“Searching for a Flower” – The 31th poem of “hidden face flower” - "Tìm hoa" – Bài thơ thứ 31 trong “hoa giấu mặt” - (explication - chú giải) - Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
“Searching for a Flower” – The 31th poem of “hidden face flower”
Thủ bút của Ts. Ramesh
Chandra Mukhopadhyaya
By Ramesh
Chandra Mukhopadhyaya
(From Calcutta, India)
Following a fragrance
Around mountains
Some sharp stony slopes found
(Searching
for a Flower – Mai Văn Phấn. Translated
from Vietnamese by Pornpen
Hantrakool)
Explication:
The poet may be in course of his aimless wanderings in Nature came across a
small pond beside a hill and he saw a mountain cliff reflected on the waters of
the pond. A mountain cliff could be the abode of gods or some utopian people
who live away from the madding crowds ignoble strife. A mountain is always
difficult to climb. Thus mountains protect the nobler souls from being harassed
by the humdrum and hurly burly of human life of the world. Be that as it
may the mountain peaks or the abode of gods or of the nobler souls do not always remain
hidden from the ken of human perception. They are reflected on small
ponds even, provided their waters are clean and clear. They are reflected
on the minds of the ordinary men even, provided their minds are clean
unpolluted by anger jealousy and greed. May be the poet saw a mountain
reflected on his own mind. He saw the mountain peak the abode of gods and
saints in a vision as it were. And he set out for the mountain peak. Was
he keen on meeting Au Co the mother of the Vietnamese people? On the road he
had fresh visions about mankind. Are they mere spiders dreaming that they are
men? Or else did he see a spider hanging upon a sleek web of make believe
thinking that it is human. The spider was dreaming that it was a man. Are we
insects such as a spider dreaming that we are humans. Is the world a dream? May
be to learn the truth about the existence the poet was drawn to the mountain.
Soon the twilight lit landscape showed up surrounded by homing birds. And then
there was a bell that tolled the knell of parting day. The sound of the bell
drives away evil spirits and and prompts mindfulness. Thus
sojourning along the road of spiritual quest and experiencing countless
sights and sounds the poet has reached the foot of the mountain that he saw in
a vision. But alas! The poet does not find any way up.Is the mountain very
steep? It is said that the road to truth and knowledge is difficult to access.
In
Bunyans Pilgrims Progress Christian is lost over and over again on
his way to God. The evangelist appears over and over again to guide him through
the encircling gloom. In Indian myths it is often a dog or a jackal who shows
the way. It was Vergil who functioned as a guide to Dante. A chance fragrance
however beacons the poet. The fragrance is surely engrossing. Instead of
finding a path to climb the mountain the poet surely seeks the source of the
fragrance. On the surface the fragrance could be one of a flower or of a herb.
But nay everything in this existence has its own fragrance and very few poets
are aware of it. Besides there could be the fragrance of fairies guardian
angels ancestors dragons and so on. Furthermore there could be unembodied fragrance
as well that could engross the senses as well as the brain. The poet drawn to
find the source of the fragrance is diverted from his object of climbing the
mountain. There is apparently a digression in the narrative. But nay. To the
surprise of the readers the poet running in quest of the fountain head of
fragrance reaches a place where sharp stony slopes are found.That is some
benevolent spirit leads the poet to the inclined path to the mountain top. We
imagine the poet Mai Văn Phấn going higher and higher still along the
slope in quest of the source of the fragrance which he believes to be a flower.
But who knows what will befall him? It could be the mysterium
tremendum before which we are tongue tied.
The poet Mai Văn Phấn could be described as a person who is fragrance struck
and who has set out to seek the source and origin of the fragrance.
Poetry pleases us with fine excess. The pleasures of reading poetry could be
likened to the pleasures of inhaling the fragrance of a flower. The poet
wants to go deep into the meaning of poetry or excelsior to higher planes of
meaning of poetry.
Translated by Phạm Văn Bình
Bản dịch của Phạm Văn Bình
Tiến sỹ Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
"Tìm hoa" – Bài thơ thứ 31 trong “hoa giấu mặt”
Ramesh
Chandra Mukhopadhyaya
(Từ
Calcutta, Ấn Độ)
Theo mùi hương
Quanh núi
Gặp những triền đá sắc
(Tìm hoa - Mai Văn Phấn. Pornpen Hantrakool dịch sang Anh ngữ)
Chú giải:
Nhà thơ có thể đang trong quá trình đi lang thang không mục đích
trong Thiên nhiên, ngang qua một cái ao nhỏ bên cạnh một ngọn núi và nhìn thấy
một vách đá được phản chiếu dưới nước của cái ao nọ. Một vách núi có thể
là nơi ở của các đấng thần linh hoặc một
số người theo chủ nghĩa không tưởng duy tâm sống rời xa những đám đông cuồng nộ
trong những cuộc cãi vã ti tiện. Một ngọn núi thì luôn luôn khó trèo. Vì vậy,
những ngọn núi bảo hộ cho những linh hồn cao quí không bị quấy rầy bởi sự buồn
tẻ và cảnh ồn ào huyên náo của đời sống con người trong cõi thế. Có thể các
đỉnh núi hay là nơi cư ngụ của các đấng thần linh hoặc của những linh hồn cao
quí không luôn luôn phải ẩn mình tránh xa tầm nhận thức của tri giác loài
người. Chúng thậm chí được phản chiếu trên những chiếc ao nhỏ, miễn là nước ở
đó sạch và trong. Chúng thậm chí được phản chiếu trên thức hải của những người
bình thường, miễn là thức hải của họ trong sạch không bị ô nhiễm bởi tham sân
si. Có thể nhà thơ nhìn thấy một ngọn núi được phản chiếu trên thức hải của
chính mình. Nhà thơ nhìn thấy đỉnh núi nơi cư ngụ của các vị thánh thần trong
một cảnh tượng như nó vốn có. Và nhà thơ lên đường để tìm đỉnh núi đó. Nhà thơ
có tha thiết gặp nàng Âu Cơ, người mẹ của dân tộc Việt Nam hay không? Trên đường đi, nhà
thơ gặp được những cảnh tượng mới mẻ về nhân loại. Phải chăng họ chỉ là những
con nhện mơ được trở thành người? Nếu không thì phải chăng nhà thơ nhìn thấy
một con nhện treo mình trên một tấm mạng nhện nuột nà giả bộ nghĩ rằng mình là
một con người? Con nhện đang nằm mơ nó là một con người. Phải chăng chúng ta cũng
là những con côn trùng như là con nhện đang nằm mơ rằng chúng ta là những con
người? Thế giới này phải chăng chỉ là một giấc Nam Kha? Có thể để nhận chân
được sự thật về cuộc sống, nhà thơ được đưa tới ngọn núi. Chẳng bao lâu, quang
cảnh được chiếu sáng bởi ánh sáng lúc trời chạng vạng cho thấy nó đang bị bao
vây bởi những con chim đang trên đường bay về tổ. Rồi có một chiếc chuông gióng
lên hồi chuông kết thúc của một ngày. Âm thanh của chiếc chuông mang đi những u
linh dã quỉ và thúc giục sự quan tâm lo lắng. Vậy là, với sự ở cùng con đường
tìm kiếm tâm linh, trải qua vô vàn những cảnh tượng và âm thanh, nhà thơ đã đến
được chân núi mà nhà thơ đã nhìn thấy trong một mộng cảnh. Nhưng than ôi! Nhà
thơ không tìm thấy bất kì lối lên nào cả. Phải chăng ngọn núi rất dốc? Người ta
nói rằng con đường đi tới sự thật và
kiến thức không phải dễ dàng mà tiếp cận được.
Trong tiến trình của những người hành hương Bunyans, người thiên
chúa giáo bị lầm đường lạc lối nhiều lần trên con đường tới Chúa. Người truyền
giáo xuất hiện nhiều lần để dẫn đường chỉ lối cho anh ta vượt qua sự bủa vây
của bóng tối. Trong những truyện thần thoại Ấn Độ, thường có một con chó hay là
một con linh cẩu chỉ lối đưa đường. Chính Vergil là người mang chức năng như là
một người dẫn đường cho Dante. Tuy nhiên, một mùi hương tình cờ dẫn đường cho
nhà thơ. Mùi hương chắc chắn thu hút hết thời gian và tâm trí. Thay vì tìm ra
một con đường trèo lên ngọn núi, nhà thơ tìm kiếm nguồn gốc tỏa ra mùi hương.
Trên bề nổi, mùi hương có thể là hương thơm của một bông hoa hoặc của một loài
thảo mộc. Nhưng không, mọi điều trong cuộc sống này có mùi hương của riêng mình
và rất ít nhà thơ thức ngộ được điều này. Ngoài ra, có thể có hương thơm của
các vị tiên, những thiên thần bảo hộ, những thiên sứ, những vị tổ tiên, những
con rồng v.v. Hơn nữa, có thể có mùi hương vô hình thu hút các giác quan cũng
như trí não. Nhà thơ bị thu hút để tìm ra nguồn gốc mùi hương trệch hướng khỏi
đối tượng của mình là trèo lên ngọn núi. Rõ ràng là có một khoảng cách trong
câu chuyện kể. Nhưng không. Trước sự ngạc nhiên của các bạn đọc, nhà thơ chạy
đi tìm kiếm nơi đầu nguồn của mùi hương, tới một nơi mà ở đó những triền đá sắc
được tìm thấy. Đó là một linh hồn nhân từ nào đó đã dẫn dắt nhà thơ tới con
đường dốc lên đỉnh núi. Chúng ta hãy tưởng tượng rằng nhà thơ Mai Văn Phấn vẫn
còn đi lên cao, cao mãi dọc theo dốc núi để kiếm tìm nguồn gốc mùi hương mà nhà
thơ tin rằng đó là một bông hoa. Nhưng ai biết điều gì sẽ xảy đến với nhà thơ?
Nó có thể là một điều vô cùng huyền bí trước khi chúng ta bị buộc chặt
lưỡi lại.
Nhà thơ Mai Văn Phấn có thể được miêu tả là một người bị ngây ngất
bởi hương hoa và là người đã lên đường tìm kiếm nguồn gốc và xuất xứ của mùi
hương.
Thi ca làm chúng ta vui thích với sự phong mãn tốt đẹp. Những niềm vui
được đọc thơ có thể được ví với những
niềm vui được hít hương thơm của một bông hoa. Nhà thơ muốn đi sâu vào ý nghĩa
của thi ca hoặc vươn tới những tầng nghĩa cao hơn nữa của thi ca.
Tranh của Họa sỹ Sandeep Choudhary (Ấn Độ)