Trạng nguyên thơ, hay là Trạng... nguyên hình? (nhận định) - Trần Mạnh Hảo
Trạng nguyên thơ, hay là Trạng... nguyên
hình?
Trần Mạnh Hảo
Hiện nay, trên các diễn đàn văn
học, chúng tôi thấy sự loạn chuẩn, sự đánh tráo khái niệm giữa thơ và phi thơ,
giữa hay và dở, giữa thật và giả đang khống chế văn đàn. Các giá trị giả lên
ngôi, các trạng nguyên giả lên ngôi. Vài chục năm nay, có hàng trăm cuộc thi
thơ trên phạm vi cả nước, ai được giải nhất đều được báo chí tùy tiện gọi là
trạng nguyên thơ; ví dụ: trạng nguyên thơ Làng Chùa, trạng nguyên thơ Lá Trầu,
trạng nguyên thơ quân đội, trạng nguyên thơ Lá Mít, trạng nguyên thơ Lá Môn…
Các giải thưởng nhà nước có trạng nguyên thơ nhà nước, trạng nguyên thơ Hồ Chí
Minh, trạng nguyên thơ hội nhà văn, trạng nguyên thơ Bách Việt… Thậm chí 62
tỉnh thành đều có mấy trăm cuộc thi thơ trong hai mươi năm nay, các giải nhất
đều được báo chí tôn vinh lên là trạng nguyên thơ…
Như vậy, sự lạm phát trạng nguyên
thơ đã khủng khiếp hơn cả sự lạm phát của đồng tiền Việt Nam… Cứ đà này, biết
đâu người ta lại tôn vinh ông lớn này, bà lớn nọ là trạng nguyên tham nhũng
chăng? Xem ra, với cái đà xóa mù tiến sĩ do Ủy Ban nhân dân thành phố Hà Nội
phát động: cán bộ công nhân viên trăm phần trăm sẽ đều có học vị tiến sĩ đến
năm 2015, chắc Hội nhà văn Việt Nam cũng đang phấn đấu mấy năm nữa, hội sẽ xóa
mù trạng nguyên thơ cho hàng vạn người làm thơ trong nước chăng?
Nếu chúng ta vào trang mạng http://google.com, rồi đánh vào mấy chữ: trạng
nguyên thơ năm 2010-2011 sẽ hiện ra bốn vị trạng nguyên thơ được báo chí cuồng
nhiệt phong là các trạng nguyên: trạng nguyên thơ Mai Văn Phấn với
tác phẩm “Bầu trời không mái che”, trạng nguyên thơ Đỗ Doãn
Phương với tác phẩm“Hoan ca”, trạng nguyên thơ Đinh Thị
Như Thúy với tác phẩm: “Ngày linh dương nở sáng”, trạng
nguyên thơ Từ Quốc Hoài với tác phẩm “Sóng và khoảng
lặng”…
Xin quý vị đánh tên bốn vị trạng
nguyên thơ này lên trang tìm kiếm http://google.com sẽ thấy hiện ra hàng trăm
bài khen ngợi rất kinh hãi và đao to búa lớn. Tất nhiên, cũng có một số bài chê
bốn vị trạng nguyên này là trạng nguyên dỏm, trạng nguyên bịp vì thơ của họ
không phải là thơ vì nó thiếu hàm súc, thiếu hình tượng, thiếu cấu tứ, thiếu tư
tưởng, dễ dãi, linh tinh lang tang và quan trọng là nó thiếu nghệ thuật, tức nó
không hay.
Nhà phê bình văn học Đỗ
Ngọc Yên, trong http://lethieunhon.com đã coi hai tập thơ
được giải Hội nhà văn VN năm 2011: “Hoan ca” của Đỗ Doãn
Phương và “Ngày linh hương nở sáng” của Đinh Thị Như Thúy là
hai tập thơ làng nhàng, nếu không nói là thơ dở, như sau:
“Nhìn lại giải thưởng thơ 2011”:
“Theo ý kiến của nhiều người, Hoan ca và Ngày linh hương nở sáng là 2 tập thơ
có một số bài đọc được, còn lại phần lớn chỉ ở mức trung bình, thậm chí có
những bài chưa thể xếp vào thơ được, xét trên mọi khía cạnh. Còn nhà thơ Đỗ
Hoàng thì gọi đây là 2 tập thơ “vô lối”.
Sự “vô lối” đầu tiên thể hiện ở
chỗ là cả hai tập thơ không hề có bất cứ một cảm quan gì mới về thực tại, dù
chỉ là mô tả về những điều mắt thấy tai nghe bằng ngôn ngữ thi ca hoặc những
suy tư triết học. Vẫn là cách chối bỏ thực tại, chối bỏ những “lẽ phải thông
thường”, chối bỏ cái không thể chối bỏ được bằng một lối nói dễ dãi, không hề
có xúc cảm từ phía chủ thể, cũng không có hình thức thể hiện mới lạ, nên rất
khó để có thể truyền dẫn cái hồn của thơ đến với công chúng: Đột nhiên
không muốn trồng chuối/ Cũng bỏ nốt trồng màu/ Nơi này không cuốc cày vun xới/
Bằng phẳng dải đất ven đê/ Chiều, sau khi trẻ đá bóng/ Đất bằng ngửa mặt mênh
mông/ Đón nỗi trống không/ Bằng bầu trời (Đỗ Doãn Phương - Bãi đất ven đê).
Điều đáng nói là những bài thơ theo lối trẻ em “tập viết” như thế này trong
Hoan ca của Đỗ Doãn Phương rất phổ biến. Ngay ở bài Hoan ca về
đất được coi là bài “đinh” trong tập thơ của anh, ta vẫn thấy sự dễ dãi đến lạ
thường: “... Hoa cỏ, gạch đá, bãi rác, hàng cây, hồ ao và xa xa dãy
núi/ Đâu là nơi đất đai sẽ bị đào lên khiến mạch nước đứt tung tứa máu/ Đâu là
nơi mặt đất sẽ mở ra và mím thắt lại/ Đâu là nơi cốt nhục ta sẽ hóa đất đời
đời?,...”
Có thể nói, ở bài thơ này, người
thơ thấy gì nói ấy, không cần chắt lọc, chưng cất, càng không cần sự tham gia
của xúc cảm thẩm mỹ, mà chỉ là một lối nói huỵch toẹt cho xong. Vậy mà không ít
người lại cho rằng đấy đích thị là những bài thơ có sự “sáng tạo” (!?).
Sự dễ dãi theo kiểu này có vẻ như
thưa vắng hơn ở Ngày linh hương nở sáng của Đinh Thị Như Thúy.
Nhưng cái mà có người gọi sự “điệp” trong thơ Như Thúy dường như đã bị người
thơ này sử dụng một cách bừa phứa đến mức trở thành lạm dụng, khiến người đọc
chỉ có thể cảm nhận được hoặc là Như Thúy cố tình tạo nên một phong cách thơ
“độc đáo” cho riêng mình, mà không ý thức được rằng sự độc đáo quá đà chỉ cách
sự lập dị chưa đầy một sợi chỉ, hoặc là chị thiếu vốn từ, nên buộc phải diễn
đạt như vậy. Ta hãy đọc bài Và bản nhạc ấy để kiểm chứng: “...Và
đêm tối/ Và thời khắc ấy/ Và bản nhạc ấy/ Và cánh cửa ấy/ Đã mở/.../ Và gió đã
thổi qua những ống xương rỗng tuếch/ Những ống xương lạnh tê buốt nhức/ Những
mỏi mê đã dìu dặt vang ngân/ Và sóng đã từng đợt man dại tràn dâng/ Và gió đã
thổi qua những ống xương rỗng tuếch/ Những ống xương lạnh tê buốt nhức/ Những
mỏi mê đã dìu dặt vang ngân/.../ Và hải âu với những tiếng kêu sắc
nhọn/...
Xin miễn bàn về nội dung cũng như
hình thức thể hiện của bài thơ trên. Chỉ biết rằng, trong một bài thơ mà có vô
số từ lặp lại, từ nào ít cũng là 2 lần, nhiều có tới cả chục lần, thậm chí
trong một câu thơ có từ lặp lại đến 3 lần, mà chẳng hề nói lên điều gì, cũng
như không tạo thêm được mảy may một chút xúc cảm thẩm mỹ cho hình tượng thơ,
ngược lại chỉ khiến người đọc cảm thấy mệt mỏi vì sự “vô lối” của tác
giả.
Tôi thật sự khó hiểu những bài
thơ như vậy lại được khá nhiều người tán dương sự “sáng tạo” và cho rằng đấy là
đại diện cho xu hướng thơ trẻ Việt đương đại. Chẳng lẽ thơ trẻ Việt đương đại
chỉ có mỗi một con đường là đi vào ngõ cụt của sự dễ dãi và lặp lại, hay là sự
cố tình “rối rắm hóa” đến mức tắc tị khiến ai đó ngộ nhận rằng đấy mới chính là
sự “cách tân” đích thực của thơ Việt đương đại?” (hết trích) http://lethieunhon.com/read.php/5752.htm
Nhà văn Nguyễn Hiếu trong bài: “Nhà
nước nên "đầu tư" cho Hội nhà văn VN lập "Trại cai nghiện
thơ" để chặn "Lạm phát thơ" trênhttp://phamvietdao2.blogspot.com có đoạn
phê bình tập thơ được giải thưởng Hội nhà văn VN “Bầu trời không mái
che” của Mai Văn Phấn là
một tập thơ dở, như sau:
“Tôi chỉ hơi lạ trong văn xuôi
Nguyễn Quang Thiều có những cách viết có cảm hứng hướng về làng quê thôn dã
(tiêu biểu là truyện ngắn “Mùa hoa cải bên sông")... Thế nhưng
trong thơ để coi như một sự cách tân Thiều lại hướng ngoại, tìm đến sự mô phỏng
thơ nước ngoài. Hơn hai hai mươi năm sau, Mai Văn Phấn lại rập lại cách đi đó
của đàn anh. Điều này cắt nghĩa vì sao hai ông nhà thơ chủ soái Hội nhà văn
bỗng nhiên lại tán tụng thơ Mai Văn Phấn và kéo theo hàng đống các vị một là
theo voi ăn bã mía, hai là sợ mình bị đánh giá là ngu dốt khi không tán dương
thơ Mai Văn Phấn theo kiểu Trạng Quỳnh đã từng diễu "mả mẹ
thằng nào bảo thằng nào".
Ngôn ngữ, tư duy của người Việt
ta khác hẳn ngôn ngữ, cách tư duy nước ngoài. Vậy mà Nguyễn Quang Thiều và
nay Mai Văn Phấn lại tung ra những đoạn chữ mà người ta gọi là thơ
cùng những suy nghĩ gần như rập lại các nói cách, tư duy của người nước ngoài
cụ thể là tư duy của dân đất mới châu Mỹ. Trong suy nghĩ người Việt rất kiêng
kị khi nói về quạ (quan điểm cổ xưa đó là loài chuyên mang điều gở)
nay Mai Văn Phấn lại mô phỏng cách nghĩ nước ngoài cũng nói về con
quạ với những câu gọi là thơ giống như thơ dịch, với kiểu tư duy và cách đặt
câu xa lạ với ngôn ngữ, tư duy truyền thống của người đọc xứ ta kiểu “Con
cá nhẩy vào đám mây tự vẫn (Biến tấu con quạ); Rồi lảm nhảm, loằng
ngoằng nói về mái nhà như một người đang học nói tiếng Việt: "Thùng
rác quay mắc phải khung ảnh, quạt trần, dây điện thoại. Chiếc quần lót mặc kẹt
giữa tủ bát đĩa và máy tập thể hình. Chổi cùn, bình diệt muỗi, đĩa CD chui vào
tủ lạnh …"(Chạy theo mái nhà). Trời ạ, thế mà người ta dám gọi là thơ
thì thật là liều...” “…Trở lại thơ Mai Văn Phấn, để chứng minh
thơ Mai Văn Phấn là hiện tượng đổi mới thơ ca, Hội nhà văn không ngần
ngại tiến hành một loạt hoạt động để ghi nhận hiện tượng này. Làm hội thảo rồi
trao giải thưởng cho Mai Văn Phấn và trao giải cho các cây bút trẻ có
lối viết hao hao như Mai Văn Phấn như Đỗ Doãn Phương. Xin lấy mấy câu
mà người ta cố gọi là thơ của cây bút trẻ này: “Bây giờ là quãng đường
dài nhất / mọi người giúp cô tiền đò, tiền đường / và bắc những cây cầu bằng vải
đỏ /hát những câu an ủi dặn dò… / khắc ghi vào đầu khuôn mặt già nua của cô để
từ nay nhớ hoặc sợ” (Thăm vườn nhà cũ). Tôi có cảm thấy một chu kì đã
thành qui luật là: mỗi khi người ta tôn vinh thứ thơ lai căng này thì cũng là
lúc các nhà thơ của ta đang đi vào bế tắc cả trong tư tưởng và cách biểu hiện.
Thơ Mai Văn Phấn và một số tập thơ nhận giải thưởng của Hội nhà văn
năm 2011 không chỉ là những ví dụ cho sự bế tắc mà còn vô tình tạo ra một thứ
sai lầm khi làm hỏng thẩm mỹ về thơ của người đọc Việt Nam, làm rối ngôn ngữ
nước ta trong khi đáng ra với chức phận nhà thơ phải làm cho ngôn ngữ này ngày
càng đẹp hơn, dân tộc và trong sáng hơn. Khi viết đến thơ Mai Văn
Phấn tôi tự nhiên lại nghĩ đến đề xuất về thu phí phượng tiện giao thông
cá nhân của ông BT Đinh La Thăng vừa vô lý, cửa quyền, tai hại đến đời sống
người dân đến bao nhiêu. Hiện tượng này vô tình hao hao giống với sự Hội nhà
văn cố cưỡng thiên hạ phải công nhận thơ Mai Văn Phấn và một số nhà
thơ trẻ đang viết một cách lai căng được công nhận là thành tựu của nền thơ
Việt Nam đương đại.” (hết trích) http://phamvietdao2.blogspot.com/2012/06/nha-nuoc-au-tu-cho-hoi-nha-van-vn-lap.html#more
Cứ đà này, thiên hạ sẽ mô phỏng
lối thơ dễ dãi, cung quăng cùng quằng, lung tung lang tang rồi đeo cho nó thứ
mặt nạ hậu hiện đại, hậu hậu tương lai, thi thi hậu đậu… này mà sản xuất mỗi
người mỗi ngày năm bảy tập thơ, tạm gọi là thơ trạng nguyên, thì than ôi, nước
nhà có thể phải đổi tên là nước cộng hòa xã hội trạng nguyên mất thôi.
Hãy xem một trong bốn vị trạng
nguyên đáng kính trên sau khi giật giải trạng nguyên thơ hội nhà văn, đã giật
luôn giải trạng nguyên thơ Làng Chùa, được các web, các blog thi nhau ca ngợi
trên Internet, ví như mạng Văn chương + quảng cáo và trích gần hết tác phẩm dài
gần như vô tận của nữ trạng nguyên ăn cú đúp, như sau:
“NHÀ THƠ ĐINH THỊ NHƯ THÚY –
TRẠNG NGUYÊN GIẢI THƯỞNG THƠ LÀNG CHÙA VÀ TRƯỜNG CA “NƠI NGÀY ĐÔNG GIÓ
THỔI”
Vừa ẵm giải thưởng thơ của Hội
Nhà văn Việt Nam, nhà thơ Đinh Thị Như Thúy lại chơi thêm cái
giải trạng nguyên thơ làng Chùa nữa. Nhưng là làng thơ được cả nước biết tên
tuổi. Quả là phúc trùng lai. Cái làng này lạ, tổ chức thi thơ mà đến cả Phó Chủ
tịch Hội Nhà văn Nguyễn Quang Thiều về làm thư ký thơ làng.
Ban Giám Khảo thì toàn cây đa,
cây đề như Viện trưởng Viện văn học Nguyễn Đăng Điệp, Phó GĐ Nxb Hội Nhà văn
Trần Quang Quý, nhà thơ Mai Văn Phấn, Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp VHNT Hà Nội -
Dương Kiều Minh, rồi nhà thơ Y Phương... nhìn vào BGK mà suy ra kết quả giải
thưởng cuộc thi. Giải làng mà quy tụ được quá nhiều anh hùng và giai nhân về
chơi hội. Sáng nay 9h ngày 17/3/2012, tại Làng Chùa, Sơn Công, Ứng Hòa, Hà Nội
diễn ra Lễ trao giải thơ rất độc đáo này. Trân trọng giới thiệu, bài thơ đoạt
giải nhất của nhà thơ Đinh Thị Như Thúy với bạn đọc. (Văn chương +)
Nơi ngày đông gió
thổi (trích thơ Đinh Thị Như Thúy)
T.M.H
(https://nhathonguyentrongtao.wordpress.com)