Mai Van Phan the poet of nose in “hidden face flower” - Mai Văn Phấn, nhà thơ của khứu giác trong “hoa giấu mặt” (essay - tiểu luận) - Ramesh Chandra Mukhopadhyaya, translated by Pham Van Binh
Mai Van Phan the poet of
nose in “hidden face flower”
Tiến sỹ Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
By Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
(From Calcutta, India)
It was Campbell who said - Coming events cast
their shadow. That was about battles lost and won. The shadow is espied by the
eye and it is uncanny. But when sweet fragrance is spread all over one
infers a new birth in the offing. Mai Văn Phấn fond of synaesthesia smells
fragrance in the landscape bathing in moonlight. Fragrance here becomes visual.
This is time and again.
And of course fragrance is the source of sweet notes. The poet notes that the
voice of tree pies comes from each raceme of flowers. The twitter of a bird is
an arousing fragrant incense. Here sound and smell are identified. It
explicates the Chinese flower and bird paintings of the Ming period. Incense is
used when we invoke gods. Here the poet invokes new leaves.
The wind carries the cargo of fragrance. The
poet is situated in a place where lotuses are abloom. The lotuses are abloom in
the heart of the poet. The wind could stand for restless and random thoughts.
They become imbued with compassion or karuna. They lift up the essence of lotus
when they blow across the heart of the poet.
The path towards peace and liberation is tough and stony. It is the fragrance
that leads the poet around mountains where some sharp stony slopes are
descried.
And on his road to peace the poet comes across thorns. But the poet braves the
thorns and discovers that they donot hurt each other. On the contrary they
cluster together. In other words misfortunes donot come singly. But to our surprise
the poet finds a fragrance passing through them. In other words the poet
welcomes pain in life. Because true happiness passes through the wounds caused
by the pounding of life by the thorns of sorrow.
But the poet holds his breath when obnoxious
smell is there like a dewdrop that holds its breath hanging over a dirty puddle
of water.
The dirty puddle of water signifies cities. The place where gods live is the
antithesis of the same. The poet gives us the location of heaven. It is located
just beside the scent of flowers. How does one distinguish heaven from other
places? Well it is more fragrant than any other place. This is a description of
heaven perhaps no where else found in prose or rhyme. Does not fragrance here
suggest a kind of space which is different from the space we talk of?
And of course two flowers injected aroma to each other. This is what true
love is. Love does not mean physical union. Aroma implies the spiritual. The
love between two flowers is Platonic indeed. True love is found between the
poem and its competent reader. The reader reads his own mind in the poem. The
poem provokes the reader to read his own mind in the poem. It is the objective
correlative of the readers musings. Thus there is an aesthetics.
Translated
by Phạm Văn Bình
Bản dịch của Phạm Văn Bình
Dịch giả Phạm Văn Bình
Mai Văn Phấn, nhà thơ của khứu giác trong “hoa giấu mặt”
Ramesh Chandra Mukhopadhyaya
(Từ Calcutta, Ấn Độ)
Chính Campbell là người đã nói – Những sự
kiện sắp đến sẽ phủ bóng của mình xuống trước. Đó là nói về những trận chiến
“một xanh cỏ, hai đỏ ngực” không có đường lui. Bóng hình được nhìn thấy bởi đôi
mắt và điều đó thật là một điều huyền bí. Nhưng khi mùi hương ngạt ngào lan tỏa
khắp nơi, người ta sẽ suy đoán được một sự xuất thế mới sắp diễn ra. Nhà thơ
Mai Văn Phấn yêu thích cảm giác đôi với hương thơm lan tỏa ở trong một quang
cảnh thấm đẫm ánh trăng. Hương thơm ở đây bỗng trở thành thực thể có thể nhìn
thấy được. Điều này diễn ra không biết bao nhiêu lần.
Và tất nhiên, hương thơm là nguồn cội của
những nhận thức ngọt ngào. Nhà thơ nhận thức rằng âm thanh của những trái cây có
khởi nguồn từ mỗi bông hoa của một nhành hoa. Tiếng hót líu lo của một con chim
lại là mùi trầm hương đang thức tỉnh mọi tâm linh. Ở đây, âm thanh và mùi vị là
đồng nhất thể. Điều này giải thích cho những bức tranh hoa điểu của Trung Quốc
thời nhà Minh. Hương trầm được chúng ta mang ra sử dụng khi cầu khấn thần linh.
Ở đây, nhà thơ cầu khấn những búp lá non.
Gió mang chở mùi hương. Nhà thơ ở một nơi có những bông hoa sen đang nở rộ. Hoa
sen nở rộ trong trái tim nhà thơ. Gió có thể đại diện cho tâm viên ý mã. Chúng bỗng
trở nên thấm đẫm lòng trắc ẩn hay còn gọi là karuna. Chúng dâng hương thơm của loài hoa sen lên cao khi thổi qua
trái tim nhà thơ.
Con đường dẫn tới an lạc và siêu thoát chất
đầy những chông gai hiểm trở. Chính hương thơm dẫn lối đưa đường cho nhà thơ đi
quanh những ngọn núi nơi có những dốc đá sắc nhọn được phát hiện ra.
Và trên con đường đi tới an lạc, nhà thơ đã vượt qua những chiếc gai sắc nhọn.
Nhưng nhà thơ đã bất chấp những chiếc gai sắc nhọn đó và phát hiện ra rằng
chúng không hề làm đau lẫn nhau. Ngược lại, chúng kết tụ lại thành nhóm, thành
bụi. Nói một cách khác, họa vô đơn chí – những điều bất hạnh không bao giờ đến
một mình. Nhưng điều khiến chúng ta ngạc nhiên là, nhà thơ phát hiện ra một mùi
hương bay xuyên qua chúng. Nói một cách khác, nhà thơ đón nhận nỗi đau trong
cõi nhân sinh. Bởi vì hạnh phúc đích thực phải trải qua những vết thương gây ra
bởi những bầm dập của cuộc đời, bởi những chiếc gai của nỗi buồn đau.
Nhưng nhà thơ phải nín thở khi có một mùi vị
ghê tởm xuất hiện ở đó như một giọt sương phải nín thở khi bị treo trên một
vũng nước bẩn.
Vũng nước bẩn mang hàm ý các vùng đô thị. Nơi các đấng thần linh ngự trị là sự
đối lập của những vùng đó. Nhà thơ cho chúng ta một cõi thiên đường. Nó ở ngay
bên cạnh hương thơm của những bông hoa. Bằng cách nào mà người ta phân biệt
được Thiên đường với những vùng khác vậy? Chỉ là nơi đó ngạt ngào thơm hơn bất
kì nơi nào khác mà thôi. Đây là một sự miêu tả Thiên đường mà không thể tìm
thấy ở bất kì nơi nào khác trong thơ
văn. Chẳng phải hương thơm ở đây ám chỉ một phiến không gian khác với phiến
không gian mà chúng ta đang nói tới hay sao?
Và tất nhiên, hai bông hoa tỏa ra mùi thơm
của chúng cho nhau. Đây chính là một tình yêu đích thực. Tình yêu không có
nghĩa cứ phải là một sự giao hòa nhục thể. Hương thơm mang hàm ý tinh thần.
Tình yêu giữa hai bông hoa là một tình yêu thuần khiết thánh thiện. Tình yêu
đích thực giữa bài thơ và bạn đọc có thẩm quyền của nó được phát hiện ra. Bạn
đọc đọc được tâm thức của mình trong bài thơ. Bài thơ khuyến dụ bạn đọc đọc tâm
thức của chính mình trong bài thơ. Đó là mối tương liên khách quan trong suy
tưởng của bạn đọc. Theo cách đó, một phạm trù mĩ học được đản sinh.
Tranh cổ Ấn Độ