Thơ Valentina Novkovich (II - Cộng hòa Serbia). Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga
Valentina
Novkovich (Cộng hòa Serbia)
Mai
Văn Phấn dịch từ
tiếng Nga
Nhà
thơ Valentina Novkovich
Em không thể quên anh
Em không thể quên anh,
Mọi thứ dẫu tan nhanh
Vào mênh mông cát bụi
Dòng vĩnh hằng réo gọi.
Không thể gặp Hafiz
Trò chuyện cùng Erdyaev.
Em yếu đuối bước đi
Đường lặng câm trầy xước.
Nhu và cương cùng lúc
Em đóng cửa dịu dàng
Thiên Chúa rất quảng đại
Cuộc đời cho ta mang.
Em không thể quên anh,
Luôn nói về điều đó
Dù đất trời cách trở
Qua muôn ngàn nụ hôn.
Em không thể quên anh,
Mỗi nhành cây đều nhắc
Ta ở hai bầu trời
Nhờ nụ hôn gắn kết.
Em không thể, không biết
Độ bền của sáp ong
Cất từ gió và đất
Tiếng thở dài của em.
Em không thể quên anh,
Mọi thứ đều chống lại
Giấy gói sô-cô-la
Chai rượu không mác mã.
Đầu giường và chiếc ly
Cần phải lau thật sạch
Cạn ly trong sóng sánh
Nơi hành lang thời gian.
Em không thể quên anh,
Thử thách đang ở giữa
Những bình minh rực rỡ
Của em và hương hoa.
Có con chim sơn ca
Nhảy nhót thành vũ điệu
Của vô tận u sầu
Trên cành cây gày yếu.
Điều ấy mong được hiểu
Ví dù anh quên em
Sẽ là bài hát buồn
Nằm trên vai anh đó.
Bản đồ
Yêu anh như chưa từng yêu
Nhà thơ giỏi nhất chẳng liều phân bua
Thủy chung, trong sáng dư thừa
An yên, mạnh mẽ chẳng thua ánh ngày.
Nỗi buồn, quy ước giang tay
Con đường kết nối thẳm dày hi sinh
Những điều chưa được tái sinh
Chẳng bao giờ thấy bên mình vẽ tô.
Ngọc trai điêu khắc nên thơ
Em như biển cả bơ phờ gọi anh
Bấy nhiêu khuynh hướng kết thành
Mang hình dáng ấy ta dành cho nhau
Hoa văn trên áo đượm màu
Bao con diều giấy bắc cầu đi qua
Bóng bay từng quả la đà
Bản đồ chưa lập quốc gia đã thành.
Chuồn chuồn, ong nghệ bay nhanh
Yêu thương vấn vít vây quanh tháng ngày
Cuộc đời tồn tại nơi đây
Giọt nước, mảnh vụn cũng đầy cơ duyên.
Tối tăm căn gác u huyền
Những toa tàu chạy qua miền Si-be-ri
Chạy đua với lũ ngựa phi
Biết anh cũng chẳng tiếc vì yêu em.
Tựa lưng người lái vững bền
Gió là mạng sống gắn liền thương yêu.
Tấm kính lắng nghe
Con đường hai đứa trong nhau
Vượt qua thử thách, nhịp cầu nhớ nhung
Hương cà phê nối riêng chung
Bao nhiêu khát vọng theo cùng đại đương.
Vị trà vấn vít tơ vương
Nụ cười, chiếc lá ta thường đố chơi
Album lưu ảnh đâu rồi
Giấu trên gác mái đặt nơi khó tìm.
Sao Mộc nháy với Sao Kim
Tua rua từng sợi nằm im trên sàn
Tóc tơ em chải thẳng hàng
Bên tường thuở ấy muôn vàn sắc hoa.
Thì thầm em với thiên nga
Bỗng nhiên vỗ cánh bay qua đỉnh đầu
Đường bay nào tính được đâu
Tới nơi ánh sáng nhiệm màu soi chung.
Em mang ghi chú âm thầm
Như làm phép lạ tay cầm thạch anh
Đặt lên môi anh chữa lành
Em như chòm sáng Bảo Bình xa xôi
Hay sợi dây ướt lâu rồi
Và em cũng đã thề bồi bên sông.
Nếu đưa anh đến quảng trường
Lá hoa cũng đủ yêu thương gọi về
Dịu dàng yên lặng ta nghe
Cơn lốc loạn nhịp bùa mê chẳng ngờ.
Nụ cười mang dáng đồng hồ
Tư trang, nghi lễ đón đưa quay về
Tựa viên đá quý nằm nghe
Chìm trong giấc ngủ câu thề hát ru.
Bên anh
Bóng tối che phủ con ngươi
Xin đừng nhắc nữa ngậm ngùi tháng năm
Mùi hương ngải cứu ngập tràn
Ngọt ngào dư vị lấp san cho bằng.
Đôi môi vừa hé dịu dàng
Ngữ âm đa nghĩa buộc ràng lấy nhau
Bao nhiêu ngôn ngữ bắc cầu
Nụ cười khép lại bền lâu giữ gìn.
Bồ câu nhắc để yêu tin
Cảm ơn nghĩa cử loài chim ân cần
Đừng hỏi ngôi sao bên em
Ai từng suy đoán em liền vực sâu.
Đội bao gánh nặng trên đầu
Tưởng như đâu có dài lâu tìm về
Em không nhắc lại câu thề
Giấu trong nước mắt tay che bầu trời.
Sương mù giăng mắc nơi nơi
Bình yên ban tặng cho người phước ơn
Hành lang ký ức hiện tồn
Tựa như chiếc váy cũ sờn bỏ đi.
Dường như đáng trách điều gì
Chớ đùa với lửa nhiều khi đã liều
Tàn tro làm em ho nhiều
Thời gian chẳng đủ bao nhiêu đợi chờ.
Mặt người thấp thoáng âu lo
Hiện lên vô tận bãi bờ nhân gian
Mang bao hạnh phúc chứa chan
Tình sâu nghĩa nặng ngập tràn trong nhau.
Đăng ký
Nếu chẳng cần em, hãy để anh
mở hội chợ khi các nhà giao dịch
bán cả màn sương mù mịt vây quanh
từng khao khát những điều ưa thích.
Hãy là cuối thu, bầy ong vò vẽ
như cơn lốc đậu vào những trái nho,
các họa sĩ không bao giờ có thể,
dù có bao sắc thái, bảng màu.
Xin hãy hiện tồn như nụ hôn đau
trong công viên bên con đường nhỏ
Ngày ấy em mặc một chiếc váy đỏ
Và mang đôi giày có dải ruy băng.
Em xõa tóc xua đi cả lũ yêu tinh.
Con quỷ nấp ở đâu tiếp tục rì rầm:
Ai đã ký vào nỗi cô đơn, ngày ấy
Những cái ôm lạnh lùng đã thấy.
Sự cần thiết
Mọi âm thanh không vào được trong em
chỉ vương lại trên ghế bành hạ thấp
lưng ghế sofa lại miễn cưỡng nâng lên
điều minh chứng cho anh và em
lỡ bận tâm vào điều bất cập.
Hôm nay có người tặng con gấu bông
đã dịu dàng đặt bên
thùng đựng
sự dịu dàng như hạt mưa chất chồng
và đến lúc, người khôn ngoan đã biết...
Em lặng lẽ nói lời tạm biệt
Anh tóc bồng và khóe miệng lặng thinh
Như quý cô trên ban công, lẫm liệt,
Em thoáng nghĩ, hay mình chết vì tình.
Em âm thầm kháng cự một mình
ngày mười bảy tháng Năm, chuyện cũ
như bức thư tình dưới đáy ngăn tủ.
Bởi tờ lịch chỉ đơn giản im lìm
như những đường gợn sóng trái tim
mà ai đó như cần hiện hữu,
làm thế nào nhịp đập nhanh hơn
rồi cuối cùng cũng phải lắng dịu.
Chiều nay ai đã gọi: “Em yêu ơi!”
như dao đâm vào quả dưa cuối hạ.
Em cầu nguyện những điều nghiệt ngã
Sẽ bình yên, dù bóng đen đầy trời
như áo quần cũng thay đổi nhanh thôi.
Mọi thứ như đang chống lại Yulia,
chống lại Medee, Sonya, Polina,
Anh cần tất cả bày ra trước mặt
như ai mở ra chiếc áo tàng hình,
Em hào phóng nhường anh cho người khác
mặc cơn lốc ngủ mê quanh những đớn đau.
Phương trình thời gian
Chúng ta hãy làm bất cứ điều gì
Hươu cao cổ sẽ không ngẩng đầu,
Và đuôi voi sẽ không đuổi kịp,
Nước sẽ không thoát khỏi chân trời
Nơi chúng ta đã từng nhìn thấy.
Nào!
Chúng ta sẽ quay lại trước,
Để núi đồi vang rền sấm sét
Để sơn ca dạy chim ác là hát vang,
Để kỳ nhông chạy về lau sậy
Đang quẩn quanh và chẳng dịu dàng.
Trước tiên chúng ta hãy tìm hiểu tất cả
Điều gì giữ lâu sẽ được thốt ra,
Cơn gió ập đến với người yếu đuối,
Điệu cười láo lếu của con chuột chũi
Bị giam cầm trong trật tự tối đen.
Chúng ta hãy cân chỉnh lại tư trang
Để hiểu phương trình thời gian phức tạp,
Trong những đôi giày chứa đầy bụi cát
Xin đừng vội bay đi cho đến tận khi
Được Thượng Đế bảo toàn, thống nhất.
Nắm lúa mạch đen đã được rây mịn,
Sẽ đưa chúng ta về lại thuở ban đầu
Khi chạm tới đáy sâu, khi chiếu sáng
Mọi thứ tối tăm bằng gỗ phát quang,
Đó là lý do ta vòng quanh thế giới.
(Rút
từ tập thơ "Lời giải của dịu dàng", Nxb. Liberland, Serbia, 2021)
TIỂU
SỬ VALENTINA NOVKOVICH
Nhà thơ Valentina Novković,
đồng thời là nhà văn, dịch giả văn học, nhà báo của Cộng hòa Serbia. Chị tốt
nghiệp Khoa Ngôn ngữ và Văn học Nga thuộc Đại học Bê-ô-grát (Belgrade, Serbia).
Hội viên Hội Nhà văn Serbia, Hội Nhà văn Kazakhstan, Matica srpska, Hội Văn học
Serbia, Viện Văn học Thiếu nhi. Biên tập viên tại "Trung tâm Nghệ thuật
Liberland" và Trung tâm văn hóa "Vračar". Đồng thời, chị là cộng
tác viên của các nhà xuất bản khác, là dịch giả của các tác giả từ Nga và Liên
Xô cũ, các tác giả viết tiếng Anh. Chị đã công bố thơ và văn xuôi trên nhiều
tạp chí ở Serbia như Književne novine, Trag, Književni pregled, Brankovina,
Buktinja, Stremljenja, Savremenik, Istok, Balkanske vertikale; trên các tạp chí
điện tử và tạp chí định kỳ ở Nga, Uzbekistan, Kyrgyzstan, Ba Lan, Romania, Tây
Ban Nha, Nepal, Bangladesh, Ý, Việt Nam, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc, Kazakhstan, Ấn
Độ và các nước khác. Tác phẩm của chị được chọn trong nhiều tuyển tập trong
nước và quốc tế (do Leo Butnaru, Rahim Karimov, dr Marelene Pasini, dr Agron
Shele, Shikdar Mohammed Kibriah, Carlos Jarquin, Rini Valetina, Alicija
Minjarez Ramirez và nhiều người khác biên soạn). Thơ của chị đã được dịch sang
tiếng Nga, tiếng Anh, Macedonia, Rumani, Uzbek, Azerbaijan, Ba Lan, Tây Ban
Nha, Trung Quốc, Nepal, Urdu, Hungary, Bồ Đào Nha, Kazakhstan, Kyrgyz, tiếng
Hàn, Bangla và tiếng Việt. Chị từng giành được nhiều giải thưởng về thơ và văn
xuôi.
Valentina là phóng viên báo
Focus Vesti, Pokazivač, Konkretno, KRK và nhiều tạp chí khác. Chị từng phỏng
vấn nhiều nhà văn, nhà thơ, nhà hoạt động văn hóa từ khắp nơi trên thế giới.
Tính đến nay, chị đã thực hiện hơn 200 cuộc phỏng vấn với các nhà văn, nhà thơ
uy tín như Leo Butnar, Shikdar Mohammed Kibriah, Agron Shele, Eldar Akhadov,
Arslan Bayir, Marlene Pasini, Sudhakar Gaidhani, Rahim Karimov, Natalie Bisso,
Sergej Glavyuk, Yevgeny Chigrin, Mai Văn Phấn, Ivano Mugnaini, Iles Feher,
Terane Rahimli, Hosiat Rustamova, Kuchkar Narkabil, Stanislav Li, Zginyev Roth,
Alexander Kabyshev, Ivan Volosyuk, Ekaterina Poljanska, Rini Valentina, Taghrid
Bou Merhi và nhiều người khác. Cuốn sách tập hợp những cuộc phỏng vấn của chị
đang chuẩn bị xuất bản.
Chị đã dịch và xuất bản hơn
300 bài thơ và truyện ngắn của các tác giả từ khắp nơi trên thế giới, đã công
bố trên các tạp chí văn học định kỳ ở Serbia. Đồng thời, chị đã viết bài phê
bình cho nhiều tác giả nổi tiếng, một tuyển tập thơ thế giới gồm hơn 200 tác
giả những tác phẩm mà chị đã dịch chuẩn bị xuất bản.
Sách của Valentina Novković đã
xuất bản:
Thơ:
- "Vượt thời gian"
(Draslar, 2014);
- “Giọt nước trên đất khô”
(Parthenon, 2018);
- "Lời giải của dịu
dàng" (Liberland, 2021). Tập thơ này được dịch sang tiếng Romania (do nhà
thơ Leo Butnaru dịch, Nxb. Timpul, 2022, được Hội Nhà văn Moldova đề cử giải
Nobel). Tập thơ cũng được dịch giả Arlsan Bayir dịch sang tiếng Thổ Nhĩ Kỳ
(Nxb. Baygenc Kitap, 2022);
- “Thiên ca” (Nxb. As Oglas,
2022). Giải nhất về Thơ tại Hội nghị Văn học Drina lần thứ V (2021);
- “Bất ổn và yên bình” (Nxb.
Sunčani breg, 2023).
Văn xuôi:
- “Hai giờ thực tế” (truyện
ngắn. Nxb. UWS, 2020);
- “Ký ức” (tiểu thuyết, Nxb.
Partenon, 2024), được Ban giám khảo đánh giá cao tại Liên hoan Văn học quốc tế
ở Zvornik.
Sách dịch:
- "Bó hoa đa sắc"
(phim truyền hình Nga) dành cho trẻ em và thanh thiếu niên (Alma, 2019);
- "Khoảng không trong
tuyết" của Leo Butnar (Alma, 2019);
- “Cuối bầu trời” của
Stanislav Lee (Liberland, 2020);
- “Theo bước tâm hồn” của
Hosiat Rustamova (Liberland, 2021);
- “Em muốn nhìn thấy đôi mắt
anh” của Kuchkar Narkabil (Galaksianis, 2021);
- "Nỗi buồn" của Ali
Kafaroglu (Liberland, 2022);
- “Một tình huống ở ngoại
quốc” của Kučkar Narkabil (Sunčani breg, 2022);
- “Từ thứ bảy đến chủ nhật”
của Leo Butnaru (ASoglas, 2022);
- “Tắm nắng” của Krishna
Prasai (Sunčani breg, 2022);
- “Trong ngôn ngữ của bài thơ“
của Arslan Bayir (Asoglas, 2023);
- “Bay đi lúc bình minh” của
Mai Văn Phấn (Trung tâm văn hóa “Vračar“, 2024);
- “Bài thơ của tôi ngủ với đôi
mắt mở to” của Eduard Harentz, nhà thơ Armenia đương đại được dịch nhiều nhất
(Trung tâm văn hóa Vračar, 2024).
Chị đã nhận được nhiều giải
thưởng và sự công nhận cho các bản dịch văn học. Đã nhận được giải thưởng của
Hội Dịch giả Montenegro cho cuốn sách văn xuôi dịch hay nhất năm 2019 của nhà
văn nổi tiếng người Kyrgyzstan, Rahim Karimov (Truyện ngắn dành cho giới trẻ).
Từ St. Petersburg, chị được ghi nhận là người đóng góp tích cực cho sự hợp tác
giữa LB. Nga và Cộng hòa Serbia và dịch sách từ tiếng Nga. Từ Maroc chị được
tôn vinh là Đại sứ Hòa bình vì những nỗ lực truyền bá văn hóa hòa bình và hợp
tác giữa các dân tộc. Ngoài ra, chị còn nhận Giải thưởng Văn học của Quỹ Rahim
Karimov trong lĩnh vực thơ ca năm 2022. Đoạt giải nhất về thơ tại lễ hội ở
Alanya do tạp chí Guncel Sanat tổ chức, 4/2023. Đoạt giải Văn học Naji Naman do
F Lebanon trao tặng năm 2023.
Hiện chị là biên tập viên và
người dẫn chương trình thường xuyên của thư viện Milutin Bojić, mang tên
"Cuộc trò chuyện văn học". Thư viện này đã hoạt động được bảy năm, có
sự tham gia của nhiều tác giả từ Serbia và các nước lân cận.
Valentina Novković hiện sống và sáng tác tại Bê-ô-grát
(Serbia).
Валентина Новкович
Тебя забыть не могу
Я не могу
тебя забыть
хотя все во
мне превращается
в пыль от
попыток
быть
неделимой частью вечного.
Не могу
подтолкнуть нас
к Хафизу,
познакомить
нас с Бердяевым.
Я слаба к
твоей неслышной
походке на
слегка поцарапанном
паркете,
слаба и
сильна одновременно
когда
закрываю дверь нежности
зная, что
Бог щедр к нам когда
в жизнь
узнаваемого
отправляет.
Тебя забыть
не могу,
хотя каждая
ветка о том
напоминает,
хотя твое небо
с моим не
слилось, хотя тысяча
поцелуев
объединило нас.
Не могу и
не знаю
как
восковую долговечность
сделать из
комков земли и ветра;
как вздохи
украсть из твоих
закрытых
глаз
из-за которых
заснуть не могу.
Не могу
забыть тебя,
но, все
сопротивляется
продолжительности:
мятые
обертки шоколада,
бутылка
неизвестного вина на
ночном
столике
и стакан,
который сразу после
использование
необходимо помыть,
и встречи
наши в темноте
коридорах
времени.
Я не могу
тебя забыть,
это была бы
смерть посередине
самых ярких
рассветах моего
существования,
без гостей,
букетов и розмарина.
Вместо
всего, соловьи танцевали бы
особенный
танец, танец бескрайной тоски.
На тонкой
флейте ожидания.
Если я тебя
когда-нибудь забыла,
это была бы
самая грустная песня того
кто лежит
тебе на плече.
Карта
Я могла
бы любить тебя, как никогда раньше
как не
могли бы объяснить лучшие поэты мира:
размеренно,
ясно,
сильно,
спокойно добавляя дням нюансы
света,
убирая с весов печали, создавая новых
путей
жертви
и присоединения
таких, которые никогда не видели и не рисовали.
Не прекращая лепить жемчуг, который тебе
в открытом море моей жизни вызвал, формируя
что не могло быть ни в каком виде
приспособлене, потому что мы никогда не были склонны к формированию.
Сквозь узоры на рубашках для полета над бездной,
воздушные
змеи каждый вес
легко переносят, на воздушных шарах
над странами, которые еще не стали картами
влюбленых стрекоз и шмелей.
До крайности существования держась
за крошки, жить только
из капели так как жили поэтесы
на чердаках без света, в купе транссибирских поездов что мчатся
с лошадьми.
Я знаю, ты тоже можешь меня так любить;
рельсы
спину машиниста охраняют,
без
ветра крыло - это паутина жизни.
Стекло
прослушивания
Вот так
мы друг друга любим: крошечки сами по себе к кончикам губ направляются
кофе
решает путешествовать по морям мира,
на вкус
похоти.
Зеленый
чай решает загадку улыбки и листьев которых
не
будем нажимать
для
альбомов которые обычно прячем на чердаке.
Если
Юпитер подмигнет Венере, трижды
расправим
кисточки на ковре, у стен
расчесывать
будем волосы, чтобы защитить секрет детства.
Я
прихожу шепотом лебедей которые не
могли измерить длину полета к свету.
В руках безмолвные записи ношу
чудотворцов, аметистом
твои губы щекочу.
Не нить Я водоносного горизонта
не Водолей,
извилини
реке найстойчиво клянусь.
Если я тебя на
площадь любопытства
вернул, мне достаточно, если листья в цветах
преобразовали,
достаточно мне, если ты при
упоминании моего молчания на левую ногу опёрлась,
мне этого достаточно ибо мои картины все еще
осознают белизну.
они безошибочно оркеструют водами
зная, какой вихрь вызывает дистонию.
Часы плащ улыбки
одевают, все готово для начала обрядов
к которым мы всегда хотели вернуться.
В треугольнике сжатых драгоценных камней,
Вечность без колыбельной заснула.
Рядом с
тобой
Когда тьма
охватит зрачки наших глаз, не напоминай мне
в полынные
дни.
Во вкусе
остаются только сладости
когда губы нежно
произносят
то что
на всех
языках означает одно и то же.
Когда
улыбка закроется, как ящик воспоминаний,
пусть
любовь наша напомнит мне голубя,
который
крошками своих птиц к жизни готовит.
Не
спрашивай меня, сколько звезд со мной
умерло,
когда я надеялся на тебя из бездны,
бремя
желания в небо неся.
Если я
оглянусь назад, то не будет ничего,
что я бы не
повторила
никаких
слез, скрытых на ладони,
никаких
утренних приветствий тумана,
никаких
редких ссор, после которых
небо
благословлало нас покоем.
В коридорах
разных воспоминаний,
без которых
настоящее было бы в только
поношенное
платье на королевской вечеринке.
Если есть в
чем винить меня,
не вини
меня за то, что я играла с огнем,
и знала,
что пепел заставит меня кашлять.
Когда время
нас не узнает,
потому что
наши лица станут частью целого,
единственное,
что имело смысла, -
было шагать
вместе с тобой.
Подписка
Если мне нужно потерять тебя, позволь
это будет рыночный день, когда торговцы
успешно продают туман нашим
всегда голодым желаниям.
Пусть будет поздняя осень, с роем
потревоженных
ос на каждом семени винограда полном сладости
чтоб
волнении стали вихрами
так, как художники никогда не смогли бы
их нарисовать,
независимо от того, сколько у них палитры и цвета.
Пусть будет как
краткий поцелуй боли в парке через улицую
В тот день я надену красное платье
вместо украшений обувь с лентой;
Распущу волосы, чтобы освободить из них всех эльфов
и демон тех, кто все еще шепчет:
ты
подписалась на одиночество в тот день, когда
поспешно
сказала, что объятий согревающих жаром не бывают.
Необходимость
Все во
мне сопротивляется звукам
которые
остались на спинке опущеного
кресла, на диване неестественно
поднятого
посвидетельствовать
о том, что мы
произвольно
сдались.
Кто-то
сегодня положил плюшевого мишку
панду
рядом с контейнером, нежность
превратились
в капли дождя;
пора,
сказали более мудрые, но я ...
Я
прощаюсь в тишине
с
твоими распущенными волосами и умираю с
улыбкой под бровями,
умираю
так как дамы на балконах, в книгах,
думали
о самоубийстве из-за любви.
Во мне
все сопротивляется семнадцатому
дню мая
который живет в каждом месяце
как любовные
письма в нижней части ящика.
Потому
что календари просто
сосочковые
линии сердца, которые кому-то пришлось
объяснить, как бы
тахикардии
наконец
успокоились.
Кто-то
крикнул мне сегодня вечером:„Дорогая“,
остро,
как нож, в мякоть арбуза в конце лета.
Я не
оглядывался назад, молясь, чтобы причины твоего
беспокойства
моим
покоем стали, сколько бы раз менялись ночи
в
кружевную одежду необходимости.
Все во мне
сопротивляется Юле,
Медеe, Сонe, Полинe,
каждой потребности быть перед
тобой
в плаще Анимуса,
щедро оставить все места
твоего тела другим,
в вихре сна, в окружении
боли.
Уравнение времени
Давай
сделаем что-нибудь пока
жирафы
не поднимут головы, слоны
хвосты
не догонют,
вода не
убежит с горизонта, в который
мы
однажды смотрели.
Давай
Вернемся
заранее,
пусть
громы обойдут горы
пусть
соловьи приучат сорок петь,
пусть
саламандры поедут навстречу тростникам
которые
умирают от отсутствия нежности.
Давайте
сначала во всем разберемся
что
когда-либо будет произнесено, в порывах ветра
которые
падают на слабых, в усмешке
крота,
которого создатель приговорил к темному порядку.
Давай
просто будем в одежде из
понимания
сложных уравнений времени,
в
туфлях, наполненных камнями, чтобы
не
улететь, пока не сказано
перед
единство Всезнания.
С
горстью мелко просеянной ржи, которая
вернет
нас к началу, когда мы
коснемся
дна, когда люминофорным деревом
осветим
все темное, если из-за того по миру
ходили.
(Из сборника стихов "Отгадки нежности")
ОБ АВТОРЕ
Валентина Новкович,
окончила Филологический факультет: русской язык и литература
(второй язык - английский). Поэт,
прозаик, литературный переводчик, журналист. Она опубликовала стихи и прозу во
многих журналах в Сербии: Književne novine, Trag, Književni pregled, Brankovina, Buktinja, Stremljenja, Savremenik, Istok, Balkanske vertikale, в
электронных журналах Ekerman, Hyperboreja, Zvezdani kolodvor, а также
во многих литературных журналах в России, Узбекистане, Киргизии, Польше,
Румынии, Македонии, Казахстане. Одна из самых важных антологий - это антология,
составленная и переведенная на румынский язык Лео Бутнарой, поэтом, прозаиком,
публицистом, журналистом и переводчиком, номинированным Ассоциацией писателей
Молдовы на получение Нобелевской премии. В упомянутой антологии, помимо Марины
Цветаевой, Маяковского, Рильке и других всемирно известных поэтов, представлены
два сербских поэта: Зоран Пешич Сигма и Валентина Новкович. Ее стихи переведены
на русский, английский, македонский, румынский, узбекский, азербайджанский,
корейский и бенгальский языки. Лауреат множества премий в области поэзии и
прозы. Она опубликовала три книги стихов Безвременно
(Драслар, 2014), Капель на засуху (Парфенон, 2018) и Отгадки
нежности (Либерланд, 2021), а также книгу рассказов Два
часа од реаль ности (АПС, 2020). Редактор издательства Liberland, где редактирует
работы художников из Сербии и ее окрестностей, а также переводит произведения
авторов из русскоязычных регионов. Журналистка портала Focus News,
собеседниками которого были многие создатели из России и бывшего Советского
Союза. Она получила большое количество наград за художественные переводы, а как
один из переводчиков получила награду Ассоциации переводчиков Черногории за
лучшую переведенную книгу прозы в 2019 году выдающимся автором из Узбекистана
(«Книга рассказов для молодежи»). Руководитель регулярной программы библиотеки
«Милутин Бойич», «Разговор с поэтом». Член Ассоциации писателей Сербии,
Сербской литературной ассоциации и член Института детской литературы. Живет в Белграде (Сербия).