Hôm nay, 22/5/2018, Nhà xuất bản Hội Nhà văn đã phát hành cuốn sách “Tĩnh lặng – Silence” của tôi, thơ và bình chú trong ba ngôn ngữ, Việt, Anh và Pháp ngữ. Đây là cuốn sách quy tụ công sức và tâm huyết của bạn bè xa gần.
Artiste Plasticienne. Actualités. De plages en pages qui se tournent. C’était hier, de 1967 à 1980, mais aussi avant hier. puis de 1981 à 1992. Et encore de 1992 à 2012 bien au delà des frontières.
No poem has been ever able to describe how worldly desires and tanha flee from a poetic soul who has excelsiored from the realm of aburning desires.
The poet sits down and drops flowers on water. Men have been used to worship waters since time immemorial.
If Mai Văn Phấn is deemed as a representative poet of Vietnam, an Indian like the present author feels that the poet is a kin of an Indian.
Here is a poem as simple as a dew drop on a leaf. The poet sketches on a paper with the aid of a pencil. The downward strokes make leaves and upward strokes make flowers.
This subliminal mind shall be notified by the conscious mind and the person will be on his or her guard.
Circles of waves speak of quantum mechanics and wave function of particles that tells us that the actual position of the particle is beyond our grasp.
It is true that a poet is an ordinary man like us. And yet he is a little different. His imagination can rid him of egocentrism and material considerations.
... Our Mai Văn Phấn has opted for the robes and colour of a bard. With the poet every way of life is as good as another. The poet acknowledges difference in creation...
The speaker here introduces itself as a trinket or a trifle ornament. It is aware of the fact that it is forged from metal bars made of alloy.
This is a poem where the speaker is an insect in a hole in the ground. The wind carries a leaf that shuts the hole from above.
This is a wonderful poem on the poets visiting a sea shore. Early in the morning the poet is on his way to the sea shore. The poet is aware of the newness of the New day.
Mai Văn Phấn is a great poet from Vietnam who reads deep thoughts in every trifle of Vietnamese culture. There could be no better poem on ancestorworship.
The poem is a boquet of kaleidoscopic imagery of movement. There is the stone half hidden from the eye...
C’est en 1969 que j’ai été invitée à exposer pour la première fois. Depuis j’ai eu l’occasion de « vagabonder » seule ou en groupe en France et dans le monde sûrement près de 300 fois. Les matériaux légers sont mes supports, ceux du voyage et de l’oubli.
Nhà thơ Dominique de Miscault - Nghệ sĩ nghệ thuật thị giác đương đại. Từ bãi biển đến trang giấy. Là ngày hôm qua, từ 1967 đến 1980, và trước đó, rồi từ 1981 đến 1992. Và nữa từ 1992 đến 2012 trên tất cả các biên giới
C’était hier, de 1967 à 1980, mais aussi avant hier. puis de 1981 à 1992. Et encore de 1992 à 2012 bien au delà des frontières. Aujourd’hui, la plage est blanche sous le bleu du soleil. Ecrire en images, cacher les mots porteurs de souffrance
The poem opens with the indicator of time. It is either dawn or dusk. In other words it is a time when opposites mingle.
Modern civilization does not pay any attention to rituals. If religious rituals ever take place in poetry they are mentioned only to be debunked.
Hence may be the poet Mai Văn Phấn saw a ring ouzel either during his visit to England or else in a dream...
The poet finds a flower shedding its petals. A flower is the reproductive organ of a plant. Hence it stands for birth death and rebirth cycle. Why does rebirth in the maze of worldly life occur?
The poet is in front of a table. A table is a surface where our food is served. It might be spiritual food as well. A table could be used for writing on it.
Countless beings, even multitudinous nonsentient particles are plunged in the quest for peace and truth. But when our minds are preoccupied with the noise of sundry ideas they cannot perceive this truth of existence.
In other words when the poet is shielded from the wind chimes, the chimes are internalized by the poet in the coop of his physical body. And he can hear it in the sky of his being.
Children play with toys. Why do children play with toys? When they are born they find the world dominated by adults. They know that unless they are like adults they cannot get at power in the worldly life into which they are born.
When the water settles in the glass the poet becomes more transparent than ever. This reads like a fairy tale for children. But tales for children and the myths draw us to the deeper recesses of thoughts and feelings.
Nhà thơ ngồi lại một mình để các ảo cảnh nếu có đừng bị tan biến bởi những ầm ã đời sống thường ngày. Và kìa! Nhà thơ nhận thấy một luồng ánh sáng. Nếu không có ánh sáng, ta chẳng thấy gì cả.
Bóng tối trùm quanh. Đó là bóng tối của sự vô minh. Nhưng nhà thơ đang đứng trước ngọn nến. Ngọn nến lập tức xua tan bóng tối như thể mặt trăng khi hiện ra, tức thời đẩy lùi đêm tối.
Cuộc sống tại thế có điều gì giống vậy, lúc vội vã lúc bình tâm. Bach là một nhà soạn nhạc baroque. Từ “baroque” mang nghĩa “hòn ngọc thô”. Cuộc sống tại thế hay luân hồi vốn không có hình dạng thực chất, cũng là baroque.
Nhà thơ đang trạng thái thiền. Các tu tập sinh ngồi thiền thường thành nhóm trong một thiền đường hay zendo của một thiền viện. Ngồi thiền là tĩnh tọa như một ngọn núi. Nhà thơ thiền lặng cạnh một bông hoa.
Bài thơ như một vở kịch giữa đen và trắng. Đen là những bí ẩn thăm thẳm của tồn tại. Khi vẫn là điều bí ẩn, nó có màu đen [bí ẩn thì đen].
The poem opens with a bridge spanning two river banks. That is, the bridge extends from side to side of a river. The bridge is not a primitive one made of bamboo or wooden plank.
There is the dawn without. Dawn implies that astronomical time when it is no more complete darkness. A little later light becomes more pronounced and things are distinguishable with bare eyes...
Thunder is a very complex event. Sometimes the water particles borne by clouds turn into ice particles and they bump into each other. They cause huge amount of electricity that creates a channel through the air to touch the ground and then the electricity returns along the same channel.
Chủ thể phát ngôn của bài thơ tự giới thiệu là một chiếc bình. Một chiếc bình luôn là một vật chứa mở. Nó nói về tử cung và nấm mộ. Và nó gợi nhắc ta về người nữ.
Nhà thơ Ramesh Chandra Mukhopadhyaya: Thạc sĩ văn chương, thạc sĩ triết học, tiến sĩ triết học [bộ ba] cùng với Bằng y học về phép chữa vi lượng đồng cân. Ông còn là một giảng viên đã nghỉ hưu của Trường đại học B.B, Asansol, Ấn Độ.
Nhà thơ quan sát quá trình tự chuyển đổi của mình. Nhà thơ hủy diệt sự che đậy và bóng tối – yếu tố tamasika trong ông bằng lửa cháy khởi sinh từ luân xa Manipura. Khi ngọn lửa bắt đầu hoạt tác, lửa trở nên lặng lẽ và nhà thơ trở lại chốn mát lành hoặc hướng về tĩnh tại.
Bài thơ bắt đầu với tiếng chim. Chim kêu giống như những giao tiếp không lời của ta vậy – những tiếng thét, những dấu hiệu và tiếng cười. Tiếng chim kêu là dấu chỉ cảm xúc của chim lúc đó.
TS. Ramesh Chandra Mukhopadhyaya (từ Calcutta, Ấn Độ) vừa gửi tôi bài chú giải đoạn 7 bài thơ liên khúc “Tĩnh lặng”, rút từ tập thơ “The Selected Poems of Mai Văn Phấn” (Nxb. Hội Nhà văn, 2015) của tôi qua bản tiếng Anh của Nhà thơ Lê Đình Nhất-Lang và Nhà thơ Susan Blanshard.
Most of his books have been written in vernacular i.e. Bengali. Was awarded gold medal by the University of Calcutta for studies in modern Bengali drama.
Hầu hết sách của ông đã được viết bằng tiếng bản địa là tiếng Bengal. Ông đã được tặng thưởng huy chương vàng của Trường đại học Calcutta về các nghiên cứu nghệ thuật sân khấu Bengal hiện đại.
The poem opens with a table with four legs and a flat surface. That is, the poet sees to that there is no confusion as to the meaning of the table. The table is not a set of facts displayed in columns. It is veritably a piece of furniture with flat top and four legs for eating writing or working at.
Trong vũ trụ học Phật giáo, có 31 cõi. Trong đó có sáu cõi Dục Giới. Cõi người chỉ là một trong số đó. Cha mẹ chúng ta có thể đã rời cõi người. Nhưng rồi họ nương ở những cõi khác, có thể là Dục Giới...
Mọi vật là sự chuyển động như dòng chảy róc rách hay xối trào hay ồn ào đôi giờ trong thế giới hiện tượng rồi bốc hơi như cơn mơ đổ vào hồ của im lặng. Nhưng còn các đỉnh núi thì sao?
Ramesh Chandra Mukhopadhyaya có ba bằng thạc sĩ (ngành tiếng Anh cổ điển, tiếng Anh hiện đại và Lịch sử hiện đại), bằng thạc sĩ ngành Văn học so sánh, bằng tiến sĩ ngành Văn học kinh điển Pali, cùng với Bằng y học về phép chữa vi lượng đồng căn. Ông còn là một giảng viên đã nghỉ hưu của Trường đại học B.B, Asansol, Ấn Độ.