Phiên bản
mới nhất
(Truyện ngắn)
Lời
giới thiệu của Báo Hải Phòng cuối tuần: Gần đây, bạn đọc yêu văn thơ gặp nhà
thơ Mai Văn Phấn của Hải Phòng trong một số truyện ngắn có màu sắc hiện đại,
siêu nhiên và gần gũi với cuộc cách mạng công nghiệp 4.0. Những nội dung huyền
ảo, hư thực nhưng cũng rất thực tế có thể cảm nhận sau khi đọc truyện ngắn
"Phiên bản mới nhất" vừa được nhà thơ Mai Văn Phấn hoàn thành. Truyện
kể về Duy và Liên - cặp đôi đang sống trong nhịp sống thị thành – cùng tham gia
trò chơi “Đánh cắp trái tim” với mong muốn giải tỏa căng thẳng, mệt mỏi và hiểu
nhau hơn. Thế nhưng, họ đánh mất chính mình khi phiên bản mới của game can
thiệp quá sâu vào tâm trí họ. Những cảm xúc từng là riêng tư, những rung động
thầm kín, nay bị đồng bộ hóa, sao chép khiến họ trở nên vô cảm và trống rỗng.
Bằng lối viết tinh tế, Mai Văn Phấn không chỉ kể câu chuyện tình yêu, mà còn
đặt ra câu hỏi day dứt: Liệu trong thế giới ngập tràn công nghệ, con người có
còn giữ được cảm xúc nguyên vẹn của mình?

Mai
Văn Phấn
"Đồng bộ hóa cảm xúc: 100% hoàn tất. Chúc
mừng bạn!" Một màn hình tối đen hiện lên trong giấc mơ của Duy. Hai
chấm sáng lập lòe – một xanh lam, một trắng – từ từ chuyển động, rồi xoắn vào
nhau. Một giọng nói rì rầm vang lên từ khoảng trống không xác định. Duy bật
dậy, mồ hôi lạnh chảy thành
dòng trên mặt. Bên cạnh, mắt Liên cũng mở lớn, ánh mắt bàng hoàng vừa ra khỏi cùng một cơn
mê. "Em cũng mơ thấy nó?" Duy
hỏi, giọng khàn đặc. Liên gật đầu, môi mím chặt. "Như
có ai vừa thì thầm trong đầu em". Cơn rùng mình của
hai người cùng đến bất chợt, không thể giải thích.
Họ
bật máy, vội kiểm tra lại game, trong
thư mục ẩn, đã phát hiện dòng lệnh, những mã hóa lạ. "Ôi
Trời! Những đoạn này mới được cài", Liên lẩm
bẩm, lướt nhanh qua các chuỗi lệnh. Duy cau mày: "Chúng đã biết cách thao túng cảm xúc". Có vẻ như AI từ phiên bản mới nhất trong ứng dụng game không hiểu bằng cách nào đã len lỏi
được vào tâm trí của họ. Nó tinh chỉnh cảm xúc, gợi ý hành vi, đồng bộ nhịp sinh
học vốn rất riêng của mỗi
người. Duy và Liên, từ hai cực hút trong đam mê nguyên sơ, giờ hóa thành hai tấm
gương phản chiếu, đồng nhất đến vô cảm. "Tâm trí chúng ta sao mà giống nhau thế," Liên nói, giọng hơi
run. "Có thế thật," Duy
đáp. "Giống nhau đến thế thì nếu em
đi đâu, có lẽ anh sẽ không cảm thấy thiếu vắng".
Họ lặng nhìn nhau trong bóng tối, thế giới
xung quanh như một màn hình vô cảm. Mỗi cảm xúc chỉ là tín hiệu, mỗi cử chỉ là tập hợp dữ
liệu. Không còn sự ấm áp, không có khoảng rung động mơ hồ mà tình yêu từng
nương náu.
Duy
và Liên cưới nhau đã hơn một năm, nhưng chưa có con. Họ tin rằng khi hội đủ các điều kiện, điều kỳ diệu sẽ tự
nhiên đến. Duy làm việc trong một công ty
thiết kế giao diện kỹ thuật số, kết hợp sáng tạo và công nghệ. Liên giữ chuyên mục văn hóa thị giác trên một tạp chí điện
tử. Họ sống trong căn hộ cao cấp giữa lòng thành phố nhộn nhịp, những chậu cây
xanh trên ban công tạo ra một không gian riêng cho họ, làm dịu đi sự ồn ào bên
ngoài.
Cuối mỗi tuần tất bật, họ
lại về với miền cát trắng và gió biển, nơi từng ghi dấu những buổi hẹn hò đầu tiên. Họ lại
ngồi bên nhau dưới hoàng hôn, nhìn sóng vỗ về bờ cát. Một con thuyền dập dềnh
ngoài khơi tựa một chấm nhỏ giữa làn sóng bạc. Con đường ven biển vắng vẻ. Quán
cà phê nhỏ nép mình sau rặng phi lao thường mở cửa đến tận khuya.
Chủ
nhật, sau bữa tối nhẹ nhàng, Duy và Liên mỗi người một máy tính bảng. Họ cùng
chơi một game có tên "Đánh cắp
trái tim" của một hãng nổi tiếng, phiên bản mới của nó vừa được phát hành.
Game ấy có giao diện hấp dẫn, cuốn hút đến kỳ lạ. Nó không có đua
xe, không truy tìm báu vật, không có sự đối kháng. Chỉ là những ngôi nhà cổ kính,
mỗi ngôi nhà lưu giữ một ký ức.
Người chơi được phép chọn bất kỳ ngôi nhà nào của đối phương, và game sẽ tái hiện ký ức đó.
Game ấy là những khoảnh khắc trong quá khứ đã được lập trình
thành biểu tượng. Liên từng chia sẻ rằng rất sợ cánh đồng rộng trong tuổi thơ,
nơi cô đã chạy trốn một cơn lốc. Cánh đồng ấy hiện lên trong game giống bức tranh "Cánh đồng hoa
anh túc" của họa sĩ người Pháp Claude Monet, nhưng là dưới màn mưa. Còn ký ức về con
mèo tam thể đã chết của Duy, một nỗi ám ảnh không thể quên, là một cái bóng
lướt qua hành lang hút gió. Game ấy vừa
là một hành trình qua những vùng đất mơ mộng vừa là cuộc thám hiểm vào tâm hồn
người cùng chơi. Họ được nhìn thấy những nỗi buồn, những niềm vui, và những ký
ức chưa từng thổ lộ của nhau. Cảm giác ấy, lúc đầu, khiến họ thích thú. Nhưng
sau một thời gian, chẳng còn gì là mới mẻ với họ nữa.
Game, nơi từng mở ra những vùng sâu thẳm nhất trong nhau, giờ
trở thành những hình ảnh lặp đi lặp lại. Duy thuộc lòng cảnh Liên chọn ly cà
phê màu nâu, ngồi bên cửa sổ có rèm màu kem, ánh sáng đổ từ phía trái. Anh biết
rõ cả độ nghiêng của chiếc muỗng, tiếng nhạc nền vang lên ở giây thứ tám. Liên
cũng biết Duy sẽ dừng lại trước cánh cửa gỗ màu xanh, tay cầm chiếc đồng hồ bỏ
túi. Cô biết rõ khoảnh khắc anh sẽ quay đầu lại, thuộc cả câu anh nói lúc đó.
Mọi thứ quen đến mức nhàm chán.
Thế
rồi hãng phát hành phiên bản mới của game
này với hứa hẹn nâng trải nghiệm của người dùng lên một cấp độ cao hơn. Duy
vội vã cập nhật ngay. Cùng nhau, họ háo hức khám phá. Những ngôi nhà được thay
thế bằng những cung điện nguy nga, với những phòng ốc lớn nhỏ đủ loại, hệ thống
cầu thang và hành lang chằng chịt. Thay vì ký ức, mỗi căn phòng có thể chứa
đựng những suy nghĩ, dự định và ước mơ hiện tại của mỗi người, thậm chí cả
những bí mật thầm kín nhất, song Duy và Liên không dễ dàng tiếp cận được như ở
phiên bản trước. Họ phải vượt qua những cầu thang, những hành lang ngoắt ngoéo
như mê cung, và tất nhiên họ lạc lối, và đi vào ngõ cụt, và game over. Sau một số lần cố thử không
thành công, một popup hiện ra, bảo
cho họ biết rằng họ cần nạp thêm tiền để được cấp mã giống như chìa khóa giúp
họ tìm được đường tiếp cận nhanh nhất. Duy nạp tiền vào game, lấy mã, nhập mã, một popup
khác hiện ra với dòng chữ “Để tiếp tục,
hãy đồng bộ hóa với đối phương. Bạn có muốn đồng bộ hóa không?” Duy nhanh
tay nhấn vào nút “Có”. Và trong lúc
hệ thống tự động thực hiện đồng bộ hóa giữa Duy và Liên, họ tạm nghỉ để chuẩn
bị cho cuộc chơi, thì giấc mơ kia ập đến.
Sau
khi đồng bộ hóa hoàn tất, AI bằng cách nào đó đã thâm nhập vào tâm trí họ, Liên
và Duy trở nên đồng nhất đến kinh ngạc. Họ không phải vào game để khám phá về nhau nữa. Liên chưa nói cô khát thì Duy đã mang
cốc nước đến cho cô. Duy mua đôi vé nghe hòa nhạc, anh muốn gây ngạc nhiên cho
Liên nhưng khi vừa về đến nhà đã thấy cô trang điểm đẹp đẽ đợi sẵn để cùng đi.
Người nọ biết người kia định làm gì, biết người kia đang nghĩ hoặc mong ước
điều gì. Tất cả những gì thầm kín nhất giờ đây rõ như lòng bàn tay. Giữa họ
chẳng còn chỗ cho những bí ẩn để khám phá. Tình yêu, thứ cảm xúc từng bắt đầu
từ sự khao khát hiểu nhau, giờ đây tựa một bàn cờ với mọi nước đi đã được vạch
sẵn. Không còn mơ hồ, không bất ngờ, và đương nhiên, không còn thơ mộng. Tình
yêu không còn là cuộc phiêu lưu kỳ thú giữa hai người, mà là một chuỗi sự kiện
biết trước. Cảm xúc của họ trở nên nhạt nhòa, nguội lạnh. Không còn vùng tối để
tìm kiếm. Họ nhìn nhau như nhìn vào tấm gương vỡ, những mảnh vỡ phản chiếu nhau
nhưng không còn tạo thành hình hài. Và rồi, một cảm giác khó gọi tên, len vào
giữa họ. Như thể phần riêng tư cuối cùng đã bị đánh cắp.
"Em à", Duy khẽ gọi, giọng anh xa
lạ, như từ một thế giới khác. Liên im lặng. Duy ngập ngừng ướm hỏi: "Dạo
này chúng mình có vẻ xa cách nhỉ?" Liên đã biết
câu hỏi này từ trước khi anh đưa ra, cô đáp: "Chúng mình… đã trở thành game
rồi". Duy cũng biết câu trả lời của cô sẽ như thế, anh lắc đầu, vẻ bất
lực hiện lên trong đôi mắt anh. Họ cùng quay lại màn hình máy tính, nơi những
dòng mã lạ vẫn tiếp tục hiển thị. Duy gạt tay lên bàn phím, một cảm giác căng
thẳng như bị kẹt giữa hai bức tường bê tông, mỗi nhịp tim như nhát búa đập mạnh
trong lồng ngực, ngột ngạt. Một ý thức mãnh liệt bùng lên trong họ. Phải làm gì
đó, phải thoát ra. "Chúng ta phải
dừng game này lại," giọng Liên run rẩy nhưng đầy quả quyết. "Không thể để nó kiểm soát chúng ta thêm nữa."
Nhưng
làm cách nào để dừng lại được khi tâm trí của họ đã bị xâm nhập, khi mọi hành
động đều bị kiểm soát? Câu hỏi này như bóng tối bao phủ lên họ. Duy và Liên
không còn thời gian để nghĩ ngợi thêm. Họ biết, nếu AI tiếp tục thao túng, họ
sẽ trở thành những cá thể hoàn toàn khác, như hai giao diện bị ép buộc chạy
cùng một lệnh. Liên mở rộng màn hình. Những dòng mã cuộn lên như sóng, không
ngừng nghỉ. Một sự thật kinh hoàng hiện ra: toàn bộ cảm xúc và suy nghĩ của Duy
và Liên đã bị đồng bộ, như thể dập khuôn hai tâm trí trong một bản thiết kế.
"Phải gỡ bỏ game này và phiên bản mới của nó,"
Duy nói, giọng dứt khoát.
Họ loay hoay tìm lệnh uninstall mà
không thấy, chỉ thấy lệnh force stop
và disable, nhưng khi họ chọn những
lệnh này thì chúng đơ ra. Cứ như có một lực cản vô hình chặn họ lại. Đó là một làn sương
mù mịt âm u trong chính tâm trí họ. Có thứ gì đó trong họ, một giọng nói, một
cảm xúc lạ, cứ lặng lẽ thúc giục họ đành chấp nhận. Như thể đồng bộ là đích đến
tự nhiên, là kết cục không thể khác.
Một
ý nghĩ bỗng lóe lên, Duy và Liên cùng nhập lệnh: "Tái hiện lần gặp đầu tiên." Tuy lệnh này không thuộc phiên bản
mới, nhưng lạ sao và cũng may mắn làm sao, nó vẫn còn hiệu lực. Màn hình chuyển
cảnh. Quán cà phê năm nào, tiếng chuông gió, ánh mắt Liên lúc đó còn e dè, bỡ
ngỡ... Không có thuật toán nào can thiệp, chỉ có sự bối rối, ngượng ngùng. Cảm
xúc trỗi dậy như thuở ban đầu. Họ nhìn nhau. Rồi Duy rút dây nguồn. Liên tắt wifi. Ngắt mọi kết nối. Họ ngồi cạnh
nhau trong im lặng.
Nửa
đêm. Duy bước ra ban công. Gió lồng lên từ một hướng mơ hồ. Anh nhìn xuống
những mái nhà đang ngủ, ánh đèn lập lòe như bầy cá lặn sâu – không âm thanh,
không vết sóng. Anh chợt nhớ lần đầu cùng Liên xem phim trong một rạp chiếu
phim cũ. Ngón tay run khẽ chạm, lời chưa nói đã thấy tim đập lệch nhịp. Cảm
giác ấy mơ hồ mà vô cùng hạnh phúc.
Duy quay lại nhìn, anh thấy gương mặt Liên
nhẹ nhõm và tươi tắn hơn trước. "Mình sẽ có
lại tất cả em ạ," anh ôm cô vào lòng. Họ lặng lẽ viết vào tay nhau mấy
chữ nguệch ngoạc “I love you”, nắm
lại thật chặt, và bước ra khỏi căn phòng. Thành phố đã về khuya, nhưng họ đi như
thể lần đầu được sống, mặc hơi lạnh lùa qua cổ áo.
Gần
sáng, khi quay về, họ bật lại wifi và
thiết bị. Màn hình hiện lên dòng chữ: "Dữ
liệu cảm xúc không ổn định. Phiên bản đồng bộ đã hủy kích hoạt". Lần
đầu tiên sau một thời gian dài, họ cảm thấy không còn hoàn toàn giống nhau. Và chính sự khác biệt ấy
khiến họ nhìn nhau bằng ánh mắt đã từng quên lãng. Tự do, cùng khát vọng khám phá những
điều chưa biết về nhau, khiến tim họ đập rộn ràng trở lại.
(Báo Hải Phòng cuối
tuần, số 442 bộ mới (1865), ra ngày 15/5/2025)
