I Move the Earth in My Eyes, Now Don’t Tell Me of Men!, Slave, Four Corners of Sorrow - Tôi điều khiển trái đất bằng đôi mắt, Bây giờ xin đừng nói với tôi về đàn ông, Nô lệ, Bốn góc tâm hồn (thơ) - Müesser Yeniay. Bản Việt ngữ: Trần Ngọc Mỹ
Müesser Yeniay
Bản Việt ngữ: Trần Ngọc Mỹ
Nhà thơ Müesser Yeniay
I Move the Earth in My Eyes
I wish I had toes to go away from this world
whose tongue was I
when I lived
every breath a waste in my mouth
I came and learned
the wisdom of living –how?-
my humanity piled up in poetry
in the emptiness of words
which shone like a mirror
whose tongue I was
-with myself- when I lived
no mother has ever protected me
from this world
Nhà thơ trẻ Trần Ngọc Mỹ
Tôi điều khiển trái đất bằng đôi mắt
Tôi ước những ngón chân nhảy ra khỏi thế giới này
Như ngôn từ của tôi
Khi bay trên cuộc đời
Tất cả hơi thở giữ lại trong miệng
Tôi đã đến và học được
Phải sống một cách khôn ngoan
Như thế nào ư?
Lòng nhân hậu của tôi chất chồng trong những câu thơ
Trong những lời có vẻ trống rỗng
Nhưng chói lọi như một chiếc gương
Ngôn từ của tôi đã nói
Với chính tôi? Từ khi tôi bước chân vào cuộc sống
Như chưa từng có mẹ bảo vệ tôi
Từ thế giới này
Now Don’t Tell Me of Men!
My soul hurts so much that
I awaken the stones under the earth
my womenhood
a moneybox filled with stones
a home to worms, woodpeckers
a cave to the wolves climbing down my body
on my arms, new seeds are sprinkled
the man of your life is searched
that’s quite a serious matter
my womanhood, my cold snack
and my pubic, a home for nothingness,
the world stands here
and yourself! live with the rubbish thrown into you
when he’s gone, tell him that flesh leaves nails
that you live with the science of the break
tell him of that serious illness
like a lamb skin, I’m cold in your gaze
I’m not in debt to you your mothers womb, sir!
my womanhood, my invaded continent
neither am I a cultivated land…
scratch off the organ that’s not mine
like a snake skin, I wish I could drop it
it’s not reasonable to be a mother to murder
it’s not homeland that’s divided
but the body of woman
now, don’t tell me of men!
Bây giờ xin đừng nói với tôi về đàn ông
Tâm hồn tôi đã quá đớn đau
Sự u uất đánh thức những viên đá vô tri trong lòng đất
Những người phụ nữ của tôi
Sẽ là hộp tiền tràn đầy đá sỏi
Sẽ là ngôi nhà toàn giun dế, chim gõ kiến
Sẽ là hang động chứa lũ sói đang trèo lên cơ thể của chúng ta
Lan ra cánh tay ta, nó là mầm mống cho nhiều rắc rối
Từ người đàn ông hiện hữu trong cuộc sống chúng ta
Đó là vấn đề vô cùng nghiêm trọng
Thân phận đàn bà của tôi, một bữa quà bỏ nguội
Và hạ thể của tôi, ngôi nhà bị nhân thế bỏ hoang
Thế thới lại bừng dậy ở chính nơi đây
Từ chính con người bạn, khi những tủi nhục ném vào bạn
Khi anh ta quay lưng bỏ đi, hãy nói với anh ta thịt đã rời bỏ móng tay
Rằng bạn sẽ sống tốt sau khi ngẫm nghĩ về sự đổ vỡ ấy
Nói với anh ta rằng anh ta bị bệnh nặng rồi
Như làn da cừu non nớt, tôi tê cóng trong ánh mắt ông
Tôi không mắc nợ tử cung của mẹ ông, thưa ông
Những người phụ nữ của tôi, lục địa lan tỏa của tôi
Cơ thể của tôi không phải là mảnh đất canh tác…
Bị cào xước phần nội tạng như không phải của tôi
Như phần da xù xì của một con rắn, tôi ước tôi có thể từ bỏ nó
Nó không xứng để người mẹ bị giết
Đây không phải là xứ sở để tách rời
Nhưng cơ thể là của người phụ nữ
Nên bây giờ đừng nói với tôi về đàn ông…
Slave
After a war
I was captured
with the chains
like my braid
I came from the North
on a horseback
for booty
on the slave market
my sealed lips
never opened
with the voice of a merchant
my body scattered into
hands of strangers
I waited so that my owner
unchains me
into a desolate dream
his eyes went down
to see me clearly
in the veil
Nô lệ
Sau cuộc chiến tranh
Tôi đã bị bắt giữ
Với chuỗi xiềng xích
Như dây tết buộc chặt lọn tóc tôi
Tôi đến từ miền Bắc
Trên lưng ngựa
Là chiến lợi phẩm của hắn
Trên thị trường nô lệ
Đôi môi tôi mím chặt
Như không bao giờ được mở miệng
Với giọng nói uy quyền của một thương gia
Cơ thể của tôi đã thuộc về hắn
Bàn tay của kẻ lạ
Tôi chờ đợi để chủ sở hữu của mình
Mặc sức giày vò
Trong giấc mơ tan nát
Đôi mắt của ông ta bổ nhào
Nhìn xuyên suốt tôi
Trong tấm màn che
Four Corners of Sorrow
In my heart, a ship
shipwrecked
sea stopped moving forward
a skeleton of pain
found its body
-all the shadows of this world
are falling on my mind-
I'm a human sediment
who increases sands for her arms
my soul doesn't have any other corner
to cry outside of my body
Bốn góc tâm hồn
Trong trái tim tôi có một con tàu
Con tàu chìm ngỉm
Biển ngừng chuyển động về phía trước
Một bộ xương rã rời đớn đau
Tìm thấy cơ thể của mình
Tất cả bóng tối của thế giới này
Đang rơi vào ý nghĩ của tôi
Tôi thành con người cáu bẩn
Phủ đầy cát trên cánh tay
Tâm hồn của tôi không có chỗ nương náu
Để gào khóc ngoài cơ thể của tôi.