Pryakhin Sergei (Nga)
Nguyễn Hồ Thái dịch từ tiếng Nga
Nhà thơ Pryakhin Sergei
KHÔNG
NGỪNG TUÔN CHẢY
Buồn bã và
xinh đẹp
Từ tháng năm
quên lãng.
Lệnh cấm ở
đâu im lặng
Tôi về đây sau nhiều năm
Ở đó một quá
khứ xa xăm,
Bức chân
dung của tôi rõ nét
Như tấm
lưới nơi đây được dệt
Và cũng từ ấy, lũ côn trùng
Với đôi
cánh màu hung.
Bay về thời quá khứ,
Tiếng vỗ
cánh thật nhẹ
Như tôi thường đi trên con
đường quen…
Tựa người khiếm thính chẳng bon chen,
Ở nơi này cây tầm ma xanh um vẫn mọc
Một ông già vẫn sống cô độc
Vị thần ngoại giáo không muốn chan hòa
Như trước
đây, Ngài ở cùng chúng ta,
Thường xuyên sử dụng phép thuật.
Một chút
thôi, tựa cành
cây lay giật
Bóng đêm
đang chờ đợi bóng đêm
Hình xoắn
ốc vô hình như cuốn chặt thêm
Hương thơm
của hoa từ bên kia
thế giới
Dòng chảy cuộc đời vẫn tuôn vồi vội.
NGÀI SẼ CẦU NGUYỆN CHO CON
Nghe tiếng quạ kêu
Ngỡ nhìn vào một thứ cặn bã
Tù đọng trong vùng nước sâu
Ngỡ như bùa ngải của phù
thủy
Sau cửa sổ nhỏ,
Mặt trăng lại nhô lên khổng
lồ
Đang lặp lại
chu
kỳ
như vậy.
Như hôm qua tôi dẫm lên cành
cây không gẫy
Tôi thì thầm cầu nguyện chậm
rãi
Một buổi sáng đã qua đi,
Con ngựa thần trên trời bốc
lửa,
Và ngày giờ như thế đã trôi đi
Ngày xưa ở đây ai nói những
gì
Hơi thở đám đông, nỗi buồn
không đến,
Vừa lóe sáng trên đầu ngọn
nến,
Đôi lời nguyện cầu như bị
lãng quên
Tuy nhiên mọi người cố gắng
luyện rèn
Trên tường bàn thờ, hay trong
nhà nguyện,
Bức tranh thiên thần uy linh
hiển hiện
Vẫn không hiểu sao một nỗi
kinh hoàng
Thưa vị Thánh:
- Vậy Ngài có cầu nguyện cho
con?
Ngài che chở con bằng quyền
năng tối thượng?
Vị Thánh đã thở dài và cất
tiếng nói lớn,
Dường như có gì không đúng ở
đây
Tôi lúng túng và cố gắng lùi
lại.
24/03/20
NHỮNG NGƯỜI NHẬP CƯ
2 - Paris cổ kính xiết bao?
Chẳng lo lắng, bận tâm nếu
có;
Nơi giữ bí ẩn sức mạnh của
họ!
Như một lời tự thú, đối với
tôi.
Một thế giới khó hiểu đang
trôi!
Và vẫn những bông hoa huệ...
Cùng chú rắn nhảy múa
Gắng sức, tôi luôn ở đó,
ghé mắt nhìn.
Người phụ nữ mắt xanh
Ở lối vào đi tiếp
Đang lau cửa sổ tầng ba.
Tôi thích nghe câu chuyện
Nhận nụ cười hiền hòa
Trong những lời vội vã.
Tôi mở cửa sổ và thả
Vào gió những nụ hôn,
Và đọc bài thơ to hơn.
Tôi gọi taxi, và được -
đọc tiếp bài thơ về Tổ quốc!
Tựa người phụ nữ dấu yêu,
Được tặng hoa cưng chiều.
Tất cả luôn hiện ra rất đẹp.
Nhớ lắm quê hương thân yêu!
19/02/23
ПРЯХИН СЕРГЕИ
НИ ДНЯ, БЕЗ СТРОЧКИ
Мрачных и прекрасных,
Из, тех полузабытых.
Где,на это - молчаливый запрет
Вернулся я, через
много лет
Там из такой прошлого,
и зародился мой портрет
Уже, сплелась паутина
и через неё, пробивалась
солнечная тля...
Прочь ко дней
--былому,
Едва тонкому лучу,
Иду, по
проторенному пути..
Так и остался
,здесь край глухой,
и в этом месте заросло крапивой
Живет, до сих, старый,
непонятный
языческий бог
По прежнему, он
нами ,
привычно ворожит.
Чуть что, в ответ,
шевелит ветвями
А сумрак в ожиданье
мрака
Сдавил невидимую
спираль
и аромат цветов
нездешних
струит потусторонний ад.
НАДЕЮСЬ,
ТЫ - ПОМОЛИШЬСЯ ЗА МЕНЯ?
Крик вороной вопль
Смотрю непроглядную муть
В глубоких вода отражалась
колдовская суть
В небольшом в оконце ,
опять, огромная луна
И повторилась,
периодическая
неизбежность.
Это, как, вчера наступил на ветку и не смог сломать
Медленно колдует,
настигает, утро
И вот в итоге, в небе вспыхнул огненный
Пегас,
И сразу день, в тот час угас
Когда то, здесь звучали безумные речи
Дыхание толпы, забытой грусти,
Горели просто свечи,
Некоторые,забытые молитвы
До сих,пор проговаривают наизусть
В капелле ,на алтарной стене,
Роспись
ангела ,до сих пор видна
И
непонятна неземная вязь
Надеясь ,святой монах: -- помолишься за меня?
Укроешь меня чугунною шинелью?
А он, вздогнул, говорит,
что то невпопад,
Неловко пытаясь назад.
20.03/24
ИММИГРАНТЫ
2--Как поживает древний Париж?
Моему трепету —все равно;
Там, таинство их власть!
И для меня, признанье.
Там свой
непонятный мир!
Королевские лилии...
Танцующие змеи
Я
и там, пытаясь
подсматривать.
Голубоглазая женщина
в соседнем подъезде
Моет окно --на третьем этаже.
Мне нравится этот сюжет
За что получаю улыбки ,
в
ответ.
Открываю
окно ,кидаю
воздушные поцелуи ,
и громко
читаю стихи.
Сажусь и еду ,в такси,
и продолжаю читаю стихи-о Родине!
И,любящая женщина,
Зачем то,дарит цветы.
Всегда, очень красиво.Там
где, в голове- Родина!
19.02/23