay đổi không?
– Luôn thay đổi.
– Bao giờ?
– Khi tự do của con người bị chiếm đoạt.
– Biến con người thành nô lệ, bầy đàn.
– Kẻ đó là ai?
– Những tên độc tài, những kẻ cơ hội, lái súng.
– Hình như phía sau có tiếng nổ? Cố chạy nhanh hơn đi!
– Không sợ, đôi ta đã ở bên ngoài tầm đạn.
– Hình như có kẻ bám theo?
– Không, máu đông kết và đã cắt đuôi.
– Ta dừng lại quỳ xuống tạ ơn máu!
– Không thể trả ơn được máu.
– Máu vô giá và bất tử.
– Chúng ta sẽ sinh những đứa con để tạ ơn.
– Khi con cái chúng ta lớn lên có biết được lối rẽ này
không?
– Có thể không biết. Và lúc ấy chúng ta sẽ không còn, hoặc
đã lú lẫn.
– Vậy viết sẵn hai chữ TỰ DO và dặn người đặt lên mồ.
– Có tiếng sóng và hơi nước mát.
– Mình trút bỏ và cùng xuống tắm gội.
Sóng to và gió lớn đã biến
đôi trai gái thành con thuyền lật úp. Cột buồm chao đảo vươn xa cắm vào lòng
biển đội con thuyền lơ lửng lên không. Mạn thuyền dãn căng, mở rộng như muốn vỡ.
Từng đợt sóng hung dữ chồm lên đáy con thuyền lật úp bám rêu trơn nhẵn nhấp nhô
trong ánh nắng. Bọt nước trắng xóa êm ái vỗ từng đợt, từng đợt vào thân thể con
thuyền. Họ muốn vỡ ra cho thuyền vững chãi hơn là thuyền và biển còn rộng hơn
là biển. Họ muốn thành cá tôm, phù du, san hô, biến hóa thành muôn loài sinh
vật biển. Để không kẻ nào có thể đuổi bắt được họ, chia lìa, đầu độc được họ.
Mũi thuyền và cả bánh lái lần lượt ngập trong sóng lớn. Cột buồm dựng ngược gắn
chặt vào lòng con thuyền trụ vững lắc lư.

Chương V: Đồ
tể
Đồ tể 1
Hắn còn sống, nhưng ngọn lửa
Địa ngục đã lùa đến trước mặt. Hắn cúi gục xin ngọn lửa tha tội nhưng đã muộn.
Dòng máu chúng sinh từng chảy qua tay hắn giờ đã biến thành con quái vật khổng
lồ cuộn chặt, mút xương tủy hắn. Bỗng con quái vật buông tay. Tên đồ tể lảo đảo
đập mặt xuống đất tái hiện giờ phút cuối cùng của những con vật bị hắn làm
thịt. Mắt con vật trợn ngược, đỏ quạch khi bị chiếc búa tạ của tên đồ tể lạnh
lùng đập xuống. Bốn chân con vật sóng soải, khẽ run khi thùng nước sôi dội
xuống từng phần cơ thể. Lưỡi dao sắc trong tay gã đồ tể lia mạnh, trắng ởn
những lỗ chân lông. Đầu con vật được cắt rời, xẻ ra từng miếng. Vai, xương
sườn, móng chân con vật được xếp ngay ngắn. Tên đồ tể ngã vật. Đôi mắt vô hồn
của hắn lồi ra, bất động, chấp nhận để vong linh những con vật đã chết quay về
hành hạ. Đây là phản thịt, là cuộc chơi sòng phẳng. Đây là diễn đàn tự do, nơi
phán xét công bằng.
Đồ tể 2
Những gã đồ tể mang gương
mặt lương thiện có mặt khắp nơi, trong bếp ăn, khu vườn, phiên chợ, gánh hàng
rong, nhà hàng, trên cánh đồng... Chúng gieo rắc, ủ mọi mầm bệnh từ khi con
người lựa chọn con giống, mầm cây. Dùng hóa chất kích thích sinh trưởng, chúng
ngâm tẩm, tiêm chích chất độc hại vào hoa quả, đồ uống, thực phẩm… Cái chết có
hình miếng thịt bò đỏ au, hồng đậm mỡ màng. Hình những con tôm con mực căng
mọng, thân mềm. Những đọt rau xanh, trái cây mởn mơ để lâu không thối rữa…
Không ai có thể biết những tên đồ tể vung lưỡi dao ở đâu, khi nào. Chỉ bất chợt
vọng lên giữa phố xá, làng quê tiếng kèn trống não nề tiễn đưa những người chết
trẻ vì những căn bệnh lạ, hiểm nghèo. Những lưỡi rìu tàn nhẫn, lạnh lùng thường
xuyên bổ xuống đâu đó dưới mặt trời, trong bóng tối. Đâu đó có người lên cơn
quặn đau, nôn mửa, vật vã, hấp hối. Hóa chất và các loại thuốc tân dược thử
nghiệm đã làm những tử thi khô quánh lại trong những cỗ áo quan, đến khi đoạn
tang vẫn không thể phân hủy. Những người thân phải dùng dao cạo sạch, róc những
khúc xương trước khi xếp vào chiếc tiểu sành. Những gã đồ tể khi ấy vẫn nhởn
nhơ, thản nhiên ngồi bên mâm cơm. Chúng lại ăn phải những nọc độc từ bàn tay
tội lỗi của những đồ tể khác.
Đồ tể 3
Một gã đồ tể sám hối trước
khi chết. Hắn tự nguyện hiến đôi tay mình cho một bảo tàng, như một nhân chứng
cho những lầm lỗi. Ước nguyện của hắn được thực hiện ngay trước khi khâm liệm.
Đôi tay gã đồ tể nhanh chóng được ngâm dung dịch đặc biệt đựng trong chiếc lọ
thủy tinh. Chiếc lọ phút chốc phát nổ. Dù đã thay nhiều lần nhưng những chiếc
lọ khác cũng lại nứt vỡ. Cuối cùng các nhân viên bảo tàng đã ngâm đôi bàn tay
tên đồ tể vào chiếc thùng kẽm vỏ dày có khóa. Đêm đêm nhân viên bảo vệ vẫn nhìn
thấy đôi tay gã đồ tể bò ra từ khe hẹp nắp đậy chiếc thùng bằng tài nghệ biến
hóa của loài động vật thân mềm. Cánh tay ấy cố tìm đến một bức tượng bán thân
đặt trong gian giữa bảo tàng.
Đồ tể 4
Tên đồ tể có lúc xuất hiện
trong hình dáng bông hoa. Mê dụ bạn bằng sắc màu và mùi hương quyến rũ. Hắn dẫn
bạn vào một con hẻm, chỗ tối, hoặc nơi nào vắng vẻ. Nói rằng bạn phải lựa chọn
cách chết. Dĩ nhiên bạn sẽ phản ứng quyết liệt, nhưng kết cục không thể khác.
Hắn rút ra mấy cuốn cẩm nang để bạn lựa chọn. Đây là sách dạy bạn phải trơ lì
trước mọi nỗi đau, tự tiêu diệt cảm xúc của mình cho đến khi tắt thở. Cách
khác, bạn hãy hít hà hương thơm của bông hoa để suốt đời bạn mang căn bệnh
thong manh, không thể nhận biết những giá trị khác biệt. Và đây là cuốn sách
cuối cùng dậy bạn kỹ năng đánh lừa cảm giác. Ngày mai bạn sẽ mòn mỏi, khô cứng
cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng I vẫn luôn tin mình đang hiến dâng cho những gì
thiêng liêng, tốt đẹp.
Đồ tể 5
Hắn đến trong đêm, vặn to
ngọn đèn, xông thẳng vào nơi tôi ở. Vội giật lấy cuốn sách trên tay tôi đang mở
và túm tóc tôi lật ngược ra sau. Mặt tôi ngửa lên để hắn cúi sát nhìn cho rõ.
Sau đó hắn nhìn kỹ bìa cuốn sách rồi chầm chậm buông tôi ra. Hình như có sự
nhầm lẫn? Rõ ràng tên đồ tể đang muốn truy nã, bắt cóc một ai. Hắn nhìn tôi nghi
hoặc hồi lâu rồi lẳng lặng bỏ đi. Đến khi hắn quáng quàng quay lại với ánh mắt
dữ tợn cùng lưỡi dao sáng loáng thì tôi đã không còn ở đó. Đêm tối đã che chở
tôi, giúp tôi nhìn rất rõ, quan sát mọi hành vi và sắc diện gã đồ tể nham hiểm
nhường kia. Nhưng hắn lại không thể biết tôi đang ở đâu, dù khi ấy tôi rất gần
hắn.
Đồ tể 6
Những gã đồ tể của tư tưởng
bắt chúng ta đi đường thẳng không bao giờ được rẽ. Nhưng thế giới tự nhiên với
bao nhiêu biển hồ, núi non, ghềnh thác. Không thể tồn tại một con đường thẳng
tắp bất tận chạy trên mặt đất. Sự tiến hóa của con người nhiều khi nằm ở những
khúc cua, những nền văn minh được khởi sinh thường ở ngã rẽ. Những tên đồ tể đã
biết và phục sẵn ở đó. Chúng nhanh chóng thủ tiêu những ai chúng coi là mờ ám,
lầm lạc. Tôi nhìn thấy những gã đồ tể cởi trần được đánh số trên con đường
thẳng tắp. Chúng an tâm đứng đó bất động thay cho những cột mốc.
Đồ tể 7
Hắn đã thuộc về thế giới bên
kia. Dấu tích duy nhất hắn nhô lên trên thế gian là bức ảnh bán thân khắc trên
bia mộ. Khuôn mặt trực diện, cặp mắt nhân từ sau gọng kính, mái tóc chải lật.
Chiếc áo vét chỉ để lộ hết hàng cúc thứ hai. Bàn tay vấy máu từ lâu đã chui sâu
vào lòng đất. Người con út của hắn hiện còn giữ một trang bí mật trong bản di
chúc, căn dặn đến đời thứ ba mới được mở ra. Đó là tiểu sử người nằm dưới mộ đã
đến lúc hậu thế được tự do thêu dệt. Lúc ấy xã hội văn minh không còn đồ tể. Từ
thế hệ thứ ba sẽ thay nhau truyền tụng công đức ông cụ. Lúc sinh thời ông cụ là
người từ bi, đức độ, biết thương yêu tất cả chúng sinh.

Chương VI: Đối
thoại
Đối thoại 1
– Tôi bị thủ tiêu vào cuối năm 1941.
– Ở đâu?
– Ngay gốc cây bưởi này.
– Ai giết ông?
– Mật thám Pháp cùng chánh tổng.
– Lúc ấy ông mang theo gì?
– Lá cờ.
– Ông muốn trao cho ai lúc đó?
– Những người nghèo khổ, bị áp bức ở đây.
– Nó sẽ linh thiêng khi bay trong gió?
– Dẫn dắt nông dân, thợ thuyền và những người
biết chữ.
– Mục tiêu của các ông khi đó là gì?
– Độc lập, tự do, hạnh phúc.
– Nói nôm na dễ hiểu hơn đi!
– Người dân không còn lầm than, đói nghèo, không còn sưu cao
thuế nặng, không còn bị khinh rẻ, bị đánh đập, không còn bất công. Được sung
sướng tự do.
– Giờ ông còn tin điều đó?
– Mãi tin.
– Tôi có thể thấy niềm tin đó không?
– Kìa đất thẫm nâu và cỏ đang xanh.
– Để tôi kéo một ngọn cỏ lại gần.
– Ngọn lửa diệp lục luôn sáng đấy. Có cách nào
truyền tiếp ngọn lửa này tới những người đang đi lại kia không?
– Họ đã biết, được giáo dục từ nhỏ.
Đối thoại 2
– Tôi, hạ sỹ nhất, thuộc Sư đoàn 25 Tia Chớp
Nhiệt Đới, Quân lực Việt Nam Cộng hòa, tử thương ngày 28/4/1975 tại căn cứ Đồng
Dù.
– Tôi, trung sỹ, thuộc C5, Sư đoàn 320A,
Quân đội Nhân dân Việt Nam, bị trúng đạn khi lái chiếc xe tăng T54 tiến vào mở
cửa căn cứ.
– Lại gần đây, vũ khí chúng ta đã để lại trần
gian.
– Hãy nhìn những người còn sống đang cùng nhau
ăn cơm, đi cấy đi cày.
– Họ đã sống sót khi cùng chúng ta băng qua
con đường máu.
– Gần 5 triệu người Việt cả hai phía đã chết,
biết bao thương vong, chia lìa từ đầu cuộc chiến.
– Một nửa diện tích rừng bị phá hủy. Hàng vạn
nạn nhân nhiễm chất độc da cam.
– Chúng ta mất đi cả những giá trị vô giá
không thể nhìn thấy.
– Vậy có cần đi qua con đường máu này không?
– Vậy có cần đi qua?
– Vậy có cần?
– Vậy có.
– …
Đối thoại 3
– Tháng 2 năm 1979, tôi bị lùa sang đây, gục
ngã ngay trên cầu Bắc Luân này.
– Chúng tôi nhìn thấy viên chỉ huy của ông ra
lệnh hất xác ông xuống sông Ka Long để rộng đường cho quân Trung Quốc tiến sang đất Việt.
– Vong linh tôi lúc ấy cũng nhìn thấy đôi mắt
tôi trợn lên nhìn tên chỉ huy.
– Dân quân Việt Nam đã vớt xác ông tại bãi
Chắn Coóng Pha và chôn cất.
– Ông còn căm thù Việt Nam?
– Trước khi sang đây tôi được tuyên truyền như
vậy.
– Bằng sách vở, tài liệu, phim ảnh?
– Không, các chính ủy Quân Giải phóng Nhân dân
Trung Quốc đã phổ biến trực tiếp. Người lính chúng tôi thường ít được đọc sách.
– Thời nào chúng tôi cũng phải lấy máu xương
xây chiến lũy ngăn chặn các ông.
– Khi chết đi tôi mới tỉnh táo hơn.
– Các ông là kẻ thù nham hiểm và thâm độc suốt
bốn ngàn năm lịch sử của chúng tôi.
– Các vương triều chúng tôi ăn thịt người như
vậy.
– Khi các ông hùng cường thường đi gieo tai
họa cho người khác.
– Ông có phải đảng viên cộng sản không?
– Không cần hỏi thế. Các ông chỉ tôn sùng
quyền lợi dân tộc hẹp hòi.
– …
Đối thoại 4
– Không thể có một mô hình cho mọi xã hội.
– Mỗi thời đại một lý tưởng.
– Chúng ta đang ở điểm cực tiểu của hình Sin.
– Không, đã bắt đầu một chu kỳ khác.
– Cần định nghĩa khác về độc lập, tự do, hạnh
phúc?
– Dòng chảy cuộc sống đang lý giải.
– Bạn có thể nói rõ hơn về tự do không?
– Là bản năng sống còn của con người luôn trỗi
dậy.
– Con người luôn có ý thức chống lại sự nô
dịch của kẻ khác.
– Vậy tự do chính là cội nguồn sinh ra ý thức
nhân quyền và thể chế dân chủ?
– Đúng. Hình như nó phụ thuộc vào sự cởi mở
của thể chế?
– Không phải, chính sự khao khát tự do của mỗi
con người sinh ra nhu cầu xây dựng nhà nước pháp quyền.
– Vậy thế nào là độc lập và hạnh phúc?
– Là hướng mở của tự do. Là chuỗi quan hệ mang
tính hệ quả.
– Độc lập là cái giá phải trả đắt nhất?
– Chúng ta đã phải hy sinh mấy thế hệ để có
được khái niệm này.
– Hình như nó lại lung lay khi toàn cầu hóa.
– Cần thêm một lần đổi mới khái niệm.
– Bạn có thấy mình được tự do?
– Không có tự do ngay cả quyền kêu đau.
Đối thoại 5
– Tôi là một giọt nước.
– Chúng ta hòa vào nhau thành giọt nước lớn.
– Không. Chúng ta hòa thuận bên nhau và luôn
tách rời.
– Vậy trí tuệ và tâm hồn chúng ta có biên
giới?
– Xã hội văn minh là tổng hòa những con người
có cái tôi khác nhau và tâm hồn khác biệt.
– Đó phải chăng là nền tảng của nhân quyền?
– Mỗi giọt nước đều có quyền cất tiếng.
– Đều được bình đẳng, tự do.
– Tôi tồn tại bằng hồng ân thiên chúa.
– Tôi được soi sáng bằng màu nhiệm của Đức
Phật.
– Người khác hầu đồng trước cửa Mẫu linh
thiêng.
– Tôi trân trọng mọi sự lựa chọn!

Chương VII:
Mô hình
Mô hình 1
Những năm sáu mươi thế kỷ
trước, nhiều gia đình người Việt ở miền Bắc được phát miễn phí những cuốn họa
báo Trung Quốc. Đến giờ tôi vẫn nhớ hình ảnh những công nông binh trong đó mặt
mũi hồng hào. Họ luôn cầm liềm hái, cầm vũ khí và trước tác của Mao Chủ tịch.
Anh em chúng tôi chia nhau cắt những hình người trong cuốn họa báo dán lên vách
liếp. Em tôi còn dán lên cửa ra vào trong những ngày cuối năm.
Hồi ấy tôi thường theo bố mẹ
ra đồng sau tiếng kẻng của hợp tác xã. Chúng tôi đi làm để lấy công ghi vào sổ
điểm. Thi thoảng lại có hội thi, thi cày bừa, thi cấy lúa, thi đổ phân, thi gặt
hái… Hội thi nào cũng có cờ, trống phách và biểu ngữ. Một nhóm người đứng trên
bờ theo dõi, động viên, cổ vũ rất to. Bác chủ nhiệm hợp tác xã khi ấy hao hao
giống một người trong trang họa báo.
Mô hình 2
Năm cuối cùng ở đại học tôi
bị đánh trượt môn Chính trị, bài thi về tinh thần làm chủ tập thể. Tôi đã mang
theo nhiều tài liệu để quay cóp, ghi những ý chính vào bàn tay và gan bàn chân,
trao đổi với cả bàn trước bàn sau mà vẫn trượt. Năm sau tôi vô tình gặp lại
thầy giáo dạy môn đó trong quán beer hơi. Thầy thú nhận bây giờ mình cũng không
còn nhớ nội dung bài giảng. Thầy kể dạo ấy trước giờ lên lớp, ông thường dành
nhiều thời gian để học thuộc từng trang giáo án. Hôm sau thầy lại quên ngay.
Khi không còn khả năng học thuộc lòng những trang giáo án, thầy đành chấp nhận
về hưu. Thầy trò tôi hôm đó uống say, lúc ra đường cùng đi thẳng vào chiếc cột
điện ở góc phố.
Mô hình 3
Để giữ trật tự, an toàn xã
hội, chúng tôi được phân công người này theo dõi người kia. Tất nhiên tôi không
thể biết ai đang theo dõi mình. Tôi có trách nhiệm theo dõi một người hàng xóm.
Buổi sáng ông ấy thường đi xe máy đến chỗ làm, đến chiều thì ngược lại. Tôi đã
bám theo ông ta và ghi chép từng cử động nhỏ. Nhưng điên tiết là lúc ông ấy
đóng cửa đi ngủ. Không biết ông đã trao đổi với người nhà ra sao và thực hiện
những cử động gì trong bóng tối? Đến khi họp tổ dân phố, tôi đã tự giác đứng
lên kiểm điểm thành khẩn, tự nhận mình sai, thiếu sắc bén, duy ý chí. Để giữ
nguyên tắc bí mật cho hoạt động lâu dài, tôi không nói tên đối tượng được phân
công theo dõi và công việc cụ thể, chỉ chọn phát ngôn những tính từ hào sảng
chung chung.
Mô hình 4
Tôi được mời vào tổ tư vấn
quy hoạch khu phố. Tài liệu tham khảo duy nhất là một tấm ảnh đen trắng cỡ
6x12cm. Chúng tôi thay nhau nghiên cứu rồi tự phác thảo mô hình. Tôi xoay dọc
xoay ngang tấm ảnh mà vẫn chưa tìm được chi tiết nào phù hợp. Tổ tư vấn sau đó
đã họp nhiều lần nhưng vẫn không tìm ra phương án tối ưu. Dự án ấy rồi mọi
người cũng quên dần. Mấy năm sau trong khu phố tôi không còn ai nhắc đến tổ tư
vấn nữa.
Mô hình 5
Đêm qua
tôi mơ thấy ngôi nhà khang trang, thoáng mát tọa lạc bên bờ nước. Không gian
trong lành không bị ô nhiễm. Nước uống và thực phẩm đảm bảo vệ sinh. Tôi đã cùng người thân đi
vào trong nhà. Thật lạ lùng, phía sau nhà lại thông với nhiều con đường. Chúng
tôi chọn một lối đi bất kỳ, càng vào sâu càng mờ mịt. Có lúc chúng tôi va vào
nhau, vấp phải đồ đạc của ai đó kê lộn xộn ra tận lề đường. Đi vào tận cùng con
đường tối ấy tôi đã nhận ra chiếc giường vừa đưa tôi chu du vào giấc mộng. Hóa
ra nơi khang trang kia là ngôi nhà hình mẫu. Chúng nằm ngay lối ra của những
con đường.
Mô hình 6
Quầng sáng
trong giấc mơ mờ ảo phía xa, muốn đến đó phải vượt qua một chiếc cổng lửa.
Nhiều người đã lao vào thử sức, nhưng không ai có thể vượt qua. Riêng tôi quyết
tâm đến đó. Trước khi lao qua tôi đã xác định tư tưởng, luyện rèn ý chí. Cuối
cùng tôi cũng đã vượt qua được chiếc vòng lửa kia. Nhưng thân thể tôi bị cháy
thui, râu tóc không còn. Phía sau quầng sáng ấy hóa ra chỉ là một bãi đất
hoang. Những con chuột từng bị thui, may mắn sống sót chạy ra mừng rỡ đón tôi.
Từ đấy tôi làm vua trong vương quốc chuột.
Mô hình 7
Một công trình khoa học giả
tưởng. Các nhà khoa học có thể lai nhiều giống quả trên cùng một thân cây.
Nhiều quả ngọt nằm chung trong một trái lớn, được ngăn cách bằng một lớp màng.
Mọi người đã đưa về trung tâm khoa học này nhiều giống cây trồng ưa thích, từ
cam quýt, nhãn, chanh đào, mơ, nhót, thị, quất hồng bì miền Bắc, đến mận, xoài,
chôm chôm, mít, bưởi, dâu, sầu riêng, vú sữa phương Nam. Nhưng đến khi trái
chín thì lớp vỏ bên ngoài chỉ hiện lên một màu hồng rực. Vẫn chưa ai nghĩ ra
cách thay đổi từng phần lớp vỏ cho phù hợp với chủng loại bên trong.
Mô hình 8
Phương án ngôi nhà hình tổ chim treo
trên cây. Xung quanh được bện bằng dây thép gai, lắp đặt các thiết bị trinh sát
điện tử, rađa, máy cảm ứng âm thanh, cảm ứng địa chấn... Ngôi nhà giống một căn
cứ quân sự hiện đại bậc nhất hiện thời, lại giống cả hang ổ loài khủng long xa
xưa đã tuyệt chủng. Theo lý thuyết, ngôi nhà là thiên đường trên trái đất, nơi
bất khả xâm phạm, vĩnh viễn không có kẻ thù. Theo thiết kế, chiếc tổ chim khổng
lồ kia phải đặt trên cây. Ngay từ hôm nay, mọi người sẽ tích cực trồng cây,
hăng say chăm bón cho cả những mầm xanh bé tí.

Chương VIII:
Giấc mơ
Mọi người vội vã nép vào
bóng tối quan sát dòng sông đỏ tươi chảy về chậm chạp hiền hòa. Trống ngực họ
đập dồn, lo âu, khấp khởi. Những câu hỏi hoài nghi nhanh chóng lan đi trong đêm
như mật lệnh chuẩn bị cho trận đánh lớn. Phải chăng đây là cuộc tắm máu báo
thù? Đời sống chúng ta chắc sẽ bị nhấn chìm trong biển đỏ?
Máu điềm nhiên từng bước
khoan dung, bình an tựa hơi thở của bé thơ đang ngủ. Máu chạm vào khoảng không,
vào địa danh lịch sử, như con trăn khổng lồ nhẹ nhàng trườn qua phiến đá. Tựa
trái bóng tròn lăn trên sân cỏ. Hạt mưa gọi nhau tụ lại chảy vào đất trũng.
Viên phấn vừa mới đặt bên
tấm bảng. Máu đã đến khai mở nhãn quan, đánh thức vùng não suy tư mẫn tiệp, để
mỗi người tự mình nhận biết, tự tay cầm lấy viên phấn viết lại từng nét chữ.
Tập đọc một câu giản đơn cho tròn vành rõ chữ. Biết viết hoa tên Tổ quốc, tên
mình.
Máu tìm về mùa màng khai hoa
kết nhụy. Lúa trĩu bông. Khoai to củ. Ngô mẩy hạt. Gia súc, gia cầm lông mượt.
Cá nhảy lao xao sông suối, ao hồ. Máu đưa những ngón tay gieo từng cây mạ, tra
lại hạt ngô trên đất mỡ mầu.
Máu dịu dàng chảy qua thềm
rêu, lay động từng thân cỏ dại. Làm mặt đất rùng mình, tựa những con lươn, con
trạch bị sát muối trước khi làm thịt. Máu bình thản lan đi, mang quyền uy và
linh thiêng của những giấc mơ. Những trung đội, tiểu đội từng bị pháo cối, hỏa
tiễn vùi lấp. Giờ các anh đang đội đất đứng dậy như binh chủng đặc biệt hóa
trang. Các anh vẫn đi theo hàng ngũ về làng, tìm về từng căn nhà cũ. Diệu kỳ
thay người thân yêu cùng hàng xóm của các anh không thiếu một ai. Mâm cơm dọn
ra đón các anh không phải những đồ tế lễ trong ngày cúng giỗ, mà thức ăn đạm
bạc quê nhà, có canh cua rau đay và đĩa cà pháo.
Dòng máu đổ dồn diệp lục vào
những tán cây, đu giật, rũ sạch. Mọi trạng thái bắt đầu đảo lộn, những cơn đồng
thiếp tự vỗ vào mặt mình tỉnh lại, mọi thói quen trơ lỳ bỗng chốc được say mê.
Tiếng con chim lạ cất lên báo hiệu chuyển động lạ kỳ trong đất. Con giun cố đào
thêm tầng nữa cho lòng đất xốp.
Con ếch cốm tìm thấy ánh trăng cất tiếng gọi mẹ dịu
dàng. Con nhạn biển rủ bạn tình vượt qua đại dương.
Những trái non từng bị hái
lượm giờ đây được tái hiện trong vòm cây chờ ngày thơm ngọt. Những bông hoa
trái chín từng bị sâu đục, chim khoét đang rùng mình vì được tái sinh. Những
thân cây từng bị cưa ngang đã tự nhiên nối lại. Nhựa cây cuộn chảy xuyên qua
những thân gỗ mục, dâng tỏa trong không gian mùi lá mới và rễ cây quen thuộc
cay nồng. Mỗi thân cây được tôn trọng, bảo vệ như một sinh thể. Mỗi con người
được hưởng tự do, nhân quyền, danh dự. Cây lá và con người vì nhau quấn quýt
tốt tươi.
Lũ chim chóc, muông thú còn
sống sót dìu nhau về nhận máu, như nhận họ hàng thân thuộc sau cơn tao loạn,
chia lìa. Chúng mang theo những khấu đuôi, chiếc mỏ, cặp sừng, răng nanh, móng
vuốt của đồng loại từng bị săn bắt, từng bị giết hại đặt bên lối đi của những
dòng sông, rồi quỳ mọp phủ phục đợi chờ. Máu đã đến hân hoan tái sinh từng lớp
lông mao, lông vũ. Làm ấm nóng từng tế bào, tuyến mồ hôi, những lớp biểu
bì.
Máu buông tay cho muông thú
tự do chạy về nơi hoang dã, cho chim chóc vỗ cánh lên trời rộng. Thả vào đại
dương những con giống thủy sản, rong rêu, thực vật phù du. Cho cả lũ
gia cầm thi nhau đẻ trứng, tìm mồi, bơi lội phởn phơ.
Mọi người và tôi bắt đầu thở
mạnh, không còn sợ hãi. Chúng tôi bỗng chốc có cùng nhóm máu, cùng nằm yên cho
dòng sông đỏ tươi ấm nóng đi qua. Vẫn là tôi nhưng đêm nay đã khác. Độc lập, tự
do như côn trùng, muông thú. Hạnh phúc như cá bơi trong biển hồ và chim chóc
trên không.

Chương IX: Kết
nối
Nước bắt đầu chảy vào miệng
mỗi người mang theo hồn vía tổ tiên, linh khí đất đai. Mỗi cá thể hợp lưu dòng
chảy, sắc màu tương phản hòa vào thủy triều dâng lên ứ nghẹn phù sa.
Dòng chảy mới tái sinh những
mùa giao phối, đẻ trứng và cấy ghép. Máu hồng nuôi dưỡng bào thai, ấp ủ mầm
hạt. Cho cây cối đơm hoa, nảy lộc cùng muôn loài động vật sinh sôi.
Tâm linh và cơ điện vi mô.
Kinh mạch và kiến trúc phần mềm. Những dữ liệu cấu trúc và phi cấu trúc tâm
linh, vật chất. Những mặt người, muông thú, cỏ cây được liên thông suốt chiều
dài lịch đại và khoảng không đồng đại.
Những vong linh dữ liệu
chờ được giải nén, giục giã người đương thời không nên chậm trễ, loay hoay một
chỗ.
Các nhân vật hiện trên
cửa sổ giao diện trỗi dậy tái sinh, chọn lại những giá trị khác. Con đường
khác. Triết thuyết khác. Lối rẽ khác. Thần tượng khác. Mô hình khác. Độc lập
khác. Tự do khác. Hạnh phúc khác. Ý chí khác. Cảm xúc khác.
Bông cỏ may im lặng đã
lâu, nay bỗng nhiên xuất hiện ở góc trái màn hình. Nó cất tiếng ngân dài giống
tín hiệu cảnh báo máy tính đã bị nhiễm virus: Chúng ta đã qua một thời tái chế! Tín hiệu ấy không làm mọi người
tức giận hay choáng váng, bởi giờ đây ai cũng biết mình không phải vật liệu cơ
bản, nguyên liệu thô.
Bông cỏ may vô danh đã tạo
được hiệu ứng domino, đẩy hàng loạt quân cờ sụp đổ. Một nhân vật không rõ mặt
vừa đứng lên tự nhận mình là con dao cùn. Rồi đến nhân vật thứ hai, thứ ba, và
tiếp nữa. Như những tiếng xưng danh trong hàng quân bất tận lan đi. Mọi người
lần lượt tự thú từng là giẻ lau, chổi cùn, hót rác, quyển sách long gáy, chiếc
ghế gãy một chân, bàn là chập điện. Tự nhận mình là tấm chăn đã rách, đôi giày
há mõm, bộ quần áo lỗi thời, chiếc hộp nhựa lâu năm dính đầy bụi bẩn. Giờ tất
cả đang tự giác đến nơi tập kết để được phân loại, bị tiêu hủy, hoặc đợi tái
sinh.
Mỗi file lưu trữ lần lượt
hiện lên như nấm mộ. Có ngôi mộ được xây cất, tô vẽ cầu kỳ và cả những nấm mộ
bỏ hoang. Màn hình rộn ràng làm nên một ngày Thanh minh với hương khói cùng
ngổn ngang lễ vật. Bác chủ nhiệm hợp tác xã thuở nào vừa tái hiện, ngỡ ngàng
kết nối với nhà tiên tri, tổ tư vấn, diễn viên bôi mặt trắng... Thầy giáo dậy
môn chính trị gặp những người lính từ hai chiến tuyến. Phòng biệt giam vừa được
thay khóa canh giữ những tử tù.
Miếng thịt sống cũng biết
được thông tin từ ngôi nhà tổ chim, vương quốc chuột, chiếc giường hẹp. Miếng thịt
cũng hân hoan nhìn lại cái lỗ ẩm mốc cuối chân tường. Con tò vò trong ấy vừa
bất chợt hiện trên các giao diện màn hình, mở cánh cửa vào kho trí nhớ, có thể
đọc được nhiều tài liệu quý hiếm chưa được giải mã. Con tò vò bây giờ là đầu
mối, tử huyệt, là chìa khóa vạn năng.
Những vong linh nhọ nhem vừa
khó nhọc chui qua ống khói đài hóa thân hoàn vũ, lò sát sinh, những nhà máy xử
lý rác thải. Họ mang theo cả lý tưởng dở dang, mơ ước dở dang. Gặp cơn mưa đầu
mùa đổ xuống. Những vong linh lao xao hòa vào từng giọt nước trong lành tưới
lên đất mẹ. Thả hy vọng vào giấc mơ người sống/ Rửa mặt cỏ cây/ Thau rửa không
gian.
Những cây rau răm, thài lài,
dương xỉ bên bờ giậu cùng lũ đòng đong, cung quăng trong ao tù bỗng nhiên phát
sáng. Chúng khao khát sống tự do và được bảo toàn danh dự. Được kết nối với
những đại thụ và mãnh thú để có được tầm nhìn xa, tinh thần dũng mãnh, và lòng
can đảm.
Chúng học được cách tự lột
xác kiêu hãnh đớn đau của con đại bàng. Khi không thể bay cao bay xa, con đại
bàng tự đập mỏ mình vào mỏm đá cho đến khi đứt gãy để tái sinh móng vuốt. Dám
nhìn thẳng vào mặt trời không chớp mắt, không sợ bị đốt mù.
Đại bàng bay lên đỉnh núi
chờ bão tới. Những trận cuồng phong hung dữ nâng nó lên đỉnh bão. Bộ móng vuốt
sắc nhọn của nó quặp vào lưng bão thành biểu tượng kiêu hãnh, linh thiêng.
Hải Phòng – Hà
Nội, 8/2018

Bìa sau sách