Thơ Borce Panov (Cộng hòa Bắc Macedonia). Vũ Việt Hùng dịch từ bản tiếng Anh
Borce
Panov (Cộng
hòa Bắc Macedonia)
Vũ
Việt Hùng dịch
từ bản tiếng Anh
Nhà
thơ Borce Panov
Nhà
thơ Borce Panov sinh ngày 27 tháng 9 năm 1961 tại Radovish, Cộng hoà Bắc
Macedonia. Ông tốt nghiệp trường Đại học Sts. Cyril và Methodius tại Skopje, lấy
bằng cử nhân ngành Ngôn ngữ Macedonia và Nam Slavic vào năm 1986. Thành viên của
Hội Nhà văn Macedonia từ năm 1998. Borce Panov đã xuất bản các tác phẩm thơ: “What
did Charlie Ch. See from the Back Side of the Screen” (Charle Ch. đã thấy gì ở
mặt sau màn hình, 1991), “The Cyclone Eye” (Mắt bão, 1995), “Stop, Charlie” (Charlie,
dừng lại, 2002), “The Tact” (Sự tế nhị, 2006), “The Riddle of Glass” (Câu đố
thuỷ tinh, 2008), “The Basilica of Writing” (Thánh đường chữ viết, 2010), “Mystical
Supper” (Bữa ăn ma thuật, 2012), “Vdah (The Breathe of Life)” (Vdah: Hơi thở cuộc
sống, 2014), “The Human Silences” (Sự im lặng của loài người, 2016), “Uhania”
(2017), “Shell” (Vỏ sò, 2018)… Đồng thời, Borce Panov đã xuất bản một số sách
tiểu luận và kịch: “The Fifth Season of the Year” (Mùa thứ năm trong năm, 2000),
“The Doppelgänger Town” (Thị trấn Linh hồn, 2011), “A Dead-end in the Middle of
an Alley” (Đường cùng giữa ngõ hẹp, 2002), “Homo Sapiens” (Người Tinh Khôn, 2004),
“Catch the Sleep-walker” (Bắt kẻ mộng du, 2005), “Split from the Nose Down” (Tách
ra từ con đường đi xuống, 2006) và “The Summertime Cinema” (Rạp phim mùa hè, 2007).
Ông còn xuất bản các tập thơ bằng các ngôn ngữ khác: “Particles of Hematite” (Những
hạt hematit, 2016 – thơ song ngữ Macedonia-Bungari), “Vdah” (bằng tiếng
Slovenia, 2017), “Balloon Shaving” (Bong bóng cắt bỏ, 2018 – bằng tiếng Serbia)
và “Fotostiheza” (“Photopoesis”, 2019 – bằng tiếng Bungari).
Thơ của Borce Panov đã được đăng trên một số tuyển tập, tạp
chí văn học trong và ngoài nước. Các tác phẩm của ông được dịch ra tiếng
Anh, Ucraina, Slovenia, Serbia, Croatia, Bungari, Pháp, Catalonia, Mông Cổ,
Anbani, Rumani, Ba Lan và Đan Mạch.
Borce Panov
làm việc với tư cách Tư vấn viên về Văn hoá và Giáo dục tại chính quyền khu vực
Radovish, đồng thời là Điều phối viên về Nghệ thuật của “Ngày hội Thơ Quốc tế
Karamanov” diễn ra tại Radovish hàng năm.
LẮNG NGHE ĐI,
CHÚ GÀ TRỐNG
Lắng nghe
đi, thiên nhiên cỏ cây
Lắng nghe thinh không
Dòng chảy lắng
nghe con mãng xà
Lắng nghe
đi, những thanh gỗ, con cú và đêm đen
Lắng nghe đi, chú
gà trống lúc nửa đêm
Lắng nghe
đi, hơi ẩm
Bị bẻ cong trong cánh cung
Lắng nghe
đi, mũi tên
Và mặt hồ, lắng nghe, lắng nghe đi, chú gà trống
Của bóng
hình xoay chuyển
Lắng nghe đi, tro tàn, tán cây, sắc xanh
Lắng nghe đi,
mưa, lắng nghe đi, cơn mưa và làn khói
Lắng nghe đi, sự dễ dàng
Lắng nghe đi, sắc xanh
Sắc trắng đang run rẩy
Lắng nghe
đi, chú hươu
Từ mùa xuân
Lắng nghe trong đôi mắt rền rĩ
Giữa những
cây sồi
Bóng
tối lắng nghe lá rậm xào xạc
Lắng nghe
đi, những thanh gỗ, con cú và đêm đen
Lắng nghe đi, chú gà trống lúc nửa đêm
Cây nấm
Lắng nghe đi, chú sâu đang khôn lớn dịu dàng
Lắng nghe
đi, chú diều hâu
Sự nóng nực lắng nghe
Trái tim
Được sấm chớp
nhắm tới qua những cành cây
Lắng nghe
đi, tiếng leng keng
Cơn gió và tiếng
vọng bất ngờ
Trong ánh cầu
vồng chạm khắc
Ánh nhìn hằn học
lắng nghe xa xăm
Dưới vòm miệng
Lắng nghe đi, hơi thở
Sắt thép lắng nghe
Cắn chặt
trong dòng máu, lắng nghe đi, vết cắn trong dòng máu
Nơi ước ao
của con sói
Lắng nghe, lắng
nghe đi cơn gió mạnh
Lắng nghe
đi, những thanh gỗ, con cú và màn đêm
Lắng nghe đi,
tuyết trắng lúc nửa đêm.
BÀI THƠ CHO
CHÚ CỪU GẶM CỎ XANH TỪ BÀN TAY CHÚNG TÔI
Ánh sáng là
khối vuông bóng hình trong phòng
Và khối vuông trong lòng bàn tay
Và khối vuông khác bên trong
nó
Và cứ thế… trong tầm mắt vô tận
–
Tôi nắm giữ ánh sáng, một khối
vuông
Và bóng hình không có khối
vuông không thành căn phòng
Nhưng nó có thể
Một bức họa của loài cây và
cánh cửa sổ với đêm tối
Và cơn gió trong lá cây và
đêm đen với ánh trăng
Và ngày nắng quanh chúng
Và cánh cửa sổ trên bầu trời
cao xanh
Và cây xanh trong đêm đen và
ánh trăng
Và cứ thế… trong tầm mắt vô tận
Nhưng nó có thể là toà tháp
Eiffel trong màn sương
Và những cây cầu trong suốt từ
đầu này sang đầu khác
Và thành phố giữa hai người dệt
vải và những đám mây len
Và chú cừu mà chúng tôi đếm
trên sợi len mất ngủ
Như những bức chân dung màu
đen bước qua ánh trăng
Và thiên thần được khắc hoạ từ
ánh sáng xa xăm
Và những đôi cánh thiên thần
dang rộng trong những phím đàn đen trắng
Và những thanh âm chạm vào
chúng tôi
Trong tĩnh lặng, hay sự lộn xộn
chỉ để khiến chúng tôi ngước nhìn bầu trời
Và hai toà nhà chọc trời bằng
kính với những bộ xương tím
Tan chảy giữa những tiếng
thét từ ngọn lửa
Và ngọn khói đen
Giữa những vòng tròn đồng tâm
nơi tro bụi trắng xóa con người
Và những bức thư với địa chỉ
của cái chết
Và những chiếc máy bay vô
hình
Và những cảnh tượng lade giữa
những âm mưu kỳ lạ
Và sóng biển với những rường
cột của thị trấn và ngôi làng nhỏ trên cao
Và sự di cư nhiễm xạ của thời
gian
Và những cơn lốc với sự im lặng
tuyệt đỉnh bên trong
Và những vòng xoáy sợ hãi khổng
lồ bên ngoài
Và những con người cô đơn
Nhưng dù vậy
Ánh sáng không phải bóng hình
khối vuông trong căn phòng
Chỉ bởi cảm giác chúng tôi đang
ở nhà –
Có một khoảnh khắc
Dừng lại với im lặng
Trong khi những thứ khác trở
nên hối hả
Thông qua hàng dài vô tận của
những bóng hình
Và vì thế
Từ lòng bàn tay – khối vuông
Từ khối vuông – khối vuông
khác trong tầm nhìn đôi mắt –
Tới hai người bà thời thơ ấu
của tôi và Thượng đế len trắng
Xoay vòng như Vivaldi với bốn
mùa của ông
Trên trục quay màu trắng của
tiếng thét và sự im lặng con người –
Tới sương khói sợi len của
chú cừu được thuần hoá
Gặm cỏ xanh lớn dần trên bàn
tay chúng tôi…
NHỮNG THỜI KHẮC CỦA CHÚ MÈO
Chúng tôi được nuôi dưỡng bằng
chiếc bánh trên ban thờ.
Tuổi thơ của chúng tôi là những
cây nho
Rượu vang đã cất chín trên bầu
trời.
Chúng tôi lớn lên trong thời
khắc
Nơi có thể mua bánh mì, đậu,
gà tươi
Buổi đêm có thể ghé thăm rạp
phim thường xuân bao phủ
Chúng tôi xem những bộ phim của
Tornatore
Và cùng là trẻ con với những
đứa trẻ trong phim
Chúng tôi không biết gì về chủ
nghĩa phát xít,
Cứ ngỡ những gì tôn thờ sẽ tồn
tại mãi,
Và chúng tôi thích chơi trò
mafia.
Khung cảnh mà chúng tôi yêu
thích nhất
Là khi chúng tôi nhét vào miệng
Ollie béo
Những miếng bánh mì trắng lớn
Và anh ta không than phiền vì
luôn khát thèm
Trên màn hình bộ phim địa
phương mùa hè,
Nước Mỹ, với chúng tôi, là
Merlin Monroe –
Merlin Monroe vươn lên hóa
thành Tượng Nữ thần Tự do.
Dưới cơn gió nơi chiếc váy nhỏ,
Cô ấy tiết lộ với chúng tôi sự
thực dân hoá,
Ngựa Điên, Bò Ngồi như thể đang
tự mình trình diễn
Và chửi rủa trong rạp xiếc vọng
tới đồ lót của cô
Tại nơi không có chỗ
Cho những đứa trẻ xứ Cheyenne
nuôi dưỡng bởi mẹ của chúng
Để chúng bị sát hại khi những
tiếng súng bắn lên trời.
Ở đó cũng không có chỗ cho cuộc
nội chiến
Cũng như sự ngăn cấm, và
Những tay găng-tơ với những
nhà hàng tự động,
Nhưng ở đó có chỗ cho ria mép
hình bàn chải của Chaplin
Và hai ngón tay ông, thứ mà
Ông dùng để bịt tai mình lại
Để ngăn chặn chú sư tử thức
giấc,
Cho khuôn mặt lạnh lùng của
Buster Keaton
Và ngôi nhà quay tròn cơn
bão,
Và ông ấy không thể bước qua
cánh cửa bằng mọi cách,
Và cho tác phẩm Những Người
Sao Hoả của Orson Welles
Tác phẩm ông ấy thể hiện sự
bành trướng của đài thu thanh
Cùng nỗi sợ ngang với Chiến
tranh lạnh.
Không có chỗ nào trong đồ lót của Monroe
Cho bài hát Chuyến bay của
chú ong nghệ của những chiếc trực thăng
Trong thảm họa bom napalm,
Cũng không phải cho nhà chứa
máy bay ngầm với tên lửa xuyên lục địa,
Nhưng có một chỗ cho những
Jedi từ Chiến tranh giữa các vì sao
Nắm giữ ngọn lửa tự do bằng
tâm tưởng
Giữa bóng đêm của vũ trụ.
Chúng tôi được nuôi dưỡng bằng
chiếc bánh trên ban thờ,
Chúng tôi cũng đã trở thành những nhà dân chủ,
Và chúng tôi đã dành chín sinh mạng mèo
Vì vậy chúng tôi có thể sống sót,
Nhưng không ai muốn nhớ lại cái chết giữa chúng.
Tôi bị bỏ lại với duy nhất những ký ức
Khi người ông Carlo của tôi, người di cư,
Trở về từ Mỹ với một chiếc xe limo màu đen
Và một cô gái tóc vàng,
Ông nói cô ấy là Merlin Monroe,
Và chúng tôi chỉ là những đứa trẻ,
Nên chúng tôi tin ông mà không hề thắc mắc,
Vì chúng tôi nhận ra cô ấy nhờ đồ lót của cô
Khi chúng tôi cố ý trượt chân và ngã dưới chiếc váy nhỏ.
KHỐI VUÔNG RUBIK
Nó nắm giữ một khối vuông Rubik ở trung tâm bầu trời.
Không, nó không phải là khối vuông, nó là căn phòng của tôi,
Con phố đi qua thị thành, Trái Đất
Và hành tinh ấy liên tục quay vòng như một khối vuông
Với tất cả những kinh tuyến của nó hòa trộn trong tất cả sắc màu,
Với bốn mùa và hai tảng băng
Với những biến động lớn giữa những suy nghĩ.
Sự thay đổi thứ nhất – Trận hạn hán được thay thế bởi cơn mưa mùa hè,
Khuôn mặt của ác quỷ - bởi khuôn mặt của vị thánh,
Thời gian – bởi tốc độ và những khoảng cách
Và hi vọng quay trở lại lần nữa quanh trục quay.
Trong những đêm băng giá khúc giao hưởng cực quang rung lên.
Sự thay đổi thứ hai – và những quả bom rơi vào những sinh linh vô tội.
Những đứa trẻ không biết rằng ai đó đã vô hiệu hóa sự toàn năng
Khi giọt máu không biết nó có màu đỏ trên ánh nắng,
Khi cánh cung không biết nó chỉ là đuôi của chú ngựa
Phi nước đại cùng với một trong những kỵ sĩ của ngày tận thế.
Sự dịch chuyển thứ ba – và những khối vuông nho nhỏ của địa chấn bề mặt
Xếp hàng trong con sóng khổng lồ nhìn về phía bạn
Bằng ánh nhìn mờ ảo với ý định gạt bỏ ký ức
Rằng một thế giới có tồn tại. Nhưng những khối vuông trắng nhỏ đổi thay
Và con sóng nở rộ với hương mơ và anh đào.
Và những khối vuông cũng sẽ giao nhau ngang và dọc,
Biển xanh sẽ tách ra cho chúng ta để băng ngang qua và tới miền đất hứa,
Nhưng mảnh đất bị bỏ hoang bởi những thành phố phủ mạng nhện dày.
Đầu những con sói mọc trên chúng tôi một trong những bàn tay cắn bàn tay
còn lại –
Và chúng tôi nghĩ rằng giọt máu trông rất đẹp trên chiếc găng tay trắng.
Tôi nuôi chú chó, chú chó giận dữ phá nát căn phòng,
Và con phố tấn công chúng tôi dữ dội với sợi xích của sự giận dữ,
Nhưng những khối vuông nhỏ trên bầu trời xếp lại những đám mây trắng nhỏ lần
nữa.
Chúng tôi ấn chặt mạch máu mình chỉ để nghe tiếng vọng thẳm sâu
Của trái tim đập – thứ đẹp nhất là giọt máu khi đến lúc.
CĂN PHÒNG TÔI VỚI NHỮNG MÚI GIỜ
Căn phòng tôi đang giậm chân
Thực hiện nhiều lần chống đẩy
Thở hổn hển
Bởi cô ấy không ngủ được
Bởi cô đã thay đổi nhiều múi giờ
Xa khỏi ngôi nhà,
Cô đang giậm chân – nén đất dưới nền móng
Để xây cho riêng mình một ngôi nhà
Để trốn thoát từ những khung cửa sổ
Để chạy cùng với cây và mưa
Để tới rạp xiếc, bước đi tay trong tay với George, chú lùn
Để quay vòng và vất vả bước đi trên chiếc vòng gỗ thế gian
Để bắt chiếc xà treo bay lượn
Để đưa ra quyết định nguy hiểm và sống sót nỗi sợ riêng nó
Mà cô sẽ lỡ mất chiếc máy bay của giấc mơ anh
Mà biến động khác sẽ không xảy ra lần nữa
Hay cô có thể được tuyển lựa trong trận chiến vô cảm
Hay ai đó chúng tôi yêu sẽ chết
Cô đang giậm chân, giậm chân
Và nén chặt lời cầu nguyện trong nền móng niềm tin
Rằng mọi thứ sẽ như thể nó nên như thế
Rằng chúng tôi sẽ hít thở không khí trong lành
Rằng sẽ không có vị chính trị gia nào sẽ huỷ hoại giấc mơ cô
Rằng cô sẽ không bị tê liệt sau khi dùng vắc xin
Căn phòng tôi thở hổn hển, hổn hển
Thực hiện nhiều lần chống đẩy
Để chịu đựng tất cả những cơn ác mộng của con phố
Con phố với tĩnh mạch căng tròn bị heroin làm vỡ tung
Và với ánh mắt hình trái táo giết chết học sinh trung học
Bằng một sự dễ chịu như thể trong trò chơi điện tử
Hay bộ phim hoạt hình với Trượt Đường Phố - con phố điên loạn đó
Căn phòng tôi giậm chân, giậm chân
Thở hổn hển, hổn hển vì cô ấy không ngủ được
Cô ấy hi vọng, hi vọng
Rằng cô ấy sẽ không chết ở trại dưỡng lão
Bị phủ lấp bởi lũ gián mà ngay cả ban ngày
cũng làm náo nhiệt sự u ám của ban đêm
Căn phòng tôi chạy và chạy
Từ múi giờ này sang múi giờ kia
Tại nơi ác quỷ hoành hành và chưa hoành hành
Căn phòng tôi thở hổn hển
Và nén chặt toàn bộ khoảng thời gian tốt đẹp
Trong những nền móng của thế giới ngày mai
Và cô ấy cầu nguyện cho khoảnh khắc
Đã xảy ra đâu đó và không bao giờ tái diễn.