Thơ Abdukakhor Kosim (Cộng hòa Tajikistan). Mai Văn Phấn dịch từ tiếng Nga
Abdukakhor Kosim (Cộng
hòa Tajikistan)
Mai Văn Phấn dịch
từ tiếng Nga
Nhà thơ Abdukakhor Kosim
Nhà thơ Abdukakhor Kosim
(tên đầy đủ: Abdukakhor Sattorovich Kosimov), sinh ngày 27/1/1965, tại trang
trại bang Kuibyshev, thuộc vùng Vakhsh, Cộng hòa Tajikistan, trong một gia đình
làm nghề thợ rèn. Ông đồng thời là nhạc sĩ, nhà báo uy tín của Tajikistan. Đã được
trao các danh hiệu: "Sinh viên xuất sắc về giáo dục và khoa học của Cộng hòa
Tajikistan", "Sinh viên xuất sắc về văn hóa của Cộng hòa
Tajikistan", huy chương bạc của lễ hội toàn Nga "LIFFT", người
chiến thắng giải thưởng quốc gia "TOP-50" - Tajikistan, Giải thưởng
V.Nabokov của LB Nga, Đại sứ Văn hóa và Hòa bình, v.v... Các tác phẩm của ông đã
được dịch ra 30 thứ tiếng và xuất bản ở hơn 50 quốc gia. Abdukakhor Kosim là đồng
Chủ tịch Hội đồng Văn học của Hội đồng Nhân dân Á-Âu, Điều phối viên quốc gia
của Phong trào Thơ ca thế giới "Medellin - một thế giới không ngăn cách"
của Colombia, Cố vấn quốc tế danh dự của FOWCAAS "Liên đoàn Văn hóa và
Nghệ thuật Thế giới" (Singapore), Cố vấn quốc tế của tổ chức vì hòa bình và
nhân quyền, thuộc tổ chức nhân quyền "Tự do hành động", "Tổ chức
Hòa bình và Nhân quyền Leeway" của Nigeria, Chủ tịch liên lục địa
(CIESART) - Nhà văn và Nghệ sĩ Quốc tế (CIESART), tại Barcelona, Tây Ban Nha, Tajikistan,
Thành viên của Liên minh các nhà báo liên bang quốc tế. Thành viên Học viện Văn
học Nga, Học viện Văn học và nghiên cứu Văn học Nga, Hiệp hội Nhà văn Quốc tế, Thành
viên Liên minh quốc tế ngoại giao nhân dân MESND-Kazakhstan, v.v...
Kỷ niệm miền đất xanh
Nhớ sao một miền đất xanh
Cho dù bi kịch cũng thành thương yêu
Đời như phim ảnh cũng nhiều
Bài thơ chẳng đợi phiêu diêu tháng ngày
Nỗi buồn như cánh rừng dày
Tình yêu tựa mảnh vườn đầy hương hoa
Ngựa non tung vó đi xa
Bao nhiêu bãi trống bao la thiên đường
Con nai mẹ liếm vết thương
Trên bờ vực thẳm dị thường hồ nghi
Sói kia kỳ vọng những gì
Trong khu rừng rậm bỗng nghe tiếng người
Hú dài gợi nhớ mẹ tôi
Hồn đang lặng lẽ quy hồi bình yên
Mặt trời vẫy gọi đang lên
Thắp trong ký ức ngọn đèn xa xăm
Vùng xanh ký ức tháng năm
Bao nhiêu nhung nhớ âm thầm sáng lên.
Tổ quốc, Người hóa thành
thơ
Tổ quốc
Người hóa thành thơ
Âm vang trên khắp cõi bờ
Linh thiêng
Giang tay nhân hậu mẹ hiền
Gieo bao hy vọng
Khắp miền núi sông
Kẻ thù
Cái ác đừng mong
Bao nhiêu đá núi
Chất chồng bền lâu
Chở che hạnh phúc nhiệm mầu
Vết thương ngày cũ
Đượm màu chân mây
Người cho tôi đôi chân này
Đi trong nhiệt huyết
Dựng xây nước nhà
Cuộc đời vẫn mãi đơm hoa
Tâm hồn rộng mở
Chan hòa ánh dương
Một mai hăng say trên đường
Tôi nào luyến tiếc
Máu xương thân mình
Dẫu thành cát bụi vô minh
Một lòng một dạ
Nặng tình nước non.
Tôi là sông núi
Tôi là sông núi chạy theo
Bao nhiêu ghềnh đá, đỉnh đèo mọc lên
Cùng muôn ngọn thác vang rền
Nương theo mục đích gọi tên phận mình
Đôi khi đổi hướng vô tình
Tưới non đồng cỏ, mướt xanh khu vườn
Vui mừng được hiến dâng luôn
Âm thầm tựa mạch nước nguồn nuôi cây
Hân hoan sự sống dâng đầy
Nuôi bao sinh vật xum vầy sinh sôi
Tôi là ngọn khói chơi vơi
Tựa làn mây trắng ngang trời tự do.
Tình khúc "Điệu Valse
yêu thích"
Hòa cùng nhịp điệu trong mưa
Đôi mắt rực lửa đâu ngờ gặp nhau
Xoay tròn vòng ôm thật lâu
Màn nhung bóng tối đậm màu yêu thương
Đêm khuya thêm những vấn vương
Cho ta tận hưởng vô thường thời gian
Đam mê xin cứ rót tràn
Bùng lên ngọn lửa đa mang cuộc tình
Ngọt ngào quyến luyến môi xinh
Muốn quên tất cả vô tình trời cho
Chỉ cần em đến bất ngờ
Mưa xuân ấm áp đợi chờ ngoài hiên
Vuốt ve làn gió dịu hiền
Tình ca như bỗng rang rền trái tim
Trong mưa nhịp điệu đi tìm
Điệu valse như sóng nổi chìm đung đưa.
Tajikistan
Đất nước Tajikistan của núi non hùng vĩ,
Những dòng sông hoang dã, suối pha lê,
Và cây dương, máu anh hùng Siyavush*,
Những đám mây đang rủ xuống nặng nề,
Được bên Người, tôi bình yên, hãnh diện
Ngày như đêm tôi được ngủ ngon sao
Được hít thở bầu trong lành khí quyển,
Bằng cả thân tôi và âu yếm ngọt ngào!
Là giấc mơ, tình yêu, hơi ấm và ánh sáng,
Người biến trái đất thành thiên đường xán lạn.
Ban xuống trần gian chùm sáng bảy màu -
Tôi chẳng cần điều gì khác nữa đâu!
Nhà thơ và nhà tư tưởng phương Đông
Chinh phục thế giới bằng những lời kỳ diệu.
Người sinh ra ta, tiếng nói nhà tiên tri
Tình yêu Người cho chúng ta giao ước.
Ơi vùng đất may mắn của Tajikistan,
Những ngọn núi Pamir** và gió lạnh.
Cánh đồng bông và sức nóng Khatlon***
Vẫy gọi ta như ngọn lửa ban đêm.
Suối chảy qua khe tấu lên khúc nhạc,
Và tuyết trên cao lấp lánh ánh bạc.
Tajikistan ơi! Bên ta mãi muôn đời
Tôi cùng Người đi tới giấc mơ tôi!
* Siyavush là nhân vật anh hùng trong sử
thi Shahnameh của nhà thơ Ba Tư Ferdowsi, người đã hy sinh mạng sống của mình
vì hòa bình.
** Dãy núi Pamir nằm tại
Trung Á, là một trong những dãy núi cao nhất thế giới. ND
*** Khatlon nằm phía tây
nam của Cộng hòa Tajikistan. ND
АБДУКАХХОР КОСИМ
Poet, songwriter,
journalist, publicist Abdukakhor Sattorovich Kosimov (Abdukakhor Kosim) was
born on January 27, 1965 in the Kuibyshev state farm of the Vakhsh region of
Tajikistan in the family of a blacksmith. Abdukakhor Kosim was awarded the
following titles: "Excellent Student of Education and Science of the
Republic of Tajikistan", "Excellent Student of Culture of the
Republic of Tajikistan", silver medalist of the All-Russian festival
"LIFFT", winner of the National Award "TOP-50" -
Tajikistan, V.Nabokov Award of Russia, Ambassador of Culture and Peace, etc. His
works have been translated into 30 languages and published in more than 50 countries.
Co-Chairman of the Literary Council of the Assembly of Peoples of Eurasia,
National Coordinator of the World Poetry Movement "Medellin - a World
without Walls", Colombia, Honorary International Advisor of FOWCAAS
"Federation of the World Society of Culture and Arts" (Singapore),
International Advisor of the Foundation for Peace and Human Rights Human Rights
Foundation "Freedom of Action" "Leeway Peace and Human Rights
Foundation" - Nigeria, President of Intercontinental (CIESART) -
International Chamber of Writers and Artists (CIESART), Barcelona, Spain, in
Tajikistan, member of the International Union of Journalists of Confederations.
The Russian Academy of Literature, the Academy of Russian Literature and
Literary Studies, the International Union of Writers, the International Elite
Union of People's Diplomacy MESND-Kazakhstan, etc.
ЗЕЛЁНАЯ СТРАНА ВОСПОМИНАНИЙ
Зелёная страна воспоминаний,
Везде картинки жизни, как в кино.
Трагикомедия, поэма… Нет, постой,
Любви моей цветущий сад там виден,
А из печалей – тёмный лес густой.
Там жеребёнок скачет по поляне…
Я детство вижу словно бы в раю.
Я – словно лань, облизывая раны,
У пропасти желаний на краю.
Сомнений волк – в нём тщетность ожиданий,
В густом лесу его я слышу вой.
О матери моей воспоминанья
Приносят в душу радость и покой.
На горизонте блики солнца манят
И освещают память прошлых лет.
Зелёная страна воспоминаний
В больной душе оставит яркий след!
ОТЧИЗНА, ТЫ – ПОЭЗИЯ МОЯ!
Отчизна, Ты – поэзия моя,
всех благ благословенье.
Ты – всё, что было, всё, что есть,
надежд моих
знаменье.
В тысячелетиях врагов немое зло:
Они и ныне бросить камень рады,
Но камни гор Твоих,
земли Твоей –
Тебе в награду:
Из них дома Ты строишь им назло!
Я – щит Твой, Родина, защитник Твой от бед.
А Ты – судьба моих счастливых лет.
Но вражьи камни след свой оставляют.
Теплом души я эти раны зашиваю.
Я ставлю на ноги Тебя, благословляю,
Всё потому, что лишь с Тобой в душе пылают
Цветы садов Твоих, что счастьем называют!
Чтоб Ты была – готов я пылью стать.
Чтоб Ты жила – я жизнь не пожалею.
И, если нужно, мёртвый, я сумею
восстать из праха и костями защищать
Твоё величие, Отчизна!
И, если нужно, мёртвых подниму,
и в ряд мы встанем дружно!
Пройти не дам я злобному врагу,
о, Родина моя!!
А как иначе, даже мёртвый – сын твой я!
Я – ГОРНАЯ РЕКА
Я – горная река – бегу своим теченьем,
Сквозь камни мчу в стремнине к виражу,
То взлёты вверх, то глубина падений –
Предназначением судьбы я дорожу.
Но мне порой меняют русло люди,
Чтоб оросить поля, луга, сады,
Я радостно горжусь – всем благо будет,
Ведь жизни не бывает без воды.
Я – в жилах и деревьев, и растений,
Во всём живом, что окружает нас.
И снова вверх! И дымкой испарений
Плыву по небу облаком для вас…
РОМАНС «ВАЛЬС ВЛЮБЛЁННЫХ»
Танцуем вальс влюблённых под дождём.
Друг другу смотрим в огненные очи.
В обнимку, кружимся с тобой вдвоём,
Под бархатным покровом темной ночи.
Эх, ночка тёмная, прошу, не уходи,
Дай время нам любовью насладиться,
Эх, ночка тёмная, меня не подведи,
Вином желаний вдоволь дай напиться.
В душе моей огонь любви горит.
В губах твоих есть сладость утешенья.
Я всё и вся хочу сейчас забыть,
Лишь чувствовать твоё прикосновенье!
Весенний тёплый дождик моросит,
Лаская нежно чудным ветерком.
А музыка любви в сердцах звучит:
Влюблённые танцуют под дождём!
ТАДЖИКИСТАН
Таджикистан, край гор могучих,
Край буйных рек, хрустальных родников,
И тополей от крови Сиявуша*,
И плачущих над ними облаков,
С тобою я силён и безмятежен,
С тобой я днём, с тобой я крепко сплю.
Вдыхаю полной грудью воздух нежный,
Всем существом я лишь тебя люблю!
Ты – край мечты, любви, тепла и света,
Ты словно рай, но только на земле.
Благослови лучами семицвета –
И ничего не нужно больше мне!
Поэты и мыслители Востока
Волшебным словом покорили свет.
Тобой мы рождены, и глас Пророка
Любить тебя оставил нам завет.
Благословленная земля Таджикистана,
Памирских гор холодный ветерок.
Хлопчатник в поле и жара Хатлона
Нас манят, словно ночью огонёк.
О камни бьётся горная река,
И серебрится снег на высоте.
Таджикистан! Ты с нами на века,
С тобою я иду к своей мечте!
* Сиявуш – герой из «Шахнаме» Фирдоуси, который ради
мира
пожертвовал своей жизнью.
Табиати зебои Тоҷикистон