Đỗ Trọng Khơi
Tranh của Tom Eckert
Đọc "Vẫn trấn
tĩnh tiễn khách ra ngõ"
Vẫn trấn tĩnh tiễn khách ra ngõ
Pha xong ấm trà
Quay ra
Ông khách không còn ở
đó
Gọi điện thoại
Người nhà bảo ông mất
đã bảy năm
Nhầm lẫn
Nhà mình
Mọi sự đảo lộn
Không nhớ bức chân
dung hạ xuống bao giờ
Đâu rồi chiếc đồng hồ
chạy bằng dây cót?
Bộ ấm chén giả cổ ai
cho?
Ghé sang hàng xóm
Thử hỏi mấy loại thực
phẩm
Loại tăng giá
Loại còn giữ giá
Trong nhà
Trà vẫn nóng
Đẩy chén nước về phía
ông khách đã ngồi.
Luồng tử khí cao
chừng một mét sáu dựng đứng trước mặt
Chốc lại cúi gập.
Mai Văn Phấn
Lời bình của nhà thơ
Đỗ Trọng Khơi:
Thơ như một bản trình
bày việc. Thứ việc thường nhật, mà không chỉ là vậy. Nó là nó. Đời thường mà
thật khác thường. Nó lại như không phải là nó. Nó là một giấc mơ, một ám ảnh
thị giác? Sự việc, sự vật, cả dòng thời gian, đều đúng thật. Và giấc mơ, ảo
giác, thị giác trực cảm, ảo ảnh vô thức… đều cùng diễn ra như thật cả. Trật tự và hỗn độn. Tỉnh
táo và nhẫm lẫn. Thật và giả. Sống và chết… các ranh giới đang bị xoá nhoà. Là
do khả năng tư duy, trí nhớ bị suy tàn, hay do trật tự cuộc sống đã biến đổi?
Thật khó tường minh câu hỏi này. Chỉ biết, rõ ràng dòng thời gian vật lý – kẻ
hằng nắm giữ cuộc chơi số phận con người, vẫn đang chơi trò, nhưng đang tự mất
ngôi chủ? Và dòng thời gian tâm lý, phi lý – kẻ dự phần, lại đang chế ngự, có
khả năng làm đảo lộn trật tự, nề nếp, trong nhận thức khả thể của con người.
Một dạng thức thời gian, một thời đại, có khi là một cái gì đó nhỏ bé, riêng tư
thôi, đã đi qua!
Những giá trị bị đánh
tráo, trí nhớ bị suy tàn bởi những ảo giác, nhầm lẫn thị giác? Và, nếu như dạng
thức thời gian sống trên mà là một – hiện thực tồn tại, thì sao nhỉ? Sự thực,
dạng thức thời gian này luôn tồn tại trong tính phi lý của nó. Và chính nó là
thủ phạm hằng góp phần chế tác nên những nghịch lý, phi lý, sự giả tạo và tất
nhiên, sản phẩm của nó cũng có cả những giá trị mang đến lợi ích. Gía trị của
cái phi lý! Hay nói đúng hơn, nhìn ở góc thơ Mai Văn Phấn này, đời sống con người
cũng lắm điều nhầm lẫn, phi lý. Nó cần phải vượt qua! Dường như đây chính là
thông điệp của thơ ông.
Và, cái “luồng tử khí dựng đứng trước
mặt/ chốc lại cúi gập” có là một bày tỏ ăn năn, như một sự tỉnh giấc, mang một điểm dẫn hứa hẹn
cuộc sống sẽ khác đi?
Thơ giản lược mà hàm
ngôn, ám ảnh.
Đ.T.K
(trannhuong.com)